Trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, một số thanh niên trí thức càng nghĩ càng không phục, cảm thấy bọn họ thế nào cũng mạnh hơn Điền Mật Mật, tất cả đều cảm thấy đội săn bắt mùa đông không cần bọn họ là sự tổn thất của đội săn bắt mùa đông, hơn nữa đội săn bắt mùa đông có gì tốt, còn phải chia cho thôn dân, bọn họ bí mật lên núi săn, bắt được cũng không phải chia cho thôn dân, mấy người đầy tự tin đi lên núi.

Lúc Đại đội trưởng phát hiện ra thì đã là đêm hôm đó, có mấy người lén lút lên núi, đến tận tối khi ngủ mới trở về, Tống Cảnh Văn mới ý thức được có chuyện gì đó không đúng, lại hỏi những thanh niên trí thức khác trao đổi mới biết được mấy người này đã lên núi, Tống Cảnh Văn sợ gặp phải chuyện không may, thời tiết này đi lên núi không phải là chuyện đùa, hơn nữa nếu gặp phải thú dữ thì với mấy người không kinh nghiệm sẽ hỏng mất, vội vàng thông báo cho Đại đội trưởng.

Đại đội trưởng nghe có mấy thanh niên trí thức lén lút lên núi săn bắn, trong lòng nổi trận lôi đình, nhưng có tức giận đến đâu cũng phải lên núi cứu người trước, nên đã thông báo cho đội săn bắt mùa đông, đội săn bắt mùa đông nhận được tin báo, không dám chậm trễ, đêm đó bọn họ theo Đại đội trưởng lên núi tìm nhóm thanh niên trí thức đang trộm săn bắn này.

Đám người Điền Mật Mật tìm kiếm cả đêm cũng không tìm thấy nhóm thanh niên trí thức kia, đến tận sáng hôm sau, cuối cùng cũng tìm thấy nhóm thanh niên trí thức ở trên tàng cây, cả đám đã lạnh cóng đội săn bắt mùa đông cứu từng người họ xuống mới biết vì sao lại có nhiều người trèo lên cây như vậy.

Những người này không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo, vừa lên núi đã gặp phải một con sói lạc đàn, may mắn là họ không bị tách ra, bởi những người này không đi riêng nên con sói cũng không dám hành động gì chỉ nhìn chằm chằm họ, trong đó có vài người thông minh, phát hiện sói đi một mình nên vội vàng tìm hai cái cây lớn, mấy người lần lượt trèo lên hai cái cây lớn, con sói canh mấy người suốt một ngày một đêm, sáng hôm sau mới rời đi, nhưng người cũng bị đông cứng, cho nên may mà đội săn bắt mùa đông đến kịp lúc, may mà hiện tại không phải tam cửu thiên" (Hai mươi bảy ngày sau Đông chí, được coi là những ngày lạnh nhất trong năm), nếu không có mấy người trong số họ cho dù không bị hạ thân nhiệt cũng bị đông cứng tay chân.

Chuyện này Đại đội trưởng vô cùng tức giận, mặc dù tìm được người nhưng thanh niên trí thức quá nháo nên Đại đội trưởng vẫn đem người về công xã, chỉ có điều công xã nể tình những người này phạm tội lần đầu, cũng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì nên lại đuổi mấy người thanh niên trí thức này về đội sản xuất Đại Hà Khẩu.

Chủ yếu cũng là không còn chỗ nhận nhiều thanh niên trí thức như vậy, tuy nhiên sau sự việc này, khu nhà ở của thanh niên trí thức hoàn toàn yên tĩnh. Mấy thanh niên trí thức này bị dọa đến sợ, cũng không dám nghĩ đến việc lên núi nữa.

Mấy ngày nay Điền Mật Mật lại bận rộn với nhà máy chế biến lương thực, vì gần đến cuối tháng, Điền Mật Mật phải kiểm tra lại sổ sách, Điền Tranh Tranh đau lòng Điền Mật Mật vất vả, nên nghĩ hôm nay về sớm làm trộn mì làm bánh bao cho Điền Mật Mật, món bánh bao hấp nhồi thịt lừa do nhà bà Hai làm lần trước rất ngon, cô ấy đã sớm muốn làm một ít gửi tới nhà thầy, nghĩ đến đây Điền Tranh Tranh lại tăng tốc, nhưng cô ấy vừa rời khỏi trại lợn không lâu thì có người gọi lại.

"Đồng chí có thể cho tôi hỏi đường được không?"

Điền Tranh Tranh đang mải suy nghĩ bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, vội quay đầu lại nhìn người đi tới.

Người đàn ông này mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, mới đến 7-8 phần, khoảng 25-26 tuổi, cao khoảng 185cm, Điền Tranh Tranh không thấp, nhưng chỉ cao tới bả vai anh ấy, anh ấy cao lớn, khuôn mặt như đao nhưng cũng rất đẹp trai, chỉ là biểu cảm rất nghiêm túc, nhìn qua là một người điềm tĩnh lại nghiêm khắc, khiến người ta có cảm giác áp bức rất mạnh.

Điền Tranh Tranh bước sang một bên nói: "Anh đi nhà nào, em đối với thôn này không quen lắm, nhưng có thể dẫn anh đến nhà Đại đội trưởng."

Người đàn ông đối diện trả lời: "Không cần phải đến nhà Đại đội trưởng, anh chỉ muốn hỏi đường đến chuồng bò thế nào thôi?"

Điền Tranh Tranh nghe anh ấy muốn đi chuồng bò, thì cảnh giác hỏi: "Anh muốn đến chuồng bò làm gì, anh muốn tìm ai?"

Người đàn ông hé miệng nói: "Anh tìm Lương Minh Vũ."

Điền Tranh Tranh nghe anh ấy đi tìm thầy mình, lẽ nào cũng là học trò của thầy? Nhưng nhìn không quá giống. Nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đi theo em, em vừa mới từ chỗ đó đi, cách đây không xa, em dẫn anh đi."

Hai người một trước một sau đi đến chuồng bò, một đường đều im lặng, cho tới khi đến chuồng bò, Điền Tranh Tranh hô lớn: "Ông Lương, ông Lương, có người tìm ông!"

Vừa gọi được hai tiếng, thì ông Lương đã đến mở cửa, nghi hoặc nhìn người phía sau Điền Tranh Tranh, Điền Tranh Tranh thấy trong nháy mắt lão Lương bật khóc, phía sau cũng truyền đến một tiếng bịch mạnh, Điền Tranh Tranh quay đầu lại thì thấy người đàn ông vừa rồi quỳ xuống đất, trên mặt cũng khóc.

Còn nghe thấy người đàn ông nghẹn ngào nói: "Cháu trai bất hiếu, đã làm ông ngoại phải chịu khổ." Vừa nói vừa lạy ba lạy liên tiếp.

Ông Lương vội đỡ người đàn ông đứng dậy, vừa đỡ vừa nói: "Thằng bé ngốc này, lẽ ra cháu không nên đến, lẽ ra không nên đến!"

Điền Tranh Tranh thấy mình ở đây thì lãng phí thời gian, lại cho rằng không có ai có tâm tình nấu cơm, dù cô ấy muốn nấu thì chuồng bò cũng không có đồ gì ngon, nên vội vàng về nhà chuẩn bị cơm!

Nghĩ trời khá lạnh, đoán cháu ngoại của thầy cũng bị lạnh không ít, nấu một chút canh gà cho ấm người, nhớ tới liền bỏ con gà lôi ra, cắt thành từng miếng, cho vào nồi rồi ngồi ở bếp vớt nấm khô ra, rửa sạch rồi đổ vào nồi hầm.

Lại nhanh tay nhanh chân làm mỳ nóng, xắt thịt lừa bắt đầu gói bánh bao hấp thịt lừa. Khi nồi bánh bao hấp đầu tiên ra khỏi nồi, canh gà cũng tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Lúc này vừa lúc Điền Mật Mật, em trai Điền đi làm về, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao hấp và canh gà, khiến tâm trạng của Điền Mật Mật tăng lên.

Vội vàng khen ngợi Điền Tranh Tranh: "Chị, tay nghề của chị càng lúc càng tốt đó, chị cũng không biết em với em trai một đường ngửi mùi đi về đâu!"

Điền Tranh Tranh vỗ cô, cười nói: "Em cứ bịa đi, em với em trai trông nồi bánh bao hấp này đi, chị đi đưa cơm đến chuồng bò đã." Vừa nói Điền Tranh Tranh vừa lấy bánh bao hấp từ nồi hấp lớn ra. Cũng đổ hơn nửa canh gà.

Điền Mật Mật nhìn cô ấy lấy nhiều như thế thì có chút nghi ngờ hỏi: "Chị, ở chuồng bò chỉ có 3 người, sao chị mang nhiều như vậy, cái này có thể cho họ ăn hai bữa đó, để thừa thì không tốt lắm."

Điền Tranh Tranh nghe Điền Mật Mật nói, thì giải thích: "Chị biết, hôm nay cháu trai thầy tới, chị đưa cho họ nhiều một chút!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play