Lời của Thời Khanh Lạc làm cho ba người Tiêu mẫu đều ngẩn ra.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe được lời lớn mật như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Tiêu mẫu rơi vào trầm tư, Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang thì mang theo sự kích động nhỏ và thấp thỏm.
Hai tỷ muội bọn họ rất thích Thời Khanh Lạc, đặc biệt là tình tình của nàng, nếu Thời tỷ có thể làm tẩu tẩu của bọn họ thì quá tốt rồi.
Thời Khanh Lạc cũng không thúc giục Tiêu mẫu, thấy quần áo phơi trong sân đã khô rồi, nàng lên tiếng chào hỏi, đi thay quần áo trước.
Tiêu mẫu thấy vậy đi đến phòng của Tiêu Hàn Tranh.
Nhìn mặt con trai đã không còn đỏ như lúc trước nữa, bà vội vàng sờ trán của hắn một cái, phát hiện đúng là không nóng như trước nữa.
Bà hợp hai tay lại, cảm ơn trời đất, thuốc của Thời cô nương thật có tác dụng!
Tiêu mẫu nhìn chằm chằm con trai một lát, mới mở miệng nói: "Tranh Nhi à, con cũng gần mười bảy rồi, nên thành thân thôi."
“Với tình hình nhà chúng ta bây giờ, cũng không có sẽ muốn lợi dụng gì đó, người gả vào lại càng chịu khổ hơn mà thôi."
"Cô nương nguyện ý gả vào nhà chúng ta, vậy khẳng định chính là một cô nương tốt."
"Cho nên nương đã giúp con cưới một tức phụ trước."
"Nương và đệ đệ muội muội của con đều rất thích cô nương ấy, tin tưởng con cũng sẽ thích."
"Cô nương ấy cứu đệ đệ muội muội của con, bây giờ còn cho con uống thuốc nữa, nàng ấy chính là đại ân nhân của nhà chúng ta.”
"Không phải đều nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao, nương đã nghĩ kỹ rồi, để con lấy thân cưới vợ đi."
Bà cầm lấy tay con trai, giống như đang cổ vũ cho mình, "Cứ quyết định như vậy đi."
Qua một lúc lâu, bà mới đứng dậy, trên mặt tràn đầy kiên định đi ra cửa.
Thấy nhi tử nữ nhi ngồi trong sân nói chuyện trời đất với Thời Khanh Lạc, trong mắt Tiêu mẫu tràn đầy ý cười.
Trước kia bà cũng suy nghĩ, nên tìm một con dâu như thế nào cho nhi tử.