Có cạnh tranh thì thị trường buôn bán mới sinh động, Đại Lương lớn như vậy, nhang muỗi thì mọi nhà đều dùng, cho nên nhu cầu tiêu dùng sẽ rất lớn.
Hôm nay làm được hơn vạn que nhang muỗi.
Thời Khanh Lạc nói với Tiêu Hàn Tranh: “Lão Tiêu, ngày mai chúng ta lên huyện thành tặng nhang muỗi đi.”
Tiêu Hàn Tranh ngẩn người, “Tặng nhang muỗi?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta muốn người ta khác lấy tiền mua, thì phải để cho bọn họ thử có đáng tiền mua hay không.”
“Trước tiên chúng ta cho bọn họ mấy que dùng trước miễn phí, bọn họ dùng rồi biết hiệu quả, khẳng định sẽ chủ động tới xưởng ta tìm mua lại.”
“Khi danh tiếng nhang muỗi đã truyền ra ngoài, các tiểu thương chỗ khác đều sẽ đến chỗ chúng ta nhập hàng.”
Tiêu Hàn Tranh là một người cổ đại, không biết kiểu marketing miễn phí hiện đại này.
Nhưng rất nhanh đã hiểu được điểm lợi hại trong đó, nghĩa là bọn họ sẽ chịu tổn thất giai đoạn đầu, nhưng chỉ cần nhang muỗi được mọi người biết đến họ sẽ không còn lo lắng về việc không bán được.”
Hắn cười nói: “Biện pháp này tốt!”
“Ngày mai vừa vặn ta muốn đi huyện nha dạy mọi người làm băng lần cuối, đến lúc đó mang tới huyện nha đi."
Hắn đã nói với Mạc Thanh Lăng, ngày mai dạy thêm một bữa, về sau ai muốn học làm băng thì để người huyện nha dạy bọn họ học, đối phương đã đồng ý.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Vậy đưa cho đám người Mạc Thanh Lăng dùng thử, bọn họ dùng tốt rồi tới mua, đối với chúng ta mà nói cũng là một loại tuyên truyền rất tốt.”
Nàng lại cười bổ sung, “Nhìn xem, đây chính là nhang muỗi mà Huyện thái gia dùng, nếu huynh không dùng thì chính là bị lạc hậu rồi.”
Dần dần sẽ trở thành một trào lưu, không chỉ có người hiện đại thích, người cổ đại cũng không tránh được.
Lúc trước nàng có nghe Tiêu Hàn Tranh nói, đám công tử trong kinh thành cũng rất thích làm theo trào lưu hoặc là thích được nổi bật.
Ví dụ như chơi hoa, đầu tiên chỉ là một bộ phận nhỏ người chơi, dần dần có rất nhiều người chơi theo trào lưu.
Những người chân chính yêu thích hoa có được bao nhiêu người?
Mọi người chỉ cảm thấy, nếu mình không chơi mấy bồn hoa có màu sắc hiếm có thì sẽ bị khác biệt, lạc hậu hơn so với người khác.
Điều này cũng dẫn tới những chậu hoa quý báu ở kinh thành giá cả càng cao, càng có nhiều người tranh cướp mua hơn.
Gần đây nhất Bạch Hủ còn nhắn với nàng, bảo nàng tạo ra thêm các chậu hoa hiếm lạ cho hắn ta.
Mấy cái bồn hoa cúc nhiều màu mang lên kinh thành bán giá rất tốt.
Thời Khanh Lạc cũng không có khả năng buông tha thị trường này, cho nên gần đây lại nuôi trồng vài cây danh hoa màu sắc hiếm lạ.
Tiêu Hàn Tranh nghe được lời cuối cùng này của nàng, không khỏi cười, “Không biết Mạc Thanh Lăng sau khi biết tính toán này của nàng, hắn ta có muốn khóc hay không.”
Thời Khanh Lạc cười vui vẻ, “Hẳn là hắn nên cười mới đúng, ta cũng là giúp hắn tăng thêm thành tích nha.”
Ngày hôm sau, hai người mang nhang muỗi làm đến huyện thành.
Trước tiên Tiêu Hàn Tranh đi chào hỏi Mạc Thanh Lăng, tặng hắn ta một bó nhang muỗi.
Một bó là mười que, “Nhang muỗi Nam Khê” được viết lên tờ giấy vòng qua nhang muỗi.
Mạc Thanh Lăng lần đầu tiên nghe nói đến nhang muỗi, nhận lấy nhìn thử.
Nhìn đến bốn chữ tờ giấy cột, không khỏi phì cười, “Tức phụ này của ngươi thật tinh tế.”