Cuộc Sống Sau Khi Xuyên Thư Của Nữ Thanh Niên Trí Thức Điền Mật Mật Ở Niên Đại Văn

Chương 35


4 tuần

trướctiếp

Người đàn ông trung niên thấy chất lượng tốt liền hỏi cô gia bao nhiêu, Điền Mật Mật nhanh chóng báo giá bán buổi sáng.

Người đàn ông lắc đầu nói: "Giá của cô cao quá, tôi mua, cô báo cái giá thật đi."

Điền Mật Mật nghĩ ngợi nói: "Thịt heo 1tệ2, vải bông 4 hào một thước, khăn trải giường tính anh 4 đồng tiền, đều không cần phiếu."

Người đàn ông trung niên đồng ý vì thấy có lãi. Đưa cho Điền Mật Mật 100 đồng tiền, gọi người đem đồ cầm đi.

Điền Mật Mật xem anh ta sắp phải đi, vội ngăn lại nói: "Anh có thể lấy một cái chảo sắt với tấm thủy tinh này không, tôi có thể đổi với lương thực."

Người đàn ông nghe cô nói có lương thực, đắn đo nói: "Thủy tinh cùng chảo sắt đều là hàng khan hiếm khó tìm, cô có thể đổi lấy bao nhiêu lương thực?"

Điền Mật Mật biết anh ta có thể lấy được, nghĩ ngợi nói: "Trước tiên nói cho tôi biết anh muốn bao nhiêu lương thực đi."

Thấy Điền Mật Mật không cắn câu, người đàn ông trung niên không còn cách nào khác đành phải báo giá.

"Thủy tinh đổi 5 cân bột mì trắng hoặc là 12 cân bột ngô, chảo sắt 50 cân bột mì trắng hoặc là 100 cân bột ngô."

Điền Mật Mật nghe anh ta báo giá cười khinh, nói: "Đồng chí, anh là đang giết tôi sao! Xin hãy báo giá thật, bằng không thì tôi thà mua nó ở chợ đen còn hơn."

Người đàn ông trung niên bị vạch trần, sợ Điền Mật Mật không đồng ý, ngượng ngùng nói: "Thủy tinh thay bằng 3 cân bột mì trắng hoặc là 6 cân bột ngô, chảo sắt thì 30 cân bột mì trắng hoặc là 60 cân bột ngô."

Điền Mật Mật thấy cái giá này của ông ấy cũng đáng tin cậy, gần với suy tính của cô, nghĩ ngợi nói: "Tôi muốn 42 tệ cho 2 cân bột mì trắng và thủy tinh, chảo sắt thì 20 cân bột mì trắng, tôi muốn hai cái."

Người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói: "Thủy tinh sẽ đưa cho cô theo giá mà cô đã đề cập, chảo sắt ít nhất cũng phải 25 cân bột mì trắng"

Giá mà Điền Mật Mật đưa ra chỉ là để thương lượng, cô không ngờ anh ta sẽ đồng ý giá này, vội nói "Được rồi, sau một tuần sau, tôi mang theo hàng lấy bột mì trắng có được không?"

Người đàn ông trung niên nghĩ rằng cô sẽ mất thời gian để chuẩn bị bột mì trắng nên đồng ý.

Nhìn sắc trời đã sẩm tối, nếu như không quay lại sẽ không thể bắt xe đi về được. Điền Mật Mật không đi tiếp tới chợ đen, đang suy nghĩ ngày mai sẽ mang thêm nhiều đồ hơn, thu hoạch ngày hôm nay cũng không nhỏ, 663. 5 tệ, 17 cổ phiếu Công Nghiệp và hai tấm phiếu xi măng.

Tổng cộng tích lũy được 1200 tệ vào Nghi thị, Điền Mật Mật trong không gian đã có 1800 tệ, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã khiến cô thấy hạnh phúc.

Xuống xe, Điền Mật Mật lấy từ không gian ra 5 cân thịt ba chỉ, 20 cân bột bắp, 10 cân bột mì trắng, 5 cân gạo, 2 gói đường nâu, đặt ở trong gùi.

Theo quy định của làng, ba anh em họ không cần phải đưa tiền để xây nhà, nhưng họ phải cung cấp thức ăn. Và phải làm đầy đủ các món ăn ngon cho những người làm công mấy việc cô nhọc.

Mặc dù ông Hai nói sẽ tự chuẩn bị thức ăn, không để ba anh chị em Điền Mật Mật phải lo lắng, nhưng mà Điền Mật Mật không thể làm như vậy thật, những người làm công mấy ngày này ăn rất nhiều lương thực, nếu cô không mang đồ ăn trở về, cả nhà ông Hai sang năm sẽ phải nhịn đói!

Hơn nữa, cô cũng không muốn nhờ họ giúp miễn phí, cô cũng định tặng lại 5 gia đình họ tấm ga trải giường, 2 miếng vải bông và 2 cân đường nâu làm quà đáp lễ. Dẫu cho, giúp đỡ người khác là mong muốn riêng của bản thân, nhưng anh chị của cô sẽ không thể coi đó là điều đương nhiên, chắc chắn người dân trong làng sẽ có ý kiến với chị em họ.

Nhất định phải có quà đáp lễ cho nhà ông Hai, nhưng nếu mà nhiều quá, ông Hai chắc chắn sẽ không nhận mà còn nghi ngờ thân phận của cô.

Cô đang nghĩ đến việc chuẩn bị quần áo cho ông Hai và gia đình ông mỗi người trong nhà một bộ, thím cả, thím hai, Điền Tiếu Tiếu và Điền Hữu Hữu, một áo khoác bông và quần bông vải bông. Ông Hai sẽ thêm một áo khoác bông và quần bông vải ka-ki màu xanh lam. Còn cậu cả và cậu hai, Điền Hữu Lương và Điền Hữu mễ, với mấy đứa trẻ, mỗi người một chiếc quân phục vải màu xanh quân đội có thể mặc được cả ba mùa Xuân Thu Đông.

Người khác có thể sẽ nghĩ phần lễ này của cô quá nhiều, nhưng đối với cô mà nói là bình thường, dù sao trong không gian của cô còn có vô số các loại vải.

Trong một ngày không thể chuẩn bị hết sạch phần lễ, nên Điền Mật Mật cũng thong thả lấy trong không gian ra chuẩn bị.

Cái gùi quá cô, Điền Mật Mật đang nghĩ đến việc có nên chuyển đồ đạc vào trong không gian không, thì đã nhìn thấy ông Hai lái xe bò tới.

Điền Mật Mật vội kêu ông Hai lại, cho mình lên xe bò đi nhờ.

Hai người ngôi trên xe bò trò chuyện, biết trong gùi Điền Mật Mật chính là lương thực và thịt, ông Hai bảo Điền Mật Mật quá khách khí rồi, chuyện lương thực phải để ông ấy lo, Điền Mật Mật không nên làm chuyện mạo hiểm như thế này.

Điền Mật Mật cũng không để ý, cười nói: "Ông Hai thay chúng ta thu xếp phòng ở như thế là tốt lắm rồi, lương thực có nhiều đâu, con cũng không phải ngày nào đều gặp được người bán thức ăn, nhưng mà đã gặp rồi thì con cũng mua một ít thôi, không phải là ép bản thân mua nhiều đâu."

Ông Hai nghe cô nói như vậy, cũng biết cô vận khí tốt, liền không có lại nói cái gì, chỉ là nói với cô trong nhà thịt đủ ăn, đụng tới lương thực mua chút có thể, thịt heo đắt như vậy không cần hướng về nhà mua.

Ông Hai nghe cô nói như vậy, cũng biết cô gặp may, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói với cô rằng thịt ở nhà vẫn đủ ăn, gặp được người bán hàng thì có thể mua thêm ít ngũ cốc, thịt heo đắt như vậy không cần phải mua cho cả nhà làm gì.

Điền Mật Mật gật đầu đồng tình nhưng lại không làm theo lời khuyên đó, dẫu cô không phải ngày nào cũng sẽ lấy thịt ra, nhưng mà cách mấy ngày cũng sẽ đem thịt ra ngoài, sau giờ làm việc phải chuẩn bị một ít thịt để ăn mừng, nhưng cũng không cần phải nói ra, dù sao ông Hai cũng cân nhắc chuyện đó với cô.

Điền Mật Mật về đến nhà, Điền Tranh Tranh cùng thím cả, thím hai đang tại làm cơm tối, nhìn thấy Điền Mật Mật đặt cái gùi xuống, bước nhanh tới, ôm chiếc gùi qua, trọng lượng có vẻ cô hơn so với tưởng tượng, Điền Tranh Tranh vội vàng ngó vào xem bên trong cái gùi có vật gì, thấy toàn là thịt heo lại là đường thốt nốt, vội hỏi: "Em mua trong huyện à?"

Điền Tranh Tranh nhìn sơ qua đồ vật có thể đoán được, nhưng mà không thể biết chính xác, nên thử dò xét hỏi Điền Mật Mật một chút.

Điền Mật Mật nghĩ cũng không thể giấu diếm được, cơ bản là không thể gạt được. Đành hạ giọng nói: "Không, em đến thành phố Cáp. Không dùng phiếu, mà mua ở chợ đen

Điền Tranh Tranh nghe Điền Mật Mật nói là đi chợ đen, sợ hết hồn, nhỏ giọng nói: "Lá gan em từ khi nào lại lớn như vậy hả? Chợ đen không an toàn đâu, lần sau đừng đi."

Điền Mật Mật trêu chọc Điền Tranh Tranh nói: "Lúc nào em cũng gan dạ như vậy mà, chỉ là chị không để ý thôi!"

Điền Tranh Tranh trừng mắt nhìn cô, đang định nói.

Điền Mật Mật nghiêm mặt nói: "Chị, lương thực nhà ông Hai cũng đủ cho gia đình ông ăn. Nếu chúng ta vừa xây nhà vừa ăn uống như thế thì năm sau gia đình ông Hai chắc chắn sẽ chết đói."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp