Thời Khanh Lạc đi tới bên Tiêu Hàn Tranh, Ngốc Ngốc liền đi theo phía sau nàng, phòng bị nhìn bọn họ.

“Đúng vậy, ta nuôi ngỗng để trông nhà.”

Tiêu Hàn Tranh còn chưa kịp trả lời, nam tử trẻ tuổi phía sau hắn kinh ngạc hỏi: "Ngỗng có thể giữ nhà?”

Không phải ngỗng đều dùng để ăn hay sao?

"Đưng nhiên có thể giữ nhà, còn có thể trông nhà rất tốt là đằng khác.”

Trước đây có xem những video ngắn, so với chó thì ngỗng trắng giữ nhà cũng không kém hơn là bao.

Hơn nữa ngỗng là một loại gia cầm rất là thông minh, nuôi trong thời gian dài, thường xuyên sinh hoạt với con người, chúng sẽ thực sự rất nghe lời.

Thời Khanh Lạc nhìn về phía đối phương, hỏi Tiêu Hàn Tranh: “Vị này là?”

Tiêu Hàn Tranh giới thiệu: “Vị này chính là Phỉ Dục Triết Phỉ công tử.”

Sau đó hắn quay lại giới thiệu với Phỉ Dục Triết: “Vị này chính là nương tử của ta Thời Khanh Lạc.”

Thời Khanh Lạc vui vẻ tiếp đón Phỉ Dục Triết: "Xin chào Phỉ công tử .”

Phỉ Dục Triết gật đầu, “Xin chào đệ muội!”

Hắn ta không nghĩ tới đường đường là một Tiêu Hàn Tranh ôn nhuận tuấn nhã, thế nhưng thê tử lại là một tiểu cô nương xanh xao, ốm yếu.

Nhưng nhìn nàng lại rất tự nhiên phóng khoáng, điều đó làm thay đổi một chút ấn tượng của hắn ta đối với nàng

Tiêu Hàn Tranh quay đầu nói với Phỉ Dục Triết: “Phỉ huynh, căn nhà rách của ta ở đây, nếu ngươi không chê, thì vào uống một ly trà rồi hẵng đi.”

Đổi lại trước kia, tất nhiên Phỉ Dục Triết sẽ không ở lại một tiểu viện nông gia như vậy để dùng trà.

Hắn ta cảm thấy ở những nơi như vậy, thứ nhất sẽ không sạch sẽ, thứ hai là không có trà ngon.

Tuy nhiên hắn ta có ấn tượng tối đối với Tiêu Hàn Tranh, còn có một chút mong đợi, vì thế cười gật đầu: “Tất nhiên là không chê.”

Tiêu Hàn Tranh mời hắn ngồi xuống, vừa lúc trên bàn trong viện còn đặt bộ trà cụ mà Thời Khanh Lạc và Bạch Hủ thưởng trà trước đó.

“Nương tử, liền làm phiền nàng pha cho chúng ta một ấm trà.”

Hắn phát hiện khi Phỉ Dục Triết nghe mình giới thiệu về nương tử, mang theo một chút kinh ngạc và mang theo một chút khó tin.

Hắn biết người này cũng không phải khinh thường nương tử mình, chỉ là không nghĩ tới hắn đã cưới nương tử, nhất là cưới một cô nương ở nông thôn.

Hắn bảo nương tử pha trà, cũng là muốn tạo cơ hội cho nàng bộc lộ tài năng của mình trước mặt đối phương.

Cũng không biết vì cái gì, hắn không thích tiểu tức phụ của hắn bị người khác coi thường.

Cũng không có ý muốn cất giấu nàng, mà lại thích nhìn nàng tự tin thể hiện tài năng hơn người của mình.

Thời Khanh Lạc hơi hơi mỉm cười: "Được!”

Vì thế nàng rửa tay, lại rửa trà cụ, sau đó bắt đầu pha trà.

Phỉ Dục Triết nhìn bộ dạng pha trà một cách ưu nhã của nử tử này, lại có chút ngoài ý muốn.

Đặc biệt là sau khi uống thử đối phương pha liền thích rồi: “Nước trà thanh khiết mà ôn hòa , ngọt ở hậu vị, thực không tồi.”

Hắn ta lại hỏi: “Đây là phương pháp pha trà gì?”

Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cách pha trà như vậy, không những động tác ưu nhã, cảnh đẹp ý vui, vị còn thực thanh tân.

Thời Khanh Lạc trả lời: “Đây là trà đạo.”

Sau đó lặp lại mấy lời đã nói với Bạch Hủ.

Phỉ Dục Triết cười nói: “Thì ra là thế, phương pháp pha trà này uống rất ngon.”

Hôm nào hắn ta cũng theo Tiêu Hàn Tranh học, trở về có thể pha cho các trưởng bối, bằng hữu uống.

Nhìn dáng vẻ tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh không giống như một cô nương thôn quê bình thường.

Ba người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, Thời Khanh Lạc rất ít khi chủ động nói chuyện, cơ bản đều là nghe hai người nói.

Cũng từ hai người nói chuyện phiếm nghe ra một ít tin tức.

Bối cảnh gia thế của Phỉ Dục Triết không đơn giản, hiện tại muốn mời tiểu tướng công của nàng chữa bệnh cho chất nhi của hắn ta.

Sau nửa canh giờ, Phỉ Dục Triết nhìn sắc trời không còn sớm, vì thế đứng dậy cáo từ ra về.

“Tiêu huynh, bây giờ ta đây sẽ đi kinh thành đón chất nhi đến đây, đến lúc đó liền phải làm phiền ngươi.”

Hắn ta tận mắt nhìn thấy y thuật của Tiêu Hàn Tranh, hơn nữa đối phương lại là đồ đệ của thần y, cho nên hắn ta mang hi vọng rất lớn.

Tiêu Hàn Tranh mỉm cười: “Được, Phỉ huynh trên đường chú ý an toàn!”

Sau khi được Tiêu Hàn Tranh tiễn ra sân, Phỉ Dục Triết lên xe ngựa rời đi.

Tiêu Hàn Tranh đóng cửa sân lại, chủ động cầm tay Thời Khanh Lạc: “Khoảng thời gian này ta không ở nhà, vất vả cho nàng rồi!”

Thời Khanh Lạc dựa vào cánh tay hắn cọ cọ, hào phóng nói: “Không vất vả, khá tốt, chính là có chút nhớ huynh.”

Tiêu Hàn Tranh nghiêng người, dùng một cánh tay khác ôm Thời Khanh Lạc vào trong lòng mình, “Những ngày ra ngoài, ta cũng rất nhớ nàng.”

“Ta sẽ không đi xa nữa, tạm thời đi lên huyện thành đi học, cố gắng mỗi ngày đều về nhà.”

Về đến nhà, cả người hắn đều cảm thấy nhẹ nhàng, tâm trạng trở nên tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play