Phân xong vị trí, nhà mới của ba chị em Điền Mật Mật nhanh chóng bắt đầu khởi công.

Nhưng là lúc chia vị trí, ông hai đã bác bỏ quyết định xây nhà ngắn gọn của Điền Mật Mật, nói như vậy thì nhà sẽ bị lọt gió, chật chút thì còn được, chi bằng cứ xây bằng với trong nhà, cũng chỉ xây thêm hai ngày thôi, không hao tốn nhiều chi phí, thấy ông hai hiểu rõ như vậy, ba chị em Điền Mật Mật đương nhiên phải nghe theo sự chỉ dẫn của ông hai rồi.

Tối qua ba chị em cũng phân công hết cả rồi, bởi vì Điền Mật Mật có thể tìm Cao Tú Hồng để mua nồi và thủy tinh, lại phải đi tìm máy xay gạo, quyền quyết định về kinh tế của cả ba người cũng là cô, cho nên cô phụ trách việc mua sắm cho nhà mới.

Điền Tranh Tranh phụ trách công việc ở hậu cần của gia đình, thật ra thì chính là nấu cơm cùng với bà hai và chị dâu họ cả và chị dâu họ thứ.

Còn về em trai Điền, chắc chắn sẽ xây nhà cùng với anh cả họ và anh thứ họ bọn họ rồi.

Bởi vì đảm nhận công việc mua sắm, nên Điền Mật Mật rốt cuộc có thể thể ra ngoài một mình.

Khoảng cách giữa Công xã Du Thụ đến Thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng khá gần huyện Lan, nên Điền Mật Mật đương nhiên sẽ lựa chọn đi Thành phố Cáp Nhĩ Tân, Thành phố Cáp Nhĩ Tân chính là tỉnh Hắc thành thị, làm sao có thể so sánh được với sự thịnh vượng của huyện Lan.

Sau khi Điền Mật Mật tới Thành phố Cáp Nhĩ Tân, đã tìm được gia đình có xưởng chế biến thịt, nên dự định bắt đầu bán từ đây. Xưởng chế biến thịt có phúc lợi tốt, các cô ở đây làm việc chắc chắn sẽ tốt hơn.

Nghĩ rằng trong xưởng sản xuất thịt không thiếu thịt, không cần phải ra ngoài lấy thịt nữa, Điền Mật Mật lấy ra cái gùi cho vào trong 10 cân gạo, 10 cân bột mì trắng, 2 cân đường thốt nốt, 10 tấm vải hoa, 5 tấm vải bông.

Nhân tiện, những chiếc tất vải và đồ bảo hộ lao động của cô ấy rất tốt, đơn giản là chúng được làm cho thời đại này.

Tìm thấy mấy bác gái đang trò chuyện ở tầng dưới, Điền Mật Mật tiến lên hỏi: "Thím, các thím có biết đường đến nhà Lưu Lão Căn không?"

Mấy thím này đều nói chưa từng nghe nói tới người này.

Điền Mật Mật làm bộ như đang nói chuyện với chính mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Không thể nào, anh ấy nói anh ấy bảo tôi mang đồ đến đây cho anh ấy nào."

Thím Khâu, người ở gần cô nhất, nghe thấy lời nói của Điền Mật Mật, trợn mắt nói: "Ây da, tôi nghe họ hàng kể về Lưu Lão Căn mà cô đang nói đến, theo tôi về nhà, tôi sẽ đưa cô đến nhà anh ấy tìm anh ấy."

Điền Mật Mật là cố tình nói cho bà ấy nghe, nghe nói như vậy chạy nhanh cười đồng ý rồi, cùng thím Khâu đi vào trong nhà.

Vừa vào cửa, thím Khâu chạy nhanh hỏi: "Cô gái này, trong gùi của cô có gì thế?"

Điền Mật Mật trả lời nói: "Gạo, bột mì trắng, đường thốt nốt và vải bông."

Thím Khâu vừa nghe kích động giữ chặt tay cô nói: "Cô gái này, cô bán cái này cho ai vậy, nếu không tìm thấy Lưu Lão Căn, thì bán cho thím cũng được mà, cô nói có đúng không."

Điền Mật Mật làm bộ khó xử, hỏi: "Thế thím trả giá bao nhiêu, tôi đồng ý bán cho Lưu Lão Căn là vì anh ta ra giá rất cao." Nói xong đặt sọt xuống lấy gạo, bột mì trắng, đường thốt nốt, vải bông đưa cho thím Khâu nhìn chất lượng.

Thím Khâu kiểm tra tất cả, càng xem càng hứng thú hơn, sợ mình báo giá thấp, Điền Mật Mật sẽ tiếp tục tìm Lưu Lão Căn, nghĩ ngợi nói: "Gạo năm hào một cân không phiếu, bột mì 45 hào một cân không phiếu, đường thốt nốt 15 hào một cân không phiếu, vải bông 5 hào 1 thước không phiếu, muốn phiếu nói mỗi loại sẽ giảm 2 hào, thế nào, thím ra giá này cũng không tệ hơn chợ đen đâu."

Điền Mật Mật nghe thím này báo giá thực quả thật, cao hơn rất nhiều so với chàng trai trẻ mà cô bán cho. Vội nói: "Vậy cứ theo giá của thím đi, thím muốn bao nhiêu."

Thím Khâu nhìn thấy màu sắc của vải bông và hoa văn thật đẹp, khẽ cắn môi nói: "Tôi muốn tất cả. Nói thật với cô, hai cô con gái của tôi, tôi sẽ may hai bộ quần áo, may thêm một bộ cho cháu gái tôi, còn lại tôi sẽ may một chiếc chăn bông cho con gái tôi làm của hồi môn."

Điền Mật Mật không khỏi run rẩy khi nghĩ đến việc những bộ quần áo được làm từ tấm vải hoa này, thật quá là tuyệt đẹp!

"Bác gái khi làm vỏ chăn có cần ga trải giường không, tôi cũng có mấy ga trải giường kẻ ca rô rất đẹp."

Điền Mật Mật mới vừa nói xong, thím Khâu nghe thấy hào hứng hỏi: "Có chiếc ca rô xanh nào không"

Điền Mật Mật trả lời: "Có, Đúng vậy, không chỉ có kẻ ca rô xanh mà còn có một số kẻ ca rô đỏ."

Thím Khâu nghe nói có loại khăn trải giường màu đỏ khó mua hơn, liền vội vàng nói: "Lần sau mang hết ga trải giường đến đi, tôi mua tất."

Chờ bác gái cầm lấy hết đồ đi, bà lấy tiền ra thanh toán cho Điền Mật Mật.

Tổng cộng là 885 đồng tiền, Điền Mật Mật xin thím Khâu muốn 5 phiếu công nghiệp, Điền Mật Mật không muốn phiếu khác, cô hỏi Thím Khâu chợ đen ở đâu rồi rời khỏi nhà bà ấy.

Trước khi ra ngoài, nhờ sự nhiệt tình của thím Khâu, nên đã sắp xếp sẽ giao khăn trải giường trong ba ngày sau.

Thiếp tục như vậy Điền Mật Mật làm theo cách tương tự, đến nhiều gia đình, bán được 50 cân thịt heo, 40 tấm vải bông, 12 tấm khăn trải giường, 60 cân gạo, 40 cân bột mì trắng cùng 15 cân đậu nành như dự kiến. Kiếm lời được 475 đồng tiền cùng với 12 phiếu công nghiệp, còn nhận được 2 phiếu xi măng.

Điền Mật Mật đã thỏa thuận với thím Cố, người có phiếu xi măng, ba ngày sau sẽ quay lại và nhờ thím Cố lấy thêm phiếu xi măng, thím Cố vui vẻ đồng ý, bởi vì chú Cố làm việc ở xưởng xi măng, xin mấy phiếu xi măng dễ như trở bàn tay.

Sau khi bán xong Điền Mật Mật không có ý định bán riêng cho từng hộ gia đình.

Điền Mật Mật lấy ra 30 cân thịt heo, 20 tấm vải bông, 10 tấm khăn trải giường, đội một chiếc khăn trùm đầu lớn có thể che kín cả khuôn mặt rồi đi đến chợ đen cùng thím Khâu hỏi thăm vài thứ ở chợ đen phía sau một con hẻm nhỏ của bệnh viện Thành phố Cáp Nhĩ Tân.

Không phải Điền Mật Mật không muốn bán nhiều, chủ yếu là thể lực cô không đủ, không thể gánh thêm nên chỉ có thể xách những thứ này.

Khi đến nơi, có một cậu bé khoảng 12 đến 13 tuổi mang số 6 đứng canh gác ở đầu hẻm, cậu ta tra hỏi Điền Mật Mật nửa ngày, thu Điền Mật Mật 5 đồng tiền mới để cô đi vào.

Sau khi đi vào, Điền Mật Mật chạy nhanh tìm một góc, cởi gùi xuống, đặt đồ vật xuống, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi bước tới.

Người đàn ông ngó nhìn Điền Mật Mật một lúc lâu, khiến Điền Mật Mật không khỏi lo lắng, sau đó nghe thấy người đàn ông trung niên hỏi: "Mới tới à?"

Điền Mật Mật nghe thấy hỏi mình là mới tới à, liền biết ông ấy có thể là quản lý chợ đen, vội trả lời: "Vâng, mới tới, bán chút thịt heo với vải."

Người đàn ông trung niên vừa nghe thấy là bán thịt heo với vải thấy hào hứng hẳn, cả hai cái này đều rất được ưa chuộng ở chợ đen, liền hỏi: "Là hàng gì, đưa ra tôi kiểm tra chất lượng nào"

Điền Mật Mật nhanh chóng lấy thịt ba chỉ, vải bông và ga trải giường từ trong giỏ ra và đưa cho người đàn ông trung niên xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play