Điền Mật Mật cũng không biết cháu trai của ông Lương chính là Kiều Lương chồng của Điền Tranh Tranh, theo nguyên tác ông Lương đáng lẽ qua đời vì bệnh tật, cũng không đề cập đến ông ngoại của Kiều Lương chính là ông Lương, cho nên khi Điền Mật Mật bỏ lỡ hiện trường ăn dưa cảnh đầu tiên của nam nữ chính. Vì điều này mà Điền Mật Mật hối hận mấy ngày liền!
Kiều Lương theo ông ngoại vào nhà, căn nhà này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường nhỏ dành cho một người, đầu chiếc giường tồi tàn có một cái tủ tồi tàn, trên tủ có hai đôi găng tay bông đầy vải bố.
Trên giường có chăn bông được gấp gọn gàng. Lại nhìn bộ quần áo phủ đầy vải bố của ông ngoại, anh ấy nhớ rằng ông ngoại - người đã nuôi anh ấy từ nhỏ đang ở đây chịu khổ mà anh ấy không hề hay biết, Kiều Lương hai mắt nóng bừng, nắm chặt tay.
Ông Lương bảo Kiều Lương ngồi trên giường hỏi: “Kiều Lương, cháu sao tìm được chỗ này?”
Kiều Lương nói: “Cháu đã kiểm tra tất cả các nơi có nhân viên cùng năm với ông hồi đó, đây là nơi cuối cùng cháu tìm.”
Ông Lương nghe lời này của Kiều Lương, sờ tay Kiều Lương nói: "Cháu từ nhỏ đã bướng bỉnh, ông ngoại không liên lạc với cháu chỉ vì ông không muốn cháu lo lắng, sao cháu vẫn đi tìm thế? Mấy năm nay ở trong quân đội vẫn ổn chứ."
Kiều Lương ấp úng nói: "Rất tốt ạ, mấy năm nay cháu lập được công vài lần, hiện đang là phó đoàn trưởng rồi."
Ông Lương rất vui khi biết cháu trai mình là phó đoàn trưởng, sau đó ông ấy lại nghĩ tới điều gì đó, nghiêm túc nói: "Kiều Lương, cháu hôm nay cũng thấy rồi, ông ở đây rất tốt, ngày mai cháu về đi, sau này cũng không cần quay lại, cũng không cần liên lạc với ông!"
Kiều Lương không nói gì chỉ quyết định sẽ đổi công việc, ở lại đây chăm sóc ông ngoại.
Ông Lương biết rõ Kiều Lương, biết đứa nhỏ này lại nổi tà tính, năm ấy sở dĩ ông gửi đứa nhỏ này đi làm lính chính là sợ anh ấy phạm tội, làm thế nào ông có thể để đứa nhỏ này ở lại chịu khổ được, nghĩ một chút rồi nói: "Cháu không cần phải lo lắng cho ông, ông ở đây thật sự rất tốt, cháu đừng thấy quần áo của ông, chăn bông với găng tay của ông, tất cả đều tồi tàn cũ kỹ, này đều do cô gái vừa đưa cháu tới cố ý vá lại cho ông đấy, thật ra đều được làm từ bông tốt, dày dặn lại ấm áp." Sợ anh ấy không tin nên cầm tay anh ấy sờ lên đệm chăn.
Kiều Lương sờ qua cũng cảm nhận được, quả thật không hề cứng mà sờ vào còn có chút mềm mại, cũng tin lời của ông ngoại, nghe ông ngoại nói tiếp: "Con bé là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở đây nuôi lợn, vì theo ông học y nên chăm sóc ông rất tốt, mặc dù chưa chính thức bái sư, nhưng con bé thật sự coi ông là thầy mà đối đãi, một ngày ba bữa đều do con bé đưa cho ông, em gái của con bé là xưởng trưởng chế biến lương thực của tổ sản xuất, rất tiến thủ, mấy đồ đạc trong nhà ông đều là do nhà con bé chuẩn bị cho ông."
Kiều Lương nhớ lại khi nghe cô ấy kể đến chuồng bò trông chừng mọi việc, chuẩn bị đồ đạc rất cẩn thận, cũng là một cô gái thông minh, anh ấy phải cảm ơn người ta thật đàng hoàng, khi anh ấy không có ở đây, người ta đã thay anh ấy làm tròn lòng hiếu thảo.
Ông Lương lại nói ngày mai anh ấy rời khỏi đây, nhưng dù ông Lương có thuyết phục thế nào, Kiều Lương cũng không chịu đồng ý, cả hai đang bế tắc thì Điền Tranh Tranh từ bên ngoài nói vọng vào: "Ông Lương, cháu tới rồi."
Ông Lương vội vã đi ra mở cửa cho Điền Tranh Tranh, nhìn thấy Điền Tranh Tranh đang cầm một cái giỏ lớn có đệm dày đắp lên, ông Lương biết cô ấy lại tới đưa cơm. Vội vàng gọi lão Lưu và lão Trịnh cùng nhau tới ăn cơm.
Điền Tranh Tranh mở đệm ra nói: "Ông Lương, hôm nay cũng không biết cháu ngoại ông tới, nên làm bánh bao hấp với canh hầm, ngày mai cháu sẽ làm thêm cho anh ấy."
Kiều Lương nhìn bánh bao hấp cùng canh gà được lấy ra, nhìn sâu cô ấy một cái. Nói: "Để em tốn kém nhiều rồi, cảm ơn em đã chăm sóc ông ngoại anh."
Điền Tranh Tranh vội vàng trả lời: "Ông Lương dạy em y thuật, cũng là trưởng bối của em, em chăm sóc ông là chuyện đương nhiên." Bảo mấy người ăn đi xong, cô phải quay lại ăn với em gái em trai mình.
Ông Lương nhìn Điền Tranh Tranh phải đi, nghĩ một lúc rồi nói: "Tranh Tranh, cháu hôm nay tìm một chỗ cho Kiều Lương ở lại, chỗ của ông không đủ cũng không tiện." Điền Tranh Tranh đồng ý, nói buổi tối sẽ tới đón anh ấy.
Buổi tối đi đón Kiều Lương, Điền Tranh Tranh dẫn Kiều Lương về nhà, lại nhường phòng của cô ấy cho anh ấy, nói: "Anh Kiều, tối nay em ở cùng em gái em là được, anh cứ yên tâm ở đây."
Kiều Lương cảm ơn Điền Tranh Tranh, liền nghỉ ngơi ở phòng của Điền Tranh Tranh.
Kiều Lương nhìn toàn bộ căn phòng, không lớn lắm, nhưng bày biện rất chỉnh tề, một cái giường sưởi ở ngay phía dưới cái cửa sổ, cũng có thể ở được hai người. Đầu giường có hai cái tủ, trên tường là giấy trắng to có màu tuyết trắng, mặt đất là nền xi-măng không nhiễm một hạt bụi nào, nhìn trong phòng sạch sẽ lại sáng sủa.
Trong khi Kiều Lương đang đánh giá căn phòng, liền nhìn thấy một cậu bé tầm mười bốn mười lăm tuổi đang bưng một chậu nước đi đến, nhìn thấy Kiều Lương đang nhìn cậu, liền đem chậu nước đặt trên giá rửa mặt, cười nói: "Anh Kiều, em là Điền Xã Hội, mau tới đây rửa mặt đi."
Kiều Lương vội vàng nói: "Đừng làm việc nữa, tự anh làm là được rồi, đã trễ thế này rồi, mau đi ngủ đi."
Em trai Điền cười cười nói được, nhưng một lúc sau lại xách một cái thùng to do người trong thôn làm đi đến, bên trong còn đổ đầy nước ấm, nói: "Anh Kiều, đây là nước ấm và thùng ngâm chân, một lát nữa anh tự ngâm chân nhé." Vừa nói vừa ôm chăn và ga của chị đi ra ngoài, một lúc sau lại chạy vào ôm cả ga và chăn mới đặt trên giường sưởi cho Kiều Lương và nói: "Anh Kiều, anh dùng cái này nhé, đây là ga và chăn mới, lò sưởi bên dưới giường đã được đốt xong rồi, buổi tối rất ấm áp." Nói xong liền đi ra ngoài.
Điền Tranh Tranh ngày hôm sau rời giường, phát hiện thùng nước đã đầy, mấy cây củi trong phòng bếp cũng đã được đặt chỉnh tề ở trong góc, nghe được ở ngoài cửa có tiếng ai đang chẻ củi, chạy nhanh ra ngoài xem, nhìn thấy Kiều Lương đã chẻ một đống củi, chạy nhanh lại, nói: "Anh Kiều, anh dậy từ mấy giờ vậy, đừng chẻ nữa, chỗ này cũng đủ để nhóm lửa một thời gian rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."
"Không sao đâu, dù sao thì ngày nào cũng phải dậy sớm để rèn luyện, anh coi như đây là rèn luyện cũng được!"
Điền Tranh Tranh biết cô ấy không thể khuyên anh ấy được, liền vào nhà nấu cơm, vẫn là làm mọi chuyện như thường ngày, bỏ chỗ bột hôm qua đã trộn xong ra, nặn thành bánh bao không nhân, sau đó lấy hạt kê ra nấu cháo hạt kê rồi luộc một quả trứng gà cho mỗi người một quả, lấy thêm cả dưa muối do cô ấy muối từ trước ra cắt rồi trộn lên, bỏ ớt nướng và đậu phụ ngâm cay mà Điền Mật Mật thích ra mấy cái đĩa nhỏ mang lên, xong rồi liền chạy nhanh ra gọi Điền Mật Mật, em trai Điền và Kiều Lương vào ăn cơm.
Ngày hôm qua Kiều Lương ăn bánh bao nhân thịt lừa do Điền Tranh Tranh làm còn không cảm thấy có gì, nhưng hôm nay lại được ăn dưa muối do Điền Tranh Tranh làm mới cảm thấy cô ấy không chỉ là thông minh, mà làm đồ ăn cũng rất ngon, nghĩ ai về sau cưới được cô ấy về thật đúng là có phúc phần.