"Lúc ăn cơm người phụ nữ kia đều ăn một mình, không bận tâm bé trai kia thế nào, bé trai đó rõ ràng rất đói bụng, nhưng lại không khóc không nháo đòi ăn."
Điền Tranh Tranh cũng có chú ý tới người phụ nữ đó ăn cơm một mình không cho đứa bé ăn, nhưng lúc đó cô ấy cũng chỉ nhíu nhíu mày, cho rằng người phụ nữ trung niên chỉ là ích kỷ hoặc trưởng bối bất công thôi chứ không nghĩ gì nhiều, Điền Mật Mật vừa nói cô ấy cũng thấy có vấn đề, bởi vì thời đại này trưởng bối không thích bé gái thì rất nhiều, nhưng không thích bé trai lại rất ít.
Điền Tranh Tranh dù sao cũng trọng sinh về, thấy chuyện này liền nghĩ đến một khả năng, trầm ngâm nói: "Mật Mật, em mau chạy đi tìm bảo an, chị đi trông chừng, đừng làm cho cô ta phát hiện chạy mất." Nói xong Điền Tranh tranh liền nhanh chân bước đi. Điền Mật Mật lo cho an nguy bé trai cũng chạy nhanh đi tìm nhân viên bảo vệ.
Cao Phong tuy mới có 26 tuổi, nhưng vì trước khi xuất ngũ là cán bộ cấp cao, tính tình cũng trầm ổn giỏi giang, đầu năm nay vừa mới được thăng làm tàu trưởng của đoàn xe này, lần này xe lửa từ Nghi Thị đi đến Cáp Thị Hắc Long Giang do anh ấy toàn quyền phụ trách.
Điền Mật Mật kể chuyện đó với Cao Phong xong liền khiến cho Cao Phong đề cao cảnh giác, anh ấy lập tức liên hệ với nhân viên bảo vệ và báo cáo việc này với lãnh đạo cấp cao, vì chỉ còn 2 trạm nữa là đến điểm cuối trạm Cáp Thị, Cáp Thị là thành phố trực thuộc tỉnh, lực lượng cảnh sát cũng khá đầy đủ, cho nên lãnh đạo cấp cao quyết định sẽ thực hiện bắt giữ tại trạm cuối cùng.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Điền Mật Mật chủ động yêu cầu trở về vị trí.
Công tác bắt giữ tiến hành rất thuận lợi, cảnh sát rất cảm kích ba chị em Điền Mật Mật đã phối hợp, nói là muốn viết thư cảm tạ ba chị em gửi xuống công xã nông thôn. Điền Tranh Tranh biết lúc này thư cảm tạ vẫn rất hữu dụng, nên vui vẻ để lại địa chỉ nông thôn.
Ba chị em họ cùng tàu trưởng Cao Phong cùng ra khỏi cục cảnh sát, Cao Phong biết ba người họ xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, biết muộn thế này rồi, ba chị em họ cũng không đến được địa chỉ ở nông thôn kia, nên nhiệt tình giúp ba chị em thuê hai phòng ở nhà khách đường sắt.
Sáng sớm hôm sau ba chị em lại lên xe buýt đi về huyện Lan, rồi lại chuyển xe đi tới công xã Du Thụ.
Đến ban thanh niên tri thức công xã, người của đội sản xuất Đại Hà Khẩu đã sớm chờ ở đó. Đi cùng bọn họ còn có Tống Cảnh Văn và một nữ thanh niên tri thức khác nữa.
Lái xe là một ông lão nhìn qua trông như hơn sáu mươi nhưng thực ra mới hơn năm mươi tuổi, ông lão thấy người tới thì hỏi: "Ai là Điền Tranh Tranh, Điền Mật Mật và Điền Xã Hội?"
Điền Tranh Tranh chớp mắt liền đoán được thân phận ông lão này, vội tiến lên nói: "Là ba người bọn con, ông là ông Hai phải không, bọn con thường nghe ba nhắc đến ông, ông còn cố ý đến đón bọn con nữa, thật phiền ông quá."
Ông Hai Điền Lão Căn thấy ba chị em Điền Tranh Tranh vội nói: "Không phiền, không phiền, đều là người một nhà mà..." Sau đó liền kích động không nói nên lời.
Điền Lão Căn nhỏ hơn ông nội Điền Đại Căn của Điền Mật Mật 14 tuổi. Điền Đại Căn là con cả trong nhà, Điền Lão Căn là em út trong nhà. Năm 50, ông nghe nói Hắc Long Giang được phân nhiều đất đai, liền chuyển nhà đến Hắc Long Giang. Lúc đó Điền Đại Căn đã tìm được việc ở xưởng cơ khí trong thành phố nên lưu lại quê nhà.
Năm 60 là năm thiên tai thứ ba, hai năm liên tiếp thiên tai, nhà Điền Lão Căn đã không lấy ra được chút lương thực nào nữa rồi, lại thêm cùng năm con dâu cả kết hôn ba năm mang thai, cùng đường, Điền Lão Căn chỉ có thể xin anh cả Điền Đại Căn giúp đỡ, nghĩ rằng cho dù anh cả có tiếp tế được 2 3 cân lương thực cũng đã là có thể cứu được cả gia đình một mạng rồi.
Không ngờ anh cả lại gửi tới ước chừng khoảng 80 cân lương thực, không chỉ cứu được cả gia đình, mà còn bảo vệ được cháu trai lớn vất vả lắm mới có được Điền Hữu Lương, ông biết đó là lương thực cả nhà anh cả tiết kiệm tích cóp ra mới được, cũng nghe anh cả nói, lúc đó năm đứa còn nhỏ, góp được nhiều nhất là cháu trai Thiết Trụ, quyên được hai mươi cân lương thực, nghe nói còn có thai phụ còn quyên cả 10 cân gạo kê mà cậu gửi cho con trai mình.
Ông với cháu trai cả có cảm tình sâu nhất, dù sao ông cũng là con út trong nhà, cũng không hơn cháu trai cả mấy tuổi, lúc nhỏ toàn là ông dẫn cháu trai cả trèo đèo lội suối chơi, đây là lương thực cứu mạng mà cả nhà cháu trai cả chịu đựng đói bụng cũng phải lấy ra, phần ân đức này ở trong lòng Điền Lão Căn là dù có cảm kích thế nào cũng là lẽ đương nhiên.
Nghe nói ba chị em họ muốn đến tham gia đội sản xuất Đại Hà Khẩu, Điền Lão Căn liền mở cuộc họp cả gia đình, không chỉ có nhấn mạnh một lần nữa ơn cứu mạng của nhà cháu trai cả, lại đặt việc chăm sóc, chiếu cố ba chị em lên vị trí cao nhất.
Đương nhiên điều khiến Điền Lão Căn vui mừng là, việc này được cả nhà ủng hộ, đặc biệt là người bạn đời Kỷ thị, đem cả hai giường chăn nệm dày dặn chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái ra chuẩn bị cho ba chị em dùng.