Chỉ thấy trên bàn bày ra một khay to đựng cá nấu tương với bún, cải thảo, đậu phụ, một đĩa to thịt thỏ xào ớt , một đĩa to trứng xào hành, cuối cùng là một chậu dưa ngâm tương đã rửa sạch và dầu ớt, căn bản không nhìn thấy dưa muối mà nhà của thanh niên trí thức hay ăn với cơm quanh năm, mấy món ăn này còn ngon hơn mấy món thanh niên trí thức bọn họ ăn khi đến năm mới!
Ba người vẫn chưa ăn cơm, nhìn thấy đồ ăn thơm phức thì bụng cũng đói rồi, mắt trở nên đỏ hơn, Lý Tiểu Lan nghĩ hôm nay nói không chừng bản thân có thể ăn một bữa ngon, Triệu Tiểu Quyên càng kiên quyết ở nhà lão Điền.
Chỉ nghe Triệu Tiểu Quyên yếu đuối nói: "Điền đại thúc, tôi cắt phải chân bị thương rồi, thực sự không thể ở nhà cho thanh niên trí thức nữa, có thể ở nhà của ông không?" Lần này Triệu Tiểu Quyên không nói với bà Hai, nghĩ lão Điền dễ nói chuyện hơn lại có thể làm chủ, chỉ cần ông đồng ý là cô có thể vào đây ở.
Ông Hai bỏ đũa xuống, do dự nói: "Thanh niên trí thức Triệu, chỗ nhà tôi chỉ to như thế này, cũng không còn chỗ nào ở cho người khác nữa, nếu cô gặp khó khăn thì đi tìm đại đội trưởng tốt hơn, đại mẫu, bà đi mời đại đội trưởng đến đây, giải quyết hộ thanh niên trí thức Triệu vấn đề này."
Điền đại mẫu nghe thấy lập tức đứng dậy ra ngoài tìm đại đội trưởng, nghĩ rằng lần này bắt buộc phải trừng trị thanh niên trí thức Triệu, nếu không lúc nào cũng làm loạn lên như thế rất làm phiền người khác!
Lúc đại đội trưởng đến, Triệu Tiểu Quyên liền bày ra dáng vẻ các người không cho tôi ở thì chính là ức hiếp tôi. Mà Triệu Quốc Đống đang thao thao bất tuyệt nói về một đống lý lẽ to lớn, nói ra những lời không biết xấu hổ giống như kiểu nếu không cho Triệu Tiểu Quyên ở thì sẽ hại chết Triệu Tiểu Quyên vậy.
Đại đội trưởng vừa nghe lời này thì cũng hơi tức giận, trước kia không phải thanh niên trí thức chưa từng ở trong nhà thôn dân, dù sao quả thực nhà cho thanh niên trí thức không lớn, sau này nhiều thanh niên trí thức hơn, đại đội trưởng từng động viên thôn dân, có mấy nhà thôn dân tính tình tốt bụng, đồng ý cho thanh niên trí thức vào nhà ở, kết quả thì sao.
Kết quả thanh niên trí thức trong nhà trông dân không làm gì hết, còn kén cá chọn canh, không vừa ý chuyện gì không đi tìm đại đội trưởng, thì là muốn tố cáo thôn dân ức hiếp thanh niên trí thức, sau này đại đội trưởng tức giận, để tất cả thanh niên trí thức quay về ở trong nhà cho thanh niên trí thức thì chuyện này mới coi như xong, sau này thanh niên trí thức không còn sống trong nhà thôn dân nữa.
Chưa kể thanh niên trí thức ở nhà thôn dân bắt buộc phải được thôn dân đồng ý mới được, cứ ỷ lại nhà thôn dân thì có tính là gì!
Đại đội trưởng vừa bước vào phòng căn bản không nhìn Lý Tiểu Lan, chỉ phát tiết với Triệu Quốc Đống, nói: "Thanh niên trí thức Triệu, tôi cho cậu phụ trách cả một cái nhà của thanh niên trí thức, không phải để cậu cứ có chuyện là đùn đẩy, nhà lão Điền không đồng ý cho Triệu Tiểu Quyên vào ở, cậu là chuẩn bị cưỡng ép người ta đồng ý sao?"
"Cậu là địa chủ hay nhà tư bản bóc lột vậy, nông dân nghèo là để cho cậu ức hiếp sao!"
Triệu Quốc Đống bị đại đội trưởng nói cho mặt mày tái mét, vội vàng muốn biện giải, nhưng đại đội trưởng không cho anh ta cơ hội, tiếp tục nói: "Cái tư tưởng nhận thức này của cậu đã không còn thích hợp để tiếp tục đảm nhận làm người phụ trách thanh niên trí thức nữa rồi, tôi sẽ báo lên công xã để chọn một người thích hợp khác làm người phụ trách đội sản xuất thanh niên trí thức Đại Hà Khẩu."
Triệu Quốc Đóng vừa nghe thấy lời này, biết rằng bản thân không còn hy vọng, ra khỏi nhà ông Hai với tinh thần suy sụp, không còn quan tâm Triệu Tiểu Quyên và Lý Tiểu Lan nữa.
Phải biết rằng người phụ trách thanh niên trí thức không phải không có lợi, ví dụ như nếu có cơ hội về thành thì chắc chắn ưu tiên chọn người phụ trách thanh niên trí thức, dù sao người đó có biểu hiện tốt nhất, hơn nữa có thể qua lại với lãnh đạo công xã, là công việc hoàn toàn lộ mặt lại có lợi ích thực tế nhất.
Lần này Triệu Quốc đóng thật sự là mất cả chì lẫn chài, vốn dĩ muốn vứt cái gánh nặng đi, kết quả gánh nặng thì chưa vứt được, còn thêm bản thân chịu khổ vào nữa.
Lý Tiểu Lan vừa nhìn thấy tình hình này, vội vàng đỡ Triệu Tiểu Quyên, ảo não rời đi.
Trải qua chuyện này, Triệu Tiểu Quyên hoàn toàn không còn mong muốn vào ở nhà lão Điền nữa, vẻ ồn ào, náo loạn ở nhà cho thanh niên trí thức đã thay thành dáng vẻ run sợ, mất tinh thần.
Đương nhiên đại đội trưởng xử lý chuyện này như thế, một là vì ông ấy xử lý nữ thanh niên trí thức cô hay nhẹ đều không ổn, hai là giết gà doạ khỉ.
Trải qua chuyện này, đại đội trưởng đã không còn tin tưởng các lão thanh niên tri thức nữa, nhìn xem đây toàn là tố chất gì, đây có chỗ nào là thanh niên trí thức chứ, là tên vô lại thì có. Cuối cùng người phụ trách thanh niên trí thức đội sản xuất Đại Hà Khẩu chọn tới chọn lui, lại chọn người mà ba chị em Điền Mật Mật quen thuộc nhất, Tống Cảnh Văn.
Đại đội trưởng nhìn trúng thái độ không màng danh lợi của Tống Cảnh Văn, không ham cái lợi trước mắt giống như Triệu Quốc Đống. Đương nhiên, cái này để sau hẵng nói.
Ba người Triệu Quốc Đống rời đi không hề ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của cả nhà ông Hai và ba chị em Điền Mật Mật, may mà đã mời đại đội trưởng đến, vậy thì bảo đại đội trưởng ở lại ăn thôi, đại đội trưởng cũng không khách khí với lão Điền.
Bữa ăn này thực sự là quá thơm luôn, đến nỗi mà Điền Mật Mật lại ăn không kiểm soát, sau khi ăn cơm thì lại kéo Điền Tranh Tranh đi bộ trong sân.
Hai chị em bàn bạc với nhau hai ngày nữa nói chuyện xây phòng với ông Hai, đợi xây xong phòng thì có thể viết thư cho cho ba Điền, mẹ Điền để nhờ Chú Chu giúp đỡ rồi.
Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, hai chị em nhìn nhau cười.
Vốn dĩ Điền Mật Mật chuẩn bị lúc vụ mùa kết thúc thì sẽ ngủ cho đã hai ngày rồi sau đó mới bắt tay vào chuyện xây nhà, nhưng mà mới sáng sớm Điền Tiếu Tiếu đã gọi Điền Mật Mật dậy để cùng lên núi thu hoạch trên núi.
Nông sản vùng núi, nghĩ tới hắc tỉnh, hạt phỉ, quả thông, hạt dẻ ngọt, xuýt xoa!
Điền Mật Mật thấy ngủ lúc nào mà chả được, vẫn là hạt phỉ, quả thông và hạt dẻ ngọt quan trọng hơn!
Mỗi năm khi kết thúc vụ mùa, các cô gái trong thôn cũng các thằng nhóc choai choai dẫn theo một đám con nít đi lên núi để nhặt thổ sản trên núi, phải biết rằng đây chính là đồ ăn vặt trong một năm của bọn họ.
Điền Tiếu Tiếu và ba chị em Điền Mật Mật, bốn người mỗi người đều đeo một cái sọt sau lưng, lại cầm thêm một cái bao rồi đi núi.
Điền Tiếu Tiếu dẫn ba chị em Điền Mật Mật đi tìm mấy nơi mà năm ngoái đã từng lượm đồ ra, đáng tiếc mấy chỗ đó nếu không phải bị người ta lượm hết rồi thì cũng là đang có người lượm ở đó, cuối cùng bốn người tụ lại tính toán, bắt đầu chia nhau ra đi tìm.
Điền Mật Mật vô cùng đồng tình chuyện chia nhau ra tìm, cô còn muốn vào không gian một chút nữa.