Mấy đứa trẻ con đều hoan hô ra tiếng, mấy đứa lớn Điền Mật Mật cũng vui vẻ cười.
Buổi chiều Điền Mật Mật vốn định tiếp tục đi câu cá, nhưng mà lại bị phân đội nhỏ lên núi “bắt cóc” lên núi.
Bọn họ đều thấy vận khí của Điền Mật Mật tốt, nếu muốn lên núi bắt thỏ, Điền Mật Mật sao có thể không đi, không muốn đi cũng phải đi, bắt buộc đi, việc này không cần phải thương lượng. Điền Mật Mật chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn theo phân đội nhỏ lên núi.
Nhưng mà nhiều người như vậy, cho dù có thỏ cũng sẽ bị doạ sợ quá chạy mất, đã sắp đến giờ xuống núi mà vẫn không thu hoạch được gì, Điền Mật Mật không muốn thấy bọn chúng quá thất vọng, chỉ có thể hy sinh năm con thỏ con kia.
Cô dẫn bọn chúng đến chỗ cô bắt thỏ buổi sáng, nói bên trong khả cô có năm con thỏ con, thế là phân đội nhỏ lên núi không cần đến Điền Mật Mật động thủ, phân thành ba phía, một nhóm lấy cỏ hun hang thỏ, hai nhóm khác thủ ở hai lỗ khác của hang.
Điền Mật Mật thừa dịp bọn chúng bận bắt thỏ, đi đến chỗ xa xa, lấy ra gà rừng trong không gian xách trong tay, nghỉ ngơi một chút rồi trở về tìm phân đội nhỏ lên núi.
Lúc cô trở về, 5 con thỏ con toàn bộ sa lưới, phân đội nhỏ lên núi mới không định chờ thỏ con béo mập lên đâu, đã choai choai, hoàn toàn có thể ăn rồi, nhỡ lớn lên chạy mất thì sao.
Rồi vài người cột chắc từng con thỏ, lại nhìn thấy gà rừng trong tay Điền Mật Mật, nhiều thu hoạch như vậy vui chết mất. Cất gà rừng cùng thỏ hoang đi, mấy người lại nhặt sọt của mình trên mặt đất lên.
Có thu hoạch mang về, cả nhà đều rất vui vẻ. Phải biết rằng cả nhà trong một năm, trừ mùa đông Điền Đại Hà cùng tiểu đội tổ chức săn bắt được phân thu hoạch cho, ngoài ra từ trước đến nay chưa bao giờ bắt được nhiều dã thú như vậy.
Điền Đại Hà quyết định săn bắt mùa đông năm nay sẽ dẫn theo Điền Mật Mật đi cùng. Phải biết đội săn bắt mùa đông là không dễ vào, trong đó đều là những người đi săn tốt nhất trong thôn, đến cả Điền Đại Hải là người ghi điểm của cả đại đội còn chưa được vào đội săn bắt mùa đông là biết đó là việc yêu cầu kỹ thuật rồi, đội săn bắt mùa đông chính là có thể được phân đến rất nhiều cá và con mồi.
Điền Mật Mật còn không biết có chuyện tốt lớn như vậy đang chờ cô đâu, nếu là biết có thể được đi săn cùng bắt cá, phỏng chừng hiện tại đã sớm vui đến nhảy cẫng lên rồi.
Bữa tối hôm đó khá phong phú, ngoài một con thỏ hầm nấm khoai tây ra còn có một đĩa lớn lòng gà lòng thỏ xào ớt cay.
Đĩa lòng gà lòng thỏ xào lần này nhiều hơn so với lòng gà xào lần trước nhiều, đây là nội tạng của một con gà rừng cùng 7 con thỏ đó, xào được đầy hai đĩa to.
Điền Đại Hà nghĩ muốn đem Điền Mật Mật đi săn bắt mùa đông cùng, liền cùng ông Hai thương lượng mời đại đội trưởng đến cùng ăn, ông Hai không ý kiến gì, chỉ dặn dò Điền Đại Hà đến lúc đó phải chiếu cố Điền Mật Mật nhiều chút.
Đại đội săn bắt thú nhỏ thì ai bắt được là của người nấy, thú lớn thì của tập thể đã là luật bất thành văn rồi, cho nên cũng không sợ đại đội trưởng biết việc này.
Bữa cơm chiều vì có thêm đại đội trưởng nên lại phân thành hai mâm, một mâm trên mặt đất là đại đội trưởng cùng ông Hai, chú cả, chú hai cùng em trai Điền, còn lại đều ở mân trên giường đất.
Cơm nước xong xuôi đại đội trưởng lại nói chuyện phiếm cùng ông Hai, Điền Đại Hà nhân cơ hội kể chuyện Điền Mật Mật bắt được mấy con thú rừng đó, đại đội trưởng lắp bắp kinh hãi, ông còn tưởng là Điền Đại Hà bắt được chứ, không ngờ lại là Điền Mật Mật bắt.
Điền Đại Hà lại kể chuyện lần trước Điền Mật Mật bắt được cá cùng gà rừng, nói Điền Mật Mật vận may thật sự rất tốt, đây đã là lần thứ ba rồi, muốn năm nay săn bắt mùa đông dẫn Điền Mật Mật theo.
Đội săn bắt mùa đông là do đại đội trưởng phụ trách, việc săn bắt mùa đông này quả thực phải nhờ vào vận khí, đặc biệt là bắt cá, có đôi khi ông canh thời tiết, canh vị trí, vừa không có cá bơi qua cũng chẳng bắt được bao nhiêu cá. Cho nên đại đội trưởng nghĩ đến vận khí của Điền Mật Mật cũng đồng ý cho Điền Mật Mật vào đội săn bắt mùa đông.
Điền Mật Mật đang lâng lâng trong dư vị thỏ hoang, liền nghe thấy Điền Đại Hà đang thương lượng với đại đội trưởng chuyện cho cô gia nhập đội săn bắt mùa đông, nghe xong liền nghiêm túc lên, vừa nghe thấy đại đội trưởng đồng ý liền vui vẻ nhếch miệng cười, rồi quay sang em trai Điền đang hâm mộ đầy mặt đắc ý nhếch lông mày lên.
Mãi cho đến trước ngày mùa cũng không rơi thêm một hạt mưa nào, Điền Mật Mật chỉ có thể mỗi ngày trời sáng đi làm, trời tối ngơi tay. Thật ra vẫn khá tiếc nuối, cô đã nhớ nhung nấm với gà rừng thỏ rừng trên núi lắm rồi, đáng tiếc ông trời không cho cô một cơ hội.
Khi ngày 1 tháng 10 vừa đến, ngày mùa chính thức bắt đầu, ngay cả Điền Hữu Lương và Điền Hữu Mễ đang đi học cũng gia nhập trận doanh bẻ ngô giống như Điền Mật Mật và Điền Tranh Tranh, mà em trai Điền được coi là nhân công cường tráng nên bị phân công đi cắt gốc ngô. Sau khi thu hoạch ngô xong, sẽ đến thu hoạch đậu tương, lúa mì và gạo, cuối cùng là thu hoạch khoai tây và khoai lang.
Ngô trồng nhiều, ít nhất phải mất một tuần mới thu hoạch hết.
Trước khi thu hoạch ngô, Điền Tranh Tranh đã làm khẩu trang cho mình và Điền Mật Mật, còn làm cho cả em trai Điền nữa, nhưng mà em trai Điền sống chết không cần, sợ bị người ta chê cười.
Điền Mật Mật lại không sợ cái đấy, cô sợ côn trùng. Hơn nữa người ta thích cười thì cứ cười đi, chịu khổ rồi khắc biết.
Đến khi bẻ ngô Điền Mật Mật mới biết tại sao Điền Tranh Tranh lại vội vàng làm khẩu trang cho cô. Bởi vì lá ngô cứ cứa lung tung làm trầy xước khắp nơi, đôi khi còn cứa thành vệt trên mặt, lại còn cực kỳ ngứa. Đừng hỏi Điền Mật Mật làm sao mà biết, nhìn một mặt vết thương của em trai Điền là hiểu ngay.
Điền Mật Mật cảm thấy vô cùng may mắn khi được Điền Tranh Tranh làm khẩu trang cho, nhìn một thân trang bị như này, toàn thân võ trang hạnh cô không chừa cho lá ngô chút kẽ hở.
Mặc dù trong thôn có mấy bà thím chê cười Điền Mật Mật và Điền Tranh Tranh làm trò cười cho thiên hạ, nhưng hai người đều không quan tâm lắm.
Nhưng em trai Điền sợ bị người ta nói, nên rốt cuộc cậu cũng không chịu đeo khẩu trang mà Điền Tranh Tranh đưa cho.
Tuy rằng mấy bà thím chê cười trang phục của hai chị em cô, nhưng lại không hề cười chê tốc độ bẻ ngô của họ.
Tốc độ của Điền Mật Mật thật ra không nhanh, nhưng mà Điền Tranh Tranh lại làm nhanh vô cùng. Cô ấy làm xong việc của mình liền giúp Điền Tranh Tranh làm, tốc độ của hai người chưa bao giờ chậm hơn người trong thôn. Mỗi ngày Điền Đại Hà chấm công cho hai chị em đều là 10 điểm công, mà điểm công tuyệt đối là điều rất hiếm thấy ở những thanh niên trí thức. Em trai Điền cũng được tròn điểm công bởi vì việc cắt gốc ngô cô nhọc.