Em trai Điền gật gật đầu: "Đúng vậy, ba người bọn em đều về quê làm thanh niên tri thức, đây là chị lớn của em Điền Tranh Tranh, đây là chị hai Điền Mật Mật, em tên là Điền Xã Hội, đồng chí, anh tên là gì?"

Đồng chí nam trả lời: "Tôi là Tống Cảnh Văn, ba người là chị em ruột sao, được phân đến nơi nào thế?"

"Phân tới đội sản xuất Đại Hà Khẩu công xã Du Thụ huyện Lan Hắc Long Giang, đồng chí thì sao?"

"Chúng ta cũng rất có duyên đấy, tôi cũng được phân tới đội sản xuất Đại Hà Khẩu công xã Du Thụ huyện Lan Hắc Long Giang."

Vừa nghe thấy đến cùng một nơi, em trai Điền liền nói nhiều hơn, nói chuyện phiếm với Tống Cảnh Văn rất hợp ý nhau.

Điền Mật Mật và Điền Tranh Tranh nghe hai người nói chuyện với nhau lâu lâu cũng có thể chung vui vài câu, không khí rất hài hoà.

Tống Cảnh Văn này Điền Mật Mật không ấn tượng lắm, trong nguyên tác chỉ nói Tống Cảnh Văn này gia cảnh không tồi, làm thanh niên tri thức không được hai năm người trong nhà đã nghĩ cách để đưa về rồi.

Thời đại này ga tàu hoả có hơi nhiều, cứ đến mỗi trạm là dừng lại, Điền Tranh Tranh còn ổn, kiếp trước không ít lần ngồi tàu hoả, trên tàu ngồi còn vững, em trai Điền từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi nhà đi xa, lần này coi như niềm vui gấp bội, mỗi trạm dừng chân đều phải xuống tàu chạy đến chỗ náo nhiệt chơi, Điền Mật Mật thì gặp trạm nào lớn thì xuống đi dạo, một là hiếu khì không biết trạm xe lửa lúc này hình dáng thế nào, hai là Điền Mật Mật từ nhỏ đến lớn chưa từng có tội, hai ngày xe lửa này thật sự như là bắt cô chịu tội vậy, cũng may chiều nay là đến trạm rồi, thật khiến cho Điền Mật Mật thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trạm Xuân Thành là trạm lớn, thời gian dừng dài hơn, Điền Mật Mật và em trai Điền vội xuống đi dạo một vòng, Điền Tranh Tranh ở lại trên xe coi hành lý.

Lúc Điền Mật Mật và em trai Điền trở về liền thấy một phụ nữ trung niên dẫn theo một bé trai 4-5 tuổi ngồi ở vị trí của Điền Mật Mật, em trai Điền nhường cho Điền Mật Mật ngồi chỗ của mình, Điền Mật Mật nghĩ nếu cô không ngồi lát nữa còn dễ đổi chỗ với người phụ nữ trung niên kia, nếu em trai Điền không ngồi chắc chắn sẽ cứ đứng học Lôi Phong* rồi, bèn nhường cho em trai Điền.

(*Lôi Phong – anh hùng Trung Quốc, được mô tả là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, đã làm được rất nhiều việc tốt và trở thành tấm gương được Mao Trạch Đông phát động phong trào "Học tập theo tấm gương Lôi Phong")

Điền Mật Mật đứng đánh giá một lượt hai mẹ con này, người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo bằng vải dệt thủ công có không ít mảnh vá, đi đôi giày vải màu đen, ngón chân cái lúc ẩn lúc hiện, nhưng cái thời đại này thì ăn mặc thế cũng là bình thường, không có gì bất ngờ, nhưng thật ra là đứa bé trai đứng bên cạnh cô, dáng và vải của quần áo mặc trên người đều có chất lượng rất tốt, giống như là trang phục của Cung Tiêu Xã, nhưng lại rất bẩn thỉu, không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của bộ quần áo đó. Điền Mật Mật cứ luôn cảm thấy có gì không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì nhất thời không nghĩ ra.

Đến giờ ăn cơm trưa, người bán hàng trên tàu đẩy xe đi rao cơm hộp.

"Cơm hộp, cơm hộp, cơm hộp thịt kho, cơm hộp khoai xào..."

Thời đại này thức ăn trên xe lửa chính là phúc lợi, không cần tiền, không cần phiếu lại còn được ăn thịt. Điền Mật Mật vội lấy tiền ra mua ba phần cơm hộp thịt kho tàu, phân cho Điền Tranh Tranh và em trai Điền.

Vì sao Điền Mật Mật phải lấy tiền mua cơm, chủ yếu là vì Điền Tranh Tranh và em trai Điền không có tiền. Điền Tranh Tranh từ nhỏ đến lớn tiêu tiền không tính toán gì, em trai Điền tuổi lại còn nhỏ, mẹ Điền nghĩ thế nào vẫn thấy nên đem tiền với phiếu cho Điền Mật Mật quản là hợp lý nhất, không ngờ tới, Điền Tranh Tranh là người trọng sinh, Điền Mật Mật là người khác nhập vào.

Người phụ nữ trung niên đối diện cũng lấy tiền ra một hộp thịt kho tàu, chỉ thấy bà ăn ngấu nghiến, không bận tâm bé trai bên cạnh chút nào, mãi đến khi ăn xong hộp cơm cũng không thấy liếc bé trai kia một cái.

Điền Mật Mật thấy vậy, vội kéo kéo Điền Tranh Tranh đang thu dọn hộp cơm. Điền Tranh Tranh tỏ vẻ không hiểu nhìn Điền Mật Mật, Điền Mật Mật chớp chớp mắt nói với cô ấy: "Chị cứ để em trai ở đây trả hộp cơm, chúng ta đi nhà vệ sinh đi."

Điền Tranh Tranh tuy vẫn không hiểu cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn phối hợp nói được, chuẩn bị đứng dậy đi cùng cô.

Người phụ nữ trung niên đối diện vẫn luôn lúc có lúc không đánh giá hai chị em Điền Mật Mật, lúc mới gặp còn rất nhiệt tình đáp lời, sau thấy là ba chị em, lại còn rất thân quen với Tống Cảnh Văn, sau đó liền không hứng thú nói chuyện gì với hai chị em nữa rồi, thấy hai chị em cùng nhau đi vệ sinh cũng không quan tâm lắm, tiểu cô nương trẻ tuổi đi vệ sinh đều thích cùng đi như vậy.

Điền Mật Mật kéo Điền Tranh Tranh nhanh chân bước đến nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói bên tai Điền Tranh Tranh: "Chị, em thấy người phụ nữ ngồi chỗ chúng ta kia có vấn đề."

Điền Tranh Tranh sửng sốt.

Điền Mật Mật lại nói tiếp: "Chị xem cô ấy mặc là đồ của phụ nữ nông thôn, đứa bé trai kia tuy là rất dơ nhưng nhìn kĩ hình như là mặc đồ của Cung Tiêu Xã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play