Lúc này Thời Khanh Lạc mới dừng lại động tác đánh Thời lão tứ, buông người ra.
Nàng xoa xoa nắm tay, tức giận nói: “Nãi nãi lên tiếng sớm một chút, ta cũng không cần phải vất vả như vậy.”
Thời lão thái: “…” Ngươi vất vả cái rắm.
Ngươi mà vất vả thì con ta tốt hơn ngươi sao?
Thời lão tứ được buông ra, lập tức trốn phía sau lão thái thái, vừa xoa xoa mặt vừa xoa xoa tay.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đánh người thật sự quá đau, khó trách Tam ca cùng các tẩu tẩu ai nấy đều sợ nàng.
“Nương, chính sự quan trọng hơn.” Gã kéo kéo tay áo Thời lão thái, thấp giọng nói.
Lúc này Thời lão thái mới nén lại nóng giận, nói với Thời Khanh Lạc: “Đại Nha, hôm nay chúng ta đến là muốn nói một chuyện tốt với ngươi.”
Thời Khanh Lạc vừa nghe liền đoán được, những người này trừ muốn cách làm đậu phụ ra thì còn muốn thuốc nổ đất nữa.
Bọn họ muốn diễn trò thì nàng góp chút sức cho vui, liền nói: “Là chuyện tốt gì?”
Thời lão thái nói: "Người Ngô gia có hứng thú với cái 'Quả cầu nhỏ' của ngươi, bọn họ muốn mua.”
Thời Khanh Lạc ngắm nghía sợi dây mây hỏi: “Giá cả thế nào?”
Thời lão tứ mở miệng, “Năm lượng bạc một quả.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Muốn bố thí cho ăn mày à?”
Nàng lại cười như không cười nhìn Thời lão tứ: “Các người đã ăn chặn bao nhiêu tiền trong đó rồi?”
Thời lão tứ: “…” Nha đầu này là hồ ly biến thành sao, tinh ranh như vậy.
Trong lòng gã hận chuyện bị nàng đánh lúc nãy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi: “Ngươi nói đùa, chúng ta chỉ là bên trung gian, phía Ngô gia nói sẽ cho bọn ta một ít riêng.”
Đây là không thừa nhận bọn họ ăn chặn tiền.
Thời Khanh Lạc cũng lười truy hỏi tiếp vấn đề này, “Ngươi đi nói với Ngô gia, một trăm lượng một quả 'Cầu đen nhỏ', bọn họ muốn thì mua, không muốn thì thôi, ta đây không lo không bán được.”
Đầu Thời lão tứ tràn đầy hắc tuyến, “Một trăm lượng, ngươi đi ăn cướp còn nhanh hơn đó.”
Ngô gia định giá mua mười lượng bạc một quả, bọn họ liền âm mưu ăn của nàng một quả năm lượng bạc.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thật đúng là phách lối, vừa hô giá đã dám hô cao hơn Ngô gia những mười lần.
Thời Khanh Lạc cười lạnh: “Một trăm lượng bạc một quả, mua quả cầu đen nhỏ do sư phụ của ta luyện chế, là Ngô gia kiếm lời rồi.”
“Ngươi xem Ngô gia nghèo khổ giống như các ngươi à? Một chút nhãn lực cũng không có.”
Đám người Thời lão tứ: “…” Nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, sao lại chọc ngoáy bọn họ!
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này quá đáng ghét.
Ngưu thị líu lưỡi nói: “Nhưng một trăm lượng một quảquả, có phải quá đắt hay không?”
Một trăm lượng một quả cầu màu đen nhỏ, lúc trước muốn đưa nha đầu c.h.ế.t tiệt này đi Ngô gia kết thân cũng là cái giá này.
Thời Khanh Lạc nhướng mày nói: “Biết Bạch gia không? Hôm nay còn tới nhà của chúng ta ăn cơm đó.”
“Ngô gia không ra được cái giá này, nhưng Bạch thiếu gia thì có thể."