Tiêu lão đại nghe đối phương hỏi, ưỡn ngực.
Ông ta kiêu ngạo nói: “Ta chính là đại ca của Uy Viễn đại tướng quân , các ngươi có bản lĩnh liền giam ta vào đại lao đi, cuối cùng xem ai là người phải ngồi trong đấy.”
Binh lính nhìn bộ dáng này của ông ta, cười nhạo: “Đừng chọc cười ta nữa, Uy Viễn đại tướng quân sẽ có người đại ca ăn mày như ngươi sao?”
Lời này chạm đến lòng tự trọng của Tiêu gia, “Trên đường tới đây, chúng ta gặp phải sơn tặc, cho nên bây giờ mới nhìn giống những ăn mày.”
“Nhưng chúng ta thật sự là huynh đệ của Uy Viễn đại tướng quân, không tin các ngươi có thể đi gọi Tiêu lão nhị tới cửa thành nhìn xem.”
Tiêu lão đại xoay người đỡ Tiêu lão gia tử, “Vị này chính là cha đệ ấy, nếu đệ ấy là dám không nhận cha nương, đó chính là bất hiếu.”
Tiêu đại lang chỉ vào trên lộ dẫn, “Ta là cháu trai của Uy Viễn đại tướng quân, các ngươi có thể đi hỏi một chút, đây là nơi nhị thúc được sinh ra.”
Lời hai người nói, đều là do Thời Khanh Lạc dạy.
Binh lính nhìn đoàn người ngoài cửa tuy rằng giống như là ăn mày, nhưng lại có bộ dáng hợp tình hợp lý, có chút lưỡng lự.
Nếu đây thật sự là người nhà của Uy Viễn đại tướng quân, bọn họ ngăn không cho vào cửa, vậy sẽ đắc tội với phủ tướng quân.
Nhưng nếu những người này nói dối, chạy vào kinh thành đi xin ăn, như này thì cũng không tốt.
Vì thế hai binh lính thì thầm với nhau.
Trong đó một người nhìn Tiêu gia nói: “Các ngươi biết phủ của Uy Viễn tướng quân ở đâu ?”
Tiêu lão đại lắc đầu, “Bọn ta không biết, đây là lần đầu tiên chúng ta tới kinh thành.”
“Các ngươi không để Tiêu tướng quân phái người đến tiếp đón? Hoặc hẹn thời gian để phái người đến chờ ở cửa thành sao?” Một người lính trong đó nghi ngờ hỏi.
Tiêu lão đại mắng thầm Tiêu lão nhị một hồi, tên súc sinh kia nào có lòng tốt như vậy, còn tới đón bọn họ.
Nếu biết bọn họ trực tiếp lên kinh thành, khẳng định sẽ trực tiếp ngăn cản.
Nhưng tất nhiên không thể nói chuyện này ra được: “Trước khi xuất phát chúng ta đã viết thư rồi, ai ngờ trên đường gặp phải sơn tặc, cho nên đã đến chậm vài ngày.”
Một binh lính đứng ra nói: “Được, ta đây đưa bọn ngươi đi tới phủ tướng quân.”
Nếu như bọn người này thật là người nhà của tướng quân, gã đi theo còn có thể lấy một phần nhân tình.
Nếu không phải, gã liền ném mấy người này vào đại lao vài ngày.
Vừa rồi này nhóm người này còn mắng bọn họ mắt mù, bọn họ đã nhớ kỹ.
Tiêu lão gia tử ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì làm phiền mấy vị đại ca.”
Hiện tại quan trọng vẫn là tìm được phủ tướng quân.
Vì thế đoàn người liền theo binh lính ở cửa thành, đi tới đường lớn phía nam kinh thành.