Ông ta vội vàng đưa người của Ngô gia đi tới: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Mạc Thanh Lăng lãnh đạm nhìn ông ta: "Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm các ngươi muốn ỷ mạnh cướp đoạt phương pháp làm ra băng mà sư phụ của nương tử Tiêu tú tài lưu lại?"

Ngô gia chủ nghẹn một cái, lập tức chối bỏ nói: "Không, chúng ta không ỷ mạnh cướp đoạt phương pháp."

"Trước kia chẳng qua là có thương lượng với phu thê Tiêu tú tài, bọn họ không đồng ý bán, chúng ta liền từ bỏ."

Tiêu Hàn Tranh sắc bén nói: "Nhưng Ngô đại thiếu gia lại bảo chúng ta chờ xem, nói là sẽ không bỏ qua cho phu thê chúng ta."

"Hơn nữa hôm qua hắn ta còn uy h.i.ế.p dụ dỗ nương tử của ta, có rất nhiều thôn dân đều nhìn thấy, bọn họ có thể làm chứng."

Vào lúc này, cửa đột nhiên vang lên mấy tiếng thét to: "Đúng, chúng ta có thể làm chứng."

Tiêu Hàn Tranh nhìn sang, liền thấy các thôn dân vây quanh tiểu tức phụ bước vào.

Nàng hành lễ với huyện lệnh Mạc Thanh Lăng trước.

Sau đó vành mắt hồng hồng, dáng vẻ vô cùng oan ức.

Kể khổ với Tiêu Hàn Tranh: "Tướng công, chiều hôm nay, Ngô đại thiếu gia mang sư gia của Tri phủ tới thôn, ép ta đưa phương pháp cho bọn họ."

"Ta nói với bọn họ, huynh đã mang phương pháp tới huyện thành giao cho Tri huyện đại nhân, cũng công khai dạy mọi người phương pháp làm ra băng rồi."

"Ngô đại thiếu gia liền nói, chúng ta muốn làm người tốt như vậy, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua."

Nàng nước mắt lưng tròng nói: "Ta sợ huynh bị bọn họ báo thù, cho nên liền chạy đến."

"Tướng công, huynh không sao chứ?" Nàng lo lắng hỏi.

Mặc dù Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ đang diễn kịch, nhưng nhìn thấy vành mắt hồng hồng của nàng lại không kiềm được đau lòng.

Hắn trả lời: "Có Tri huyện đại nhân và mọi người ở đây, ta không sao."

Thời Khanh Lạc giống như là thở phào nhẹ nhõm, sua đó nhìn về phía Mạc Thanh Lăng: "Đại nhân, ta và tướng công ta sẽ không có chuyện chứ?"

Thứ nàng muốn tính kế chính là dư luận, triệt để đẩy Ngô gia tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Cho dù Ngô gia muốn lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, cũng không thể làm gì.

Mạc Thanh Lăng phát hiện tiểu tức phụ này của Tiêu Hàn Tranh quả nhiên không đơn giản.

Vừa bước ra, không những chỉ trích Ngô gia một trận, còn khiến cho Ngô gia trong thời gian ngắn không dám làm ra động tác gì.

Bằng không phu thê bọn họ xảy ra chuyện vậy thì chính là do Ngô gia muốn trả thù.

Hắn ta gật đầu nói: "Bổn quan đương nhiên sẽ không để các ngươi xảy ra chuyện."

Thời Khanh Lạc cười khẽ, lộ ra dáng vẻ rất yên tâm: "Ta tin tưởng Tri huyện đại nhân."

Mạc Thanh Lăng muốn đỡ trán, nữ nhân này giả bộ thật giống.

Sau đó những thôn dân đi theo cũng năm mồm bảy miệng xác định lời của Thời Khanh Lạc.

Còn mang chuyện hôm qua Ngô đại thiếu gia tới uy h.i.ế.p Thời Khanh Lạc kể lại một lần.

Mà Ngô đại thiếu gia vừa chạy tới nghe được những lời này liền hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Gã sao, gã nói những lời này lúc nào chứ?

Hôm qua gã căn bản không biết, nữ nhân này muốn miễn phí công khai phương pháp làm ra băng nha!

Nếu không thì gã còn đi qua đi lại phí sức làm gì.

Lúc nãy trên đường đi, xe ngựa đột nhiên bị hư, trì hoãn hơn nửa ngày.

Gã thật không nghĩ tới, cũng vì trì hoãn như vậy, tình thế của cả huyện thành đều thay đổi rồi.



Nữ nhân này hắt nước bẩn từng chậu một, vậy mà vẫn có người tin.

Gã bị oan nha!

Ngô đại thiếu gia lập tức đi vào nội đường.

Gã nhìn Mạc Thanh Lăng hành lễ: "Đại nhân, bọn họ vu oan ta."

Thời Khanh Lạc cười nhạt: "Chúng ta nhiều người như vậy còn có thể vu oan cho một mình ngươi."

"Vậy ngươi chưa từng nói qua mấy lời như, chúng ta chờ xem, sẽ không bỏ qua như vậy."

"Ngày hôm qua có phải ngươi khăng khăng muốn mua phương pháp của chúng ta hay không?"

Ngô đại thiếu gia nghẹn một cái: "Đúng là những lời ta nói, nhưng đâu phải cứ nói là làm như vậy với các ngươi đâu!"

Thời Khanh Lạc phản bác: "Nói cũng nói rồi, lời uy h.i.ế.p của ngươi với chúng ta cũng là thật."

Nàng nhấn mạnh: "Dù sao thì nếu ta cùng tướng công xảy ra chuyện gì, vậy nhất định chính là Ngô gia các người làm."

Ngô đại thiếu gia: "..." Sao nữ nhân này có thể càn quấy như vậy chứ?

Gã nén một bụng tức giận, hôm qua còn nghĩ qua hai ngày nữa sẽ bắt nha đầu c.h.ế.t tiệt này đi.

Bây giờ nếu là làm như vậy, không nói đến những người khác trong huyện thành, sợ là Mạc Tri huyện cũng sẽ nhìn chằm chằm vào Ngô gia bọn họ.

Gã hít sâu một hơi: "Ta chính là nhã nhặn hỏi thăm một chút, xem ngươi có bán phương pháp hay không mà thôi, như vậy có vấn đề gì sao?"

Thời Khanh Lạc nói: "Ngươi nói như vậy, là muốn xem mọi người là kẻ ngu à?"

"Lời mà hôm qua và hôm nay ngươi uy h.i.ế.p ta, mọi người đều nghe thấy, đừng hòng giải thích, giải thích chính là vì che giấu."

Các thôn dân theo tới cũng rối rít nói: "Đúng, chúng ta đều nghe được."

"Chúng ta không hề nói láo."

"Chúng ta dám thề, Ngô đại thiếu gia thật sự có nói những lời này." Bọn họ quả thực nghe thấy.

Ngô đại thiếu gia: "..." Những kẻ ngu xuẩn này, đã nghe thì tại sao lại chỉ nghe một nửa.

Gã rất nhanh liền phản ứng lại, tại sao ngày hôm qua Thời Khanh Lạc lại đột nhiên nói những lời khó hiểu như vậy.

Thì ra là vì muốn đào hố gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play