Điền Tiếu Tiếu vốn đã miễn dịch được với sự may mắn của Điền Mật Mật, nhưng Điền Hữu Lương và Điền Hữu Mễ thì không.

Hai người kinh ngạc nói liên tục: "Cô hai, cô may mắn quá, chúng ta đã đi qua con đường này rất nhiều lần, cũng không phát hiện có cây phỉ ở nơi gần như vậy."

Rồi nói với Điền Tiếu Tiếu: "Cô nhỏ, hạt phỉ năm nay chúng ta có thể ăn đủ rồi đúng không, thật sự quá nhiều luôn!"

Điền Tiếu Tiếu đã hiểu rõ vận may của Điền Mật Mật nhưng mà cô cũng rất hưng phấn, vui vẻ trả lời: "Đó là đương nhiên, những hạt phỉ này đủ để cả nhà chúng ta ăn rồi. Tới lúc đó còn có thể gửi một ít cho nhà của đại bá."

Sáu người làm việc rất nhanh, không tới hai ngày đã xử lý xong những hạt phỉ này rồi, hai ngày nay trừ lúc Điền Mật Mật đi vào không gian chuyển hơn ba trăm cân hạt phỉ ra, thu của nhà ông hai hơn hai ngàn bốn trăm cân hạt phỉ còn non, thì có thể thu được khoảng chừng năm trăm cân hạt phỉ. Đây không chỉ đủ để cả nhà ông hai làm đồ ăn vặt, mà còn có thể mài thành bột mịn để vào trong mì ngô và bánh ngô để tăng thêm hương vị.

Thu dọn xong đống sản phẩm trên núi, phơi cô hai ngày, ba chị em Điền Mật Mật chuẩn bị cho ba mẹ Điền và Cao Tú Hồng mỗi người mười cân thông, hai mươi cân hạt dẻ, ba mươi cân hạt phỉ, hai con thỏ rừng sấy khô, một con gà rừng sấy khô, rồi đến công xã để gửi, nhưng mà đợi tới lúc gửi đồ mới nhớ ra bản thân không có địa chỉ nhà của Cao Tú Hồng, đành phải gửi hết đồ cho nhà rồi nói rõ tình hình, đến lúc đó nhờ anh hai đi đến Cung Tiêu Xã gửi cho Cao Tú Hồng là được.

Ăn cơm tối xong, ba chị em Điền Mật Mật nói chuyện với ông hai về chuyện muốn xây nhà ra riêng.

Ông bà hai vừa nghe xong đã phản đối rất kịch liệt, bà hai kích động nói: "Tranh Tranh con trả lời cho ta xem có phải trong nhà có ai làm con khó chịu hay là có ai nói gì đó, con nói cho ta nghe rồi ta sẽ đi xử lý người đó cho con!"

Ông hai cũng nói: "Nhà này thiếu ai cũng được nhưng mà phải có ba chị em con, mạng của cái nhà này đều là do ông của con cứu cả, nếu như có người vong ơn, cái nhà này cũng không chấp nhận người đó được!"

Điền Tranh Tranh nhìn thấy ông bà hai đang hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Người trong nhà đối xử với ba chị em con tốt lắm ạ, anh và chị dâu đều rất quan tâm chúng con, bọn Tiếu Tiếu và Hữu Lương cũng chơi với chúng con vui lắm."

Ông hai nghe vậy xong không còn sửng sốt nữa, vội nói: Vậy ba người các con cứ ở lại đây, nhà này không thiếu cơm cho ba người nữa đâu."

Điền Tranh Tranh vội nói: "Ba chị em chúng con hiểu được tấm lòng của nhà mình, nhưng mà thanh niên trí thức mới tới sẽ càng lúc càng nhiều, cứ mãi vậy cũng không hay cho lắm, vả lại mỗi lần đều tới tìm đại đội trưởng vậy càng gây thêm nhiều phiền toái cho anh ấy."

Nhìn thấy ông hai muốn nói gì đó, Điền Mật Mật vội nói thêm: "Ông hai, bọn con dọn tới nơi cũng không xa chỗ này, con thấy cách nhà chúng ta tầm hai vách phía trái có một căn nhà trống, bọn con sẽ ở chỗ đó, cách nhà mình cũng rất gần đấy ạ."

Ông hai nhìn ba chị em thật sự muốn dọn đi, thanh niên tri thức cứ quậy cũng phiền phức, ở gần cũng dễ giúp đỡ hơn, cuối cùng cũng tán thành chuyện muốn xây nhà ở riêng của ba chị em.

Ba chị em Điền Tranh Tranh thấy ông hai đã đồng ý, nên thương lượng sang chuyện nhà bao lớn và vấn đề chi phí với ông hai.

"Ông hai xây một căn nhà nhỏ hơn nhà chúng ta khoảng một mét rưỡi tầm ba phòng và một gian nhỏ thì khoảng bao nhiêu ạ."

Ông hai nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Gạch thì chúng ta tự làm rồi đi đổi với cái đã phơi khô là được, không tốn tiền, gỗ thì phải tìm đội trưởng phê duyệt, tầm ba mươi đồng, rồi thêm nữa là cửa sổ và cửa, tốn năm mươi đồng, chỉ là kính thì hơi khó làm, đội trưởng duyệt cho một đợt rồi phải đến huyện để xếp hàng.

"Tính thêm các chi phí làm tủ, bàn, nồi sắt, nồi sắt cũng không dễ làm, tiết kiệm chút thì tầm một trăm năm mươi."

Điền Mật Mật suy nghĩ rồi nói: "Nồi sắt làm được, con đã nhờ trong nhà đem những món đồ trên núi cho bạn học, cô ấy đang làm việc ở Cung Tiêu Xã, những món đồ trước đây bọn con mang đến chính là những sản phẩm lỗi mà cô ấy đưa cho."

"Vấn đề thủy tinh thì hai ngày nữa con sẽ thử gọi điện hỏi cô ấy, mẹ cô ấy làm kế toán của công ty vận chuyển ở Triết Giang, chắc hẳn sẽ có cách đưa hàng hoá đến Cáp Nhĩ Tân."

Đây chỉ là một lý do thoái thoát với bên ngoài thôi, thật ra Điền Mật Mật không hề muốn phiền Cao Tú Hồng tớ vậy, đồ vật trong không gian của cô mà không có được hai cái nồi và mấy tấm thuỷ tinh hay sao! Chẳng qua là phải tìm lý do gì đó để nói với bên ngoài, Cao Tú Hồng chính là một cái cớ rất tốt!

Lúc này Điền Mật Mật còn chưa biết, cái cớ này của cô sắp hết dùng được rồi!

Ông hai vừa nghe thấy hai vấn đề đều đã được giải quyết xong rồi nói: "Vậy nhân lúc chuyện làm nông đang nhàn hạ thì mau xây lên, nếu không mùa đông không xây được, sang năm lại bắt đầu vụ mùa mùa xuân, các con muốn xây lại phải chờ tới ngày này năm sau."

Ba chị em Điền Mật Mật vội nói: "Dạ, chúng con cũng nghĩ vậy, ngược lại phải phiền tới ông hai và các anh rồi."

Ông hai phất phất tay nói: "Phiền cái gì, đều là người nhà cả mà. Năm đó ông nội con còn không chê nhà ta phiền, chỉ cần ba chị em con ở đây, thì không phải là phiền phức gì của ông hai cả!" Nói xong rồi gọi Điền Đại Hải và Điền Đại Hà đi mượn phôi gạch của người ta.

Vốn dĩ Điền Mật Mật muốn mua, nhưng mà ông hai nói thế này người khác lo là dùng gấp quá sẽ không mượn được. Điền Mật Mật nghĩ ông hai nói cũng đúng, đành từ bỏ ý định muốn mua, để cho anh cả họ và anh thứ họ giúp đỡ, bù lại thì cô phụ giúp phần khác cho nhà ông hai thì cũng giống nhau thôi!

Anh cả họ và anh thứ họ làm việc hiệu suất rất cao, một đêm thôi mà không chỉ mượn được bùn gạch, mà còn chọn xong nhân viên xây nhà xong rồi, thật ra cũng không ai xa lạ, chính là mấy người nhà của anh em tốt được ông hai chia cho lương thực.

Trừ nhà đại đội trưởng Lý Hữu Tài có năm người năm đó được ông hai chia cho lương thực, thì những năm nay mấy nhà này rất biết ơn ông, luôn giúp ông hai trong coi chuyện trong thôn, đây cũng là lý do tại sao nhà họ Điền đã có một kỹ phân viên rồi mà lại còn có thêm một tiểu đội trưởng.

Việc tốt của ông hai năm đó không chỉ làm cho người nhà mình được nhiều người ủng hộ ở đội sản xuất Đại Hà Khẩu, cuộc sống rất tốt, cũng giúp cho ba chị em Điền Mật Mật tới thôn đội sản xuất Đại Hà Khẩu bớt được nhiều chuyện phiền phức, đương nhiên những chuyện này phải nói sau.

Vừa sáng sớm hôm sau, ông hai đã dẫn ba chị em tới nhà đại đội trưởng tìm đại đội trưởng để phê duyệt xây nhà.

Đại đội trưởng thấy ba chị em đã tìm xong nhà thì cũng rất thoải mái phê duyệt nhanh chóng cho ba người, rồi lấy 8 phân phần đất trống gần kề sau nhà, tính 6 phân đất sở hữu riêng cho ba chị em Điền Mật Mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play