Tiêu lão thái trong lòng bĩu môi, bà ta không tin những lời này, những người khác cũng không tin.
Tiếp theo đó đáy mắt bà ta lộ ra vẻ đắc ý, quả nhiên nghe Thời Khanh Lạc không sai, nhìn đi không phải lần này súc sinh lão nhị này cúi đầu trước rồi sao.
Nếu nhi tử đã cho bậc thang xuống, tất nhiên bà ta cũng đi xuống, chủ yếu là thức ăn trước mặt quá thơm ngon, bà ta đói đến mức không chịu được.
Vì thế ngồi lại chỗ cũ, để Cát Xuân Như hầu hạ bà ta dùng bữa.
Cát Xuân Như che lại mặt bị đánh, dưới ánh mắt đau lòng trấn an của tướng công, cũng đã hiểu ý tứ của ông ta.
Nàng ta cũng không muốn đám người này đi ra ngoài tuyên truyền hủy hoại thanh danh của mình, chỉ có lựa chọn nhẫn nhịn.
Nàng ta lau khô nước mắt, nghẹn khuất đi lên hầu hạ bà già này.
Hôm nay thù bị đánh và vũ nhục, nàng ta nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ báo thù.
Tiêu lão thái thật sự nhìn Cát Xuân Như không thuận mắt, còn đáng ghét hơn cả Khổng thị.
Cộng thêm mới vừa rồi đắc thế, vì thế đặc biệt bắt bẻ, một lát thì chê đồ ăn quá nóng, một lát thì chế đồ ăn quá lạnh.
Làm trò trước mặt nha hoàn của tướng quân phủ, làm cho Cát Xuân Như đường đường là một tướng quân phu nhân mất hết mặt mũi.
Mỗi lần Tiêu Nguyên Thạch muốn giúp thê tử mình, thì sẽ bị Tiêu lão gia tử khóc lóc kể khổ chuyến đi đến kinh thành, sau đó thì đối tốt với ông ta như thế nào, làm cho ông ta không cách nào mở miệng được.
Cơm nước xong, đôi nam nữ cặn bã này lại đi sắp xếp chỗ ở cho người nhà cũ Tiêu gia.
Ai biết Tiêu lão thái muốn đi thăm viện của Cát Xuân Như, sau đó là một trận chửi ầm lên.
Chỉ trích phu thê Tiêu Nguyên Thạch bất hiếu, hai người sống trong viện tốt như vậy, lại sắp xếp cho cha nương huynh đệ ở trong một cái viện xa xôi.
Nếu không được Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh nói trước, người Tiêu gia bọn họ thật đúng là không biết mấy cái này, sau đó mượn điều này làm khó dễ.
Tiêu Nguyên Thạch bị chữ “Hiếu” đè nặng, chỉ có thể nhún nhườn, đưa viện của ông ta và Cát Xuân Như, tạm thời nhường để Tiêu lão thái cùng lão gia tử ở lại.
Xong rồi ông ta thử thăm dò hỏi: “Nương, sao mọi người lại bán nhà ruộng đất ở trong thôn? Có phải Tiêu Hàn Tranh xúi giục mọi người làm vậy hay không?”
Những người này vừa ngu xuẩn, vô tri, còn coi trọng tiền bạc, như thế nào lại bán đất bán nhà?
Hơn nữa thế còn biết gia đình giàu có, kêu con dâu đến hầu hạ bà bà, làm cho nương tử của ông ta không thể không cúi đầu, còn không ngừng dùng hiếu đạo để nhắc nhở ông ta.
Những điều này tuyệt đối không phải người Tiêu gia có thể nghĩ ra, cho nên ông ta hoài nghi là Tiêu Hàn Tranh chỉ bảo.
Nhưng Tiêu Hàn Tranh chỉ là một tú tài chưa từng đến kinh thành, không thể nào biết vận dụng mấy chuyện trạch đấu này được?
Tiêu lão thái nghe ông ta hỏi như vậy, sững người, vì chột dạ mà trừng mắt nhìn ông ta: “Từ khi ngươi và nương của Tranh Nhi hòa ly, thì chúng ta đã không qua lại với hắn nữa.”