Nghĩ vậy trong lòng tự nhiên xuất hiện một tia chua xót làm Kiều Lương sửng sốt, trên mặt không còn ý cười nữa, bản thân anh ấy phải đến chỗ ông ngoại ở với ông ấy, không nên liên lụy đến cô ấy.
Điền Mật Mật chỉ biết ngày hôm qua có cháu ngoại của ông Lương đến nhà ở nhờ, cụ thể là ai cũng không hỏi, hôm nay nhìn thấy mới nghe Điền Tranh Tranh giới thiệu là Kiều Lương.
Điền Mật Mật đương nhiên biết Kiều Lương là ai, anh ấy chính là nhân vật chính trong nguyên tác, là nửa kia của Điền Tranh Tranh, Điền Mật Mật nhìn Kiều Lương bằng ánh mắt đang xem kịch vui, lại nhìn sang Điền Tranh Tranh, nhìn chằm chằm khiến hai người cảm thấy khó hiểu.
Kiều Lương thấy em gái của Điền Tranh Tranh cứ nhìn anh ấy và Điền Tranh Tranh bằng một ánh mắt kỳ quái, rất là xấu hổ nên nhanh chóng ho khan một tiếng nói ăn xong rồi liền rời bàn.
Điền Tranh Tranh cũng ăn khá no rồi, liền lấy giỏ đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong từ trước chuẩn bị mang đi đưa cho thầy.
Hai người một trước một sau đi đưa cơm cho ông Lương, ông Lương lại nói với Kiều Lương về việc muốn anh ấy trở về, nói thế nào thì Kiều Lương cũng không chịu đồng ý, ông Lương thấy bản thân không nói được, liền nói Điền Tranh Tranh khuyên nhủ giúp, đều là người trẻ tuổi nên sẽ dễ nói chuyện hơn.
Điền Tranh Tranh tuy rằng đã đồng ý giúp ông Lương, lại không biết nên nói từ đâu, cho đến buổi chiều khi hai người cùng nhau nấu cơm, Điền Tranh Tranh mới tìm được cơ hội cùng Kiều Lương nói chuyện này."Anh Kiều, ông Lương nói anh muốn chuyển nghề tới bên này, anh không thích làm bộ đội sao?" Điền Tranh Tranh nghĩ nghĩ rồi cố ý hỏi.
Kiều Lương nghĩ nghĩ nói: "Thích chứ, làm bộ đội là ước mơ từ khi anh còn bé, cũng là mục tiêu mà anh muốn phấn đấu cả đời này, nhưng con người không chỉ nghĩ đến lý tưởng, mà cũng cần suy nghĩ đến yếu tố hiện thực."
Điền Tranh Tranh nghe Kiều Lương nói những lời này, mau chóng hỏi: "Yếu tố hiện thực gì? Là ông Lương sao? Nếu ông Lương biết anh vì ông ấy mà từ bỏ nhiều thứ thế này chắc ông ấy sẽ đau lòng lắm."
"Anh Kiều, nếu anh sợ ông Lương không có ai chăm sóc thì cũng không cần như vậy, em là học trò của ông Lương, em có thể chăm sóc ông Lương, hơn nữa nếu anh chuyển nghề lại đây, anh cũng sẽ gặp những khó khăn, đến bản thân anh còn chưa chắc sẽ lo được cho bản thân, nói gì đến chăm sóc ông Lương."
"Thật ra nếu anh có thể phát triển tốt ở quân đội, trong lòng ông Lương cũng sẽ không có tiếc nuối đâu, ông ấy nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ đến anh, anh hiện tại đã biết địa chỉ, về sau nghỉ liền có thể tới thăm ông Lương, không có việc gì cũng có thể gửi thư cho ông Lương, cứ gửi đến chỗ em cũng được."
"Kỳ thật bên ngoài nói cái gì cũng không quan trọng, giống như em và ông Lương, ông ấy luôn không cho em bái sư, nhưng chỉ cần trong lòng em, ông ấy là thầy không phải là được rồi sao. Chúng ta phải tin tưởng rằng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng. Đến lúc đó chúng ta đều không khó khăn nữa."
Kiều Lương nghiêm túc nghe Điền Tranh Tranh nói, không thể không nói cô ấy nói rất có đạo lý, kỳ thật anh ấy tới đây đã gặp không ít khó khăn, cũng không thể chăm sóc được gì cho ông ngoại, hơn nữa ông ngoại hiện nay cũng được cô ấy chăm sóc rất tốt, nếu bản thân anh ấy cố chấp muốn về thì cũng không có ý nghĩa gì? Có lẽ anh ấy nên thay đổi một chút suy nghĩ của bản thân anh ấy.
Anh ấy cảm thấy Điền Tranh Tranh mang lại rất nhiều điều bất ngờ cho anh ấy, từ lúc ban đầu là tấm lòng lương thiện chăm sóc ông ngoại anh ấy, cho đến bây giờ là tư tưởng trưởng thành có suy nghĩ riêng của bản thân, một cô gái tốt như vậy, nếu anh ấy không có nhiều trói buộc như vậy nhất định sẽ nghiêm túc theo đuổi, nhưng hiện tại lại không thể, cũng không dám...
Cuối cùng Kiều Lương vẫn là quyết định nghe ông ngoại và lời khuyên bảo của Điền Tranh Tranh rằng nên tiếp tục ở lại quân đội nơi bản thân anh ấy thích. Hơn nữa bởi vì nhất thời thông báo, nên anh ấy chỉ ở đội sản xuất Tiểu Hà Khẩu thêm ba ngày đã bị gọi trở về.
Trước khi đi Điền Tranh Tranh cố ý làm cho anh ấy một cái bánh, gói cả sủi cảo. Lại gói thêm cho anh ấy một chút quả phỉ, hạt thông và hạt dẻ cho bạn bè của anh ấy nếm thử. Chờ Kiều Lương đi rồi Điền Tranh Tranh mới phát hiện Kiều Lương để lại tiền, phiếu cùng một bức thư tay.
Trong thư nói về sau, mỗi tháng anh ấy sẽ gửi cho Điền Tranh Tranh ba mươi tệ, nhờ cô ấy chăm sóc cho ông Lương hộ, còn nói đây là tiền và phiếu mà anh ấy tích góp được, vốn dĩ định để lại trực tiếp đưa cho ông Lương, nhưng là nghĩ đến thân phận của ông Lương, cũng không tiện để đưa trực tiếp như vậy, cho nên đưa cho Điền Tranh Tranh giữ, nếu có chỗ nào cần dùng đến tiền và phiếu thì cứ dùng là được. Còn nói bản thân Điền Tranh Tranh và ông Lương nếu có chuyện gì thì nhất định phải đi tìm anh ấy đầu tiên, anh ấy sẽ nghĩ cách xử lý. Cuối cùng để lại địa chỉ quân đội của anh ấy.
Bởi vì mấy ngày nay Kiều Lương tới, Điền Mật Mật chỉ lo mỗi ngày đúng giờ về nhà hóng hớt chuyện của Điền Tranh Tranh và Kiều Lương, không chú ý chuyện gì khác. Chờ Kiều Lương đi rồi, cô không hóng hớt nữa mới phát hiện Điền Tiếu Tiếu có gì đó rất lạ.
Gần nhất cô ấy luôn ngồi cười ngây ngô thất thần, hơn nữa trong giờ cơm trưa cũng không nhìn thấy đi ăn cùng đoàn người.
Còn nói bóng nói gió hỏi Điền Mật Mật đợt tuyển người tiếp theo là khi nào, lại hỏi cô lần tuyển người tiếp theo có tuyển thanh niên trí thức không. Điền Mật Mật liền cảm giác được có gì đó rất lạ, tất cả các dấu hiệu của cô ấy đều cho thấy cô ấy đang yêu đương, hơn nữa rất có thể người đó là một thanh niên trí thức.
Điền Mật Mật hỏi cô ấy có đang yêu đương hay không, cô ấy lập tức trả lời không có, giống như đang che giấu cái gì đó, biểu cảm cũng rất không tự nhiên.
Việc này có vẻ khó khăn rồi, cô ấy không thừa nhận Điền Mật Mật cũng không có cách nào biết được tin tức cụ thể của nhà trai từ miệng cô ấy, hơn nữa đây vẫn chỉ là suy đoán, cũng không thể nói luôn với ông Hai bà Hai, quan hệ của họ hàng có tốt đến thế nào, chắc chắn cũng không bằng tình cảm của bọn họ đối với Điền Tiếu Tiếu, đạo lý người ngoài không nên can thiệp quá sâu này, Điền Mật Mật vẫn hiểu!
Nhưng việc này Điền Mật Mật cũng không thể mặc kệ, dù sao thì tuổi của Điền Tiếu Tiếu vẫn còn nhỏ, cô cũng sợ cô ấy đụng phải người tồi tệ trong nguyên tác, lại sợ cô ấy đi hướng sai lệch như trong nguyên tác.
Cho dù gặp phải tra nam trong thời đại nào thì người chịu tổn thương vẫn là con gái, cho nên Điền Mật Mật quyết định âm thầm điều tra cho ra người con trai này là ai.
Trong nguyên tác không có tả quá nhiều về người con trai kia, chỉ nói đó là một người thanh niên trí thức, sau này dựa vào nhà ông Hai cung cấp và nuôi dưỡng, toàn tâm toàn ý ôn tập thi đậu vào một đại học chuyên khoa, liền cảm thấy Điền Tiếu Tiếu không xứng với người con trai đó, bỏ lại Điền Tiếu Tiếu và hai người con gái, lén lút trở về thành phố và không trở về đây nữa.