Sau khi ngày mùa bắt đầu, thức ăn trong nhà bà Hai tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từ buổi trưa ngày đầu tiên rán một đĩa trứng lớn cho đến tối ngày thứ ba, cuối cùng Điền Mật Mật cũng được ăn món gà rừng hầm nấm mà cô tâm tâm niệm niệm.
Nói thật là con gà rừng hầm nấm này thực sự quá ngon. Điền Mật Mật cứ ăn nấm trong đĩa, còn ăn hai cái bánh bột ngô to bằng đầu con nít và ăn thêm một bát cháo nhỏ.
Mỗi lần nhớ đến Điền Mật Mật lại chảy nước miếng, càng thêm củng cố lòng tin phải lên núi tìm gà rừng.
Có điều ba ngày này thật sự khiến cho Điền Mật
Mật mệt chết, công việc đồng áng thật sự rất mệt mỏi. Ngay cả những người dân làng thường xuyên làm việc đồng áng cũng mệt không chịu nổi, chứ đừng nói đến người từ trước đến nay chưa từng động tay vào việc đồng như Điền Mật Mật.
Mỗi ngày tan làm ngoài việc ăn cơm, thì chỉ muốn lập tức nằm xuống nghỉ ngơi. Hơn nữa cho dù mỗi ngày đều mang mũ rơm và khẩu trang, Điền Mật Mật làm việc cả một ngày trời mặt cũng bị phơi cho đỏ au. Muốn đắp chút mặt nạ phục hồi cũng không được, rốt cuộc làm mặt nạ thì rớt áo lót nha.
Cũng may là thu hoạch ngô vừa tròn 7 ngày, sau đó thì đậu tương, lúa mì và gạo được thu hoạch cùng một lúc. Bởi vì làm việc tốt nên một đội nhỏ được phân công cho loại lúa mì khó thu hoạch nhất.
Việc gặt lúa không chỉ đòi hỏi nhiều thể lực hơn so với việc bẻ ngô, hơn nữa bởi vì hoàn toàn không có thứ gì che chắn, thế nên cô chiếu gắt hơn lúc bẻ ngô nhiều. Khom eo gặt lúa được một lúc thì đã mệt không chịu nổi, đứng thẳng dậy nghỉ một chút, mồ hôi của Điền Mật Mật chảy vào trong mắt khiến cô có chút khó chịu.
Hơn nữa ban đầu Điền Mật Mật và em trai Điền còn không biết dùng liềm, nhiều lần suýt chút nữa thì cắt trúng chân. May mắn là Điền Tranh Tranh vẫn luôn chú ý đến hai chị em, nên lần nào cũng kịp thời sửa lại mới giúp họ tránh được cảnh bị cắt trúng chân.
Liềm cắt nhanh, cắt vài đường đã được một bó lúa to thì nghĩ đến việc nó cắt vào chân sẽ đau và sâu đến thế nào cơ chứ. Triệu Tiểu Quyên lại không có phúc phần đấy, cô ta cũng không biết dùng liềm, lại không có người ở bên hướng dẫn.
Triệu Tiểu Quyên cắt lúa sáng hôm đầu tiên đã cứa phải chân, máu lập tức chảy ra rớt xuống đất. Đội trưởng tiểu đội ba vội vàng lấy tro chuẩn bị sẵn đắp lên mới cầm được máu. Dù sao loại chuyện này năm nào cũng xảy ra, mỗi đội trưởng đều đã chuẩn bị từ trước.
Ông ấy còn để cho thanh niên trí thức khác trong tiểu đội ba đưa Triệu Tiểu Quyên về nghỉ ngơi, điểm công của Triệu Tiểu Quyên không bị trừ, nhưng điểm công của cô ta trong mấy ngày tới cũng không được cộng thêm nữa. Điểm công của thanh niên trí thức năm đầu vốn dĩ đã ít, lương thực được phát vốn đã không đủ ăn, lần này lương thực mà Triệu Tiểu Quyên được phát lại càng ít hơn. Cũng may là lương thực của thanh niên trí thức là cùng nhau ăn, nếu không thì hơn nửa năm sau cô ta sẽ phải chịu đói.
Buổi trưa lúc tan ca, Điền Mật Mật mệt đến mức cảm thấy eo không còn là của mình nữa, ôm lấy eo đau đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác đời này không còn gì luyến tiếc nữa.
Bởi vì việc gặt lúc cô nề hơn, nên bà Hai nói bữa tối sẽ hầm một con gà rừng bồi bổ cho cả nhà. Nhất thời Điền Mật Mật cảm thấy buổi chiều bản thân lại làm được rồi.
Không biết là do sức hấp dẫn của gà rừng trong bữa tối, hay là do Điền Mật Mật cuối cùng cũng thích ứng với việc gặt lúa, mà buổi chiều lúc lên ruộng Điền Mật Mật không chỉ làm nhanh hơn mà lúc khom eo của cô cũng không còn thấy đau đớn như lúc sáng nữa.
Mãi cho đến khi chuông tan tầm reo lên, tốc độ của Điền Mật Mật cũng không hề chậm lại. Đứng thẳng lưng tan làm, mặc dù eo vẫn còn đau nhưng mà đã đỡ hơn nhiều so với hồi sáng. Biết tối nay được ăn gà rừng hầm, ba chị em Điền Mật Mật vội vã cùng nhau về nhà ông Hai.
Gà rừng hầm nấm quả thật rất có tác dụng chữa bệnh, sau một ngày mệt mỏi, Điền Mật Mật cảm thấy dạo gần đây ăn uống tốt như thế, cho dù thu hoạch gấp gáp nhưng cô vẫn có thể kiên trì.
Cũng may là lúa gặt được 3 ngày đã hết, đội cô chỉ còn khoai lang và khoai tây chưa đào. Đào khoai lang và khoai tây dễ hơn nhiều so với việc gặt lúa và bẻ ngô, chỉ cần nắm vững kỹ thuật, cuốc không đào trúng khoai lang với khoai tây là được rồi.
Hơn nữa đào khoai lang và khoai tây, Điền Mật Mật đào đến là thích chí, cảm giác giống như đào kho báu, trước khi đào căn bản không biết cây này có nhiều hay ít củ. Điền Mật Mật cảm thấy cô thật sự đúng là có khả cô thích ứng cao, làm việc đồng áng còn làm đến thích chí như vậy.
Chưa đến 3 ngày, khoai lang và khoai tây đã được đào xong, đây cũng là báo hiệu cho vụ thu hoạch chính thức kết thúc.
Ngày cuối cùng bởi vì hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch gấp sớm hơn dự định, trước khi tan tầm đại đội trưởng đứng trên đồng lúa nói: "Mấy ngày thu hoạch gấp gáp này quả thực vất vả cho phụ lão hương thân rồi, nhưng mà đất đai chính là nguồn sống của chúng ta, nó nuôi sống một nhà già trẻ của ta. Thời điểm mọi người thu hoạch gấp cũng thấy đấy, năm nay việc thu hoạch vô cùng thuận lợi, lại là một vụ mùa bội thu, mọi người ai ai cũng phấn khởi!"
Dân làng đều hô lên "Phấn khởi".
"Bắt đầu từ ngày mai mọi người liền được nghỉ ngơi, mọi người có vui sướng không?"
Lần này tiếng hô "vui sướng" càng lớn hơn, đội trưởng không khỏi vui mừng tuyên bố: "Hôm nay mọi người về nhà ăn gì đó thật ngon, chúc mừng năm nay được mùa lớn, cũng về nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, tan làm thôi!"
Nghe thấy tiếng tan tầm này, trong lòng Điền Mật Mật không khỏi kích động, cuối cùng thì ngày mai cô không cần đi làm nữa mà có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Hơn nữa trưa nay bà Hai có nói, để ăn mừng kết thúc vụ mùa bận rộn của năm nay, bà sẽ hầm con cá trắm cỏ lớn và con thỏ lớn cuối cùng. Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, chảy hết nước miếng ôi chao ôi-
Điều mà Điền Mật Mật không biết chính là, không chỉ có cá trắm cỏ hầm và thỏ chiên thơm ngon đang đợi cô trong bữa tối, mà còn có cả hai kẻ kì dị cũng đang đợi cô về.
Thật là trong phúc có họa, trong họa có phúc mà.
Mặc dù mấy ngày nay Điền Mật Mật làm nông rất mệt, nhưng vẫn trôi qua rất vui, ai bảo đồ ăn làm nông ngon chứ.
Nhưng mà mấy ngày nay nhà của thanh niên trí thức làm nông đúng thật là gà bay chó chạy.
Bởi vì ngày đầu tiên thu hoạch lúa nước gấp nên Triệu Tiểu Quyên đã cắt phải chân, tình hình như thế này chắc chắn không thể làm việc nữa, cho nên mấy ngày nay Triệu Tiểu Quyên vẫn luôn ở nhà của thanh niên trí thức nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Triệu Tiểu Quyên nghĩ bản thân đã bị thương rồi, mấy thanh niên trí thức này chắc chắn sẽ đem ít đồ tới thăm cô, để cô bồi bổ cho tốt.