Nghe Điền Mật Mật nói như vậy, Điền Tranh Tranh lo lắng nói: “Chị biết, chị cũng đang lo lắng về việc này đây, trưa hôm nay chị cũng đã nghĩ suy về chuyện này rồi.”
Điền Mật Mật nghe Điền Tranh Tranh nói như vậy, lại nói: “Hơn nữa họ nói rằng những gia đình này đến đây là vì lòng tốt của ông nội và cha chúng ta đã cung cấp lương thực cứu trợ hồi đó, nhưng lương thực này là cho ông Hai, những người khác nhận được là do ông Hai gia sống tìm cảm, chúng ta không thể lợi dụng tình cảm của ông Hai được.”
“Huống chi xây nhà cũng không phải ngày một ngày hai, cũng phải mất đến nửa tháng nếu chúng ta không ra tay giúp đỡ, người dân cũng sẽ không đưa tay ra giúp, thì trong thôn sẽ nhìn chúng ta với con mắt như thế nào!”
Điền Tranh Tranh nghe lời này càng lo lắng hơn, giải thích nói: “Đầu tiên chị muốn xây nhà là vì nghĩ đến tiền công, không ngờ lại không thể như vậy làm, em nói xem chuyện này làm sao bây giờ?”
Điền Mật Mật nhìn Điền Tranh Tranh như vậy, cảm thấy nếu nói tiếp theo mình muốn làm gì, Điền Tranh Tranh có lẽ sẽ không phản đối. Đành nói: "Chị, chị cũng biết em từ khi tới đây vẫn luôn gặp được nhiều may mắn, em hôm nay đi mua đồ cũng không xảy ra việc gì. Em còn hẹn với người khác ngày mai chuẩn bị một ít vải bông, em định dùng vải bông để làm đáp lễ, chị thấy có được không?"
Điền Tranh Tranh suy nghĩ nói: "Vải bông làm quà đáp lễ đương nhiên là rất tốt rồi, nhưng việc này quá nguy hiểm, nếu vậy thì ngày mai chị sẽ đi mua vải, em ở nhà hỗ trợ nấu cơm."
Điền Mật Mật nghe Điền Tranh Tranh còn có suy nghĩ cô ấy muốn trả lại vải bông, nhưng đường viền hoa văn lại không có. Nên cô vội nhanh chóng ngăn lại, nói: "Chị, nếu người khác có thể bán vải bông cho chị thì chị không cần phải lo về việc bán vải nữa. Hãy cứ để em đi thôi, chị cứ ở nhà lo việc hậu cần là được."
Điền Tranh Tranh nghĩ ngợi, cảm thấy Điền Mật Mật nói cũng đúng, đành nói: "Vậy em đi phải thật cẩn thận, nếu có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng bận tâm đến đồ vật nữa, an toàn là quan trọng nhất."
Điền Mật Mật nghe vậy đồng ý, vội vàng trả lời: "Được, em đã làm thì chị cứ yên tâm."
Điền Tranh Tranh nghe cô nói như vậy, trong lòng cũng rất yên tâm, dẫu cho chuyện này quả thật cũng khá nguy hiểm. Tuy nhiên nghĩ đến việc Điền Mật Mật vì chuyện xây nhà, nên cũng không phản bác lời Điền Mật Mật nói.
Bởi vì Điền Mật Mật mang thịt về, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, bà Hai lại làm thêm món miến thịt hầm.
Thịt ba chỉ cắt miếng vuông cỡ 1 cm, chiên đến khi hơi vàng thì vớt ra, cho đường phèn vào xào đến khi chuyển sang màu đỏ. Đổ thịt ba chỉ vào nồi, thêm nước tương vào xào cho đến khi có mùi thơm. Thêm nước nóng và một ít gia vị vào đun trên lửa nhỏ trong 1 tiếng đồng hồ. Sau đó cho miến đã ngâm vào nồi đun nhỏ lửa, sau 15 phút luộc sẽ có mùi thơm ngào ngạt.
Điền Mật Mật ngay lập tức ăn hai chiếc bánh bao và một bát miến này, quả là quá ngon.
Dân làng đến giúp xây nhà cũng rất hài lòng về đồ ăn, khi ra về, bà Hai bưng ra một tô lớn miến thịt hầm mà bà đã nấu đặc biệt dành riêng cho năm gia đình, bảo mọi người mang về nhà mà ăn.
Tuần này, Điền Mật Mật liên tiếp bán được 800 cân gạo, 600 cân bột mì trắng, 80 cân đậu nành, 260 cân dầu đậu nành, 700 cân thịt lợn, 300 tấm vải hoa và 10 chiếc áo khoác len quân đội, kiếm được hơn 4. 500 nhân dân tệ .
Cô còn mang về nhà 60 cân bột ngô, 10 cân bột mì trắng, 10 cân gạo, 14 tấm vải hoa, 2 tấm vải xanh, 6 tấm vải xanh, 8 túi đường thốt nốt, 6 tấm khăn trải giường.
Điền Tranh Tranh bị ấn tượng với khả cô mua hàng của cô, cô ấy sửng sốt, nhỏ giọng hỏi cô số tiền còn lại có đủ xây nhà hay không, Điền Mật Mật giải thích với cô ấy rằng những thứ này đều được trao đổi, cô nhận được nó đều là miễn phí. Điền Tranh Tranh biết cô vẫn đang bán hàng ở chợ đen, đồng thời biết rằng để xây nhà, cô mới làm như vậy, nên cô ấy cũng không nói gì, nhưng vẫn luôn nhắc nhở cô là phải biết giữ an toàn là trên hết.
Đã đến giờ hẹn với người đàn ông trung niên để đi lấy kính và chảo sắt, Điền Mật Mật ra ngoài sớm, nghĩ đến việc đến Cung Tiêu Xã để đổi xi măng trước, thím Cố lấy thêm 6 phiếu xi măng cho Điền Mật Mật. Điền Mật Mật muốn đổi toàn bộ 8 bao xi măng để lấy về trát sàn và tường bếp, sàn và tường xi măng sẽ sạch sẽ, dễ chăm sóc hơn. Bằng cách này, ngôi nhà không chỉ sạch sẽ mà còn ít bụi bẩn hơn
Khi đến gần bệnh viện, họ tìm thấy một nơi hoang vắng, Điền Mật Mật lấy gùi ra, bỏ 60 cân bột mì trắng vào đó, cô cũng lấy ra một chiếc áo khoác quân đội khoác lên trên rồi bước vào chợ đen. Điền Mật Mật nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đợi, bên cạnh người đó có một chiếc xe đẩy chất đầy bao tải, có thể thấy mọi thứ đã sẵn sàng. Điền Mật Mật đặt gùi xuống và nói: "Tôi chỉ có thể mang theo 60 cân bột mì trắng trong một chuyến, trong một giờ nữa tôi sẽ mang tới số bột mì trắng còn lại, lúc đó anh có thể đưa lại cho tôi những thứ đó. Tôi còn có kiện áo khoác giả quân đội, không khác gì đồ thật, anh có muốn không?"
Người đàn ông nhìn chiếc áo khoác quân đội cô lấy ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần lấy chỗ bột mì trắng còn lại nữa, tôi sẽ đưa cho cô thêm hai con dao phay rồi trừ vào giá của áo khoác giả quân đội này, thấy thế nào?"
Đây vốn là thứ Điền Mật Mật mang đến để đổi lấy với bột mì trắng, bây giờ có thêm hai con dao phay nữa thì giá cả cũng khá hợp lý, dù sao ở thời đại này khó mà có được dao phay. Nhưng buôn bán không thể nào mà không mặc cả, nên sau khi mặc cả với người đàn ông trung niên, đã xin thêm một con dao phay và bộ ba xẻng nấu cơm, thìa, phễu.
Dẫu có như vậy thì người đàn ông kia vẫn có lợi, dù sao áo khoác giả quân đội ở thời đại này rất hiếm, hơn nữa ở Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, sắp vào đông, áo khoác giả quân đội rất được ưa chuộng!
Mượn xe đẩy của người đàn ông trung niên, Điền Mật Mật nhanh chóng đẩy xe ra khỏi chợ đen. Hôm nay vì phải đến Cung Tiêu Xã ở Cáp Nhĩ Tân để mua xi măng nên Điền Mật Mật không đến nơi khác bán hàng. Cô tranh thủ đến Cung Tiêu Xã, sau khi mua 8 bao xi măng, Điền Mật Mật tìm được một con hẻm vắng rồi cất xe đi.
Vì đã hẹn với ông Hai buồi chiều lái xe đợi cô ở ngã tư nên Điền Mật Mật không có ý định đi đâu khác mà đi thẳng đến bến xe để về nhà.
Xuống xe, Điền Mật Mật nhanh chóng đi vào trong lùm cây ven đường, dỡ tấm kính, chậu, xi măng xuống rồi đi đến ven đường đợi ông Hai.
Chẳng mấy chốc, cô đã thấy ông Hai lái xe bò chầm chậm đi tới. Điền Mật Mật nhanh chóng gọi ông Hai ra, chất tất cả những thứ này lên xe bò.
Ông Hai thấy tấm kính của cô đủ cho hai ba phòng nên vội hỏi: "Điền Mật Mật, cháu mua nhiều kính quá à? Ông thấy nó có thể đủ cho 6-7 gian phòng."
Điền Mật Mật nhìn thấy ông Hai hỏi vấn đề này, vội vàng giải thích: "Con muốn trong nhà trước sau đều có cửa sổ, để có thể hút gió, có thể giảm nhiệt trong nhà vào mùa hè, rọi ánh sáng cũng tốt nữa. Con cũng muốn thêm một cái cửa sổ vào phòng bếp. Bằng cách này lúc ăn cơm sẽ được ánh sáng chiếu vào."