Điền Mật Mật biết xung quanh núi hầu như đều có người đang nhặt đồ hết, cũng không tính tranh giành với họ, vừa đánh dấu đường đi vừa đi sâu vào bên trong rừng, đi được khoảng chừng hơn mười phút đồng hồ thì ngửi thấy mùi nhựa thông thoang thoảng, đi theo mùi thơm không bao xa thì đã nhìn thấy một khu rừng thông thiên nhiên nho nhỏ.
Khu rừng nhỏ có hơn trăm cây thông đỏ, Điền Mật Mật không định nói ra chuyện tìm thấy được rừng thông, một là nói ra thì cô sẽ không thể nào lén lút để vào không gian được, hai là Điền Tranh Tranh và em trai nếu mà biết được cô đi sâu vào trong núi thì sau này cô đừng hòng được lên núi nữa, tuy đây chỉ là nơi bên ngoài của bên ngoài của núi sâu thôi.
Điền Mật Mật đội nón cỏ, giơ cao cây gậy lên đập mạnh vào thân cây, trái thông rơi xuống lộp độp dưới đất, Điền Mật Mật nhặt trái thông bỏ vào trong không gian, cả một buổi tháng thu thập được rất nhiều, nhìn thấy trời đã trưa nên Điền Mật Mật cũng không bỏ vào trong không gian nữa, tới gõ thêm vài cái cây khác nữa, nhanh chóng bỏ vào trong sọt sau lưng và bỏ vào bao bố, sau đó quăng cái sọt và bao bố đã đựng đầy vào không gian rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Sắp tới giờ đã hẹn, Điền Mật Mật nhìn xung quanh không thấy ai, rồi vội vàng lấy sọt và bao ở trong không gian ra ngoài, đeo sọt lên, lôi bao bố cô nhọc đi về phía trước, đi tới nơi Điền Mật Mật mệt đến độ ngồi bệt xuống đất, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Điền Tiếu Tiếu đeo cái sọt đựng được hơn nửa đi về phía cô.
Điền Tiếu Tiếu bây giờ nhìn thấy sọt đeo và bao của Điền Mật Mật cũng đã trở nên bình thản, Mật Mật thật sự may mắn, cái này là không thể nào so bì được.
"Mật Mật, cháu tự phát hiện ra một cây thông chưa bị hái sạch sao?"
"Đúng, chưa bị ai hái cả, còn cô."
"Cô tìm thấy một cây hạt phỉ đã bị người ta hái, nhưng mà cũng hái được gần đầy sọt."
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Điền Tranh Tranh đang đeo một sọt nho rừng chưa tới một nửa và Em trai Điền đeo sọt trống không với vẻ mặt thất vọng.
Nhìn thấy Em trai Điền như thế, Điền Mật Mật cũng vội vàng tới an ủi câu: "Không sao cả em trai à, chị tìm được nhiều thế này, đang loay hoay không biết phải mang về thế nào đây, đúng lúc em có thể mang được.
Em trai Điền nhìn thấy Điền Mật Mật tìm được nhiều như vậy, ánh mắt càng thêm u oán, sao cậu lại không may mắn được như chị hai thứ, trời mới biết cậu đã đi cả buổi sáng mà không tìm được một cái cây thông cây phỉ nào cả!
Lấy nho rừng bỏ vào trong sọt đeo của Điền Tiếu Tiếu, rồi lại lấy quả thông chia ra làm hai đựng vào bao bố, bốn người đeo sọt thu hoạch đầy ắp rồi xuống núi về nhà ăn cơm.
Trông quả thông có vẻ nhiều nhưng mà một cân thông thì có thể được hai lạng hạt, họ mang về được hơn một trăm cân quả thông, cũng làm ra được tầm mười cân hạt thông, ba chị em Điền Mật Mật còn muốn gửi về cho người nhà, rồi phải gửi một ít cho Cao Tú Hồng, cho nên là chiều sẽ tiếp tục đi lên núi tìm.
Buổi chiều lên núi, bởi vì Điền Mật Mật kể chuyện mình đã đi sâu vào trong rừng tìm được một cây hạt phỉ lúc sáng cho mọi người nghe, cho nên buổi chiều Em trai Điền cũng thu hoạch được một sọt to đầy ắp hạt phỉ.
Không còn cách nào, chờ lúc xuống núi Điền Mật Mật mang về một bao trái thông, rồi đành chia đều cho bốn chờ về tới nhà bốn người cũng mệt lã người.
Đi nhặt liên tục ba ngày liền hầu như cũng đã nhặt gần hết hơn trăm cây thông rồi.
Mấy ngày nay Điền Mật Mật không tính trong không gian, bốn người đã mang về được hơn tám trăm cân thông, hơn tám trăm cân thông thì có thể được khoảng hơn tám mươi cân hạt thông, chia cho ba mẹ Điền và Cao Tú Hồng mỗi kiện mười cân, còn lại hơn sáu mươi cân cũng đã đủ rồi.
Còn hạt phỉ thì chỉ mang về được hơn trăm cân trái còn non, cũng chỉ có được hai mươi cân hạt, quá ít, Điền Mật Mật dự tính mấy ngày nay sẽ tập trung đi tìm hạt phỉ và hạt dẻ.
Điền Mật Mật chỉ vừa tính tới tìm hạt phỉ và hạt dẻ, buổi sáng lên núi, Điền Mật Mật vừa vào sâu trong rừng chưa tới năm phút sau đã tìm được một khu rừng toàn cây hạt dẻ.
Điền Mật Mật cũng đang hoài nghi mình có phải là cô gái may mắn hay không, cô phát hiện bản từ lúc cô xuyên thư tới nay làm gì cũng rất suôn sẻ, tuy đôi lúc cũng sẽ gặp phải những chuyện khó chịu, nhưng mà cũng sẽ được giải quyết rất nhanh chóng.
À, mà quan trọng nhất là mỗi lần đi vào núi đều có thể tìm ra rau dại quả dại, nhặt thổ sản núi cũng suôn sẻ lạ thường.
Khu rừng hạt dẻ này không to bằng rừng thông, nhưng mà cũng không nhỏ lắm, nhìn có vẻ như là có tầm bảy mươi tám mươi cây. Điền Mật Mật nhặt xong thì đưa cho nhà ông hai hơn năm trăm cân hạt dẻ tròn, khoảng chừng có thể thu được hơn hai trăm cân hạt, phần còn lại thì bỏ vào trong không gian, trong không gian cũng có khoảng tầm hơn năm trăm cân hạt dẻ tròn.
Sau khi thu hoạch xong hạt dẻ thì Điền Mật Mật bắt đầu đi tìm cây hạt phỉ, tìm hai ngày đều không tìm ra được, nhưng hai ngày nay Điền Mật Mật lại thu hoạch được rất tốt, chặn được hai cái hố thỏ rừng, thu hoạch được mười hai con thỏ béo.
Thỏ mùa thu còn to mập hơn cả mùa hè, khoảng chừng lột da xong thì ít nhất cũng phải tầm năm cân thịt.
Rồi tới bốn cái bẫy gà, bắt được bốn con gà mái và một con gà trống và hơn một trăm quả trứng gà.
Điền Mật Mật lại đụng tới một cặp gà không biết xấu hổ. Trứng mà cặp gà này cống hiến là nhiều nhất, ba mươi tám cái trứng gà.
Quan trọng nhất là lúc Điền Mật Mật bắt gà, gặp được một con nai, con nai thật sự có tính tò mò quá nhiều giống như trong truyền thuyết, nhìn thấy lưới trong tay Điền Mật Mật không chỉ không chịu chạy đi mà còn chạy tới để nhìn.
Đáng thương là sau khi Điền Mật Mật bắt xong gà rừng thì cũng bị một cái lưới mắc vào đầu. Con nai này cũng tầm hơn sáu mươi cân, bỏ da bỏ nội tạng ra thì cũng còn tầm bốn mươi cân thịt.
Thịt nai thật sự rất thơm ngon, đặc biệt là lấy để gói sủi cảo, nghĩ tới mùi vị này thôi mà Điền Mật Mật đã chảy hết cả nước bọt ra ngoài rồi.
Sụt sịt, sụt sịt...
Cho tới ngày thứ ba rốt cuộc cũng tìm được một mảnh rừng phỉ, mảnh rừng này thật sự rất to rộng, phải có tầm hai ba trăm cây phỉ vả lại còn nằm ở vị trí ngoài rìa của rừng sâu, có thể nhìn thấy mờ mờ phạm vi hoạt động của Điền Tiếu Tiếu, trước đây do phương hướng tìm kiếm của Điền Mật Mật không đúng, nếu không thì đã tìm ra được từ lâu rồi.
Điền Mật Mật nghĩ tới hạt phỉ và hạt dẻ, hạt thông không giống nhau, nó cần phải được hái, mà chính mình hái cũng quá phiền và quá mệt, vả lại tốc độ cũng chậm chạp, cô còn muốn có phòng trước năm mới, nếu không mau thì chờ trời lạnh rồi là không xây được nhà.
Nói ra tin tức tìm được một khu rừng cây phỉ tự nhiên nói cho ba người Điền Tranh Tranh, vừa lúc gặp được Điền Hữu Lương và Điền Hữu Mễ đang được nghỉ, sáu người cùng nhau đi tới chỗ có cây phỉ mà Điền Mật Mật tìm được.