Điền Mật Mật nghe cậu ta hỏi như vậy, kiêu ngạo đáp: "Đương nhiên không phải, chỗ này của tôi có rất nhiều đồ tốt đó."
Cậu thanh niên vội hỏi: "Đồ tốt gì?"
"Lương thực, có phải đồ tốt hay không, 300 cân gạo, 200 cân bột mì, 4 cái đùi heo, còn có 10 tấm vải hoa, thế nào, anh có thể nuốt nổi không?"
Cậu thanh niên càng nghe cô nói càng kinh ngạc, vội nói: "Nuốt được, nuốt được, nhưng cô chờ tôi một chút, trên người tôi không mang nhiều tiền hàng như vậy."
Điền Mật Mật nghĩ nói: "Lần trước hai ta hợp tác khá tốt, vậy tôi chờ anh nửa giờ, nửa tiếng sau anh không tới tôi sẽ đi tìm người khác."
Cậu thanh niên vội vàng nói: "Được, bây giờ tôi liền về nhà lấy tiền."
Nửa tiếng sau là thấy cậu thanh niên đó vội vội vàng vàng chạy tới.
Cậu thanh niên nhìn xem chất lượng hàng hoá, rồi báo cho Điền Mật Mật một cái giá cũng coi như thực tế, vải hoa vẫn là 4 hào một thước, 10 miếng vải tổng 400 tệ, chân heo vì không dễ bán bằng thịt ba chỉ, lại còn có xương nên 1 tệ 1 cân, tổng cộng 140 cân, 140 tệ, gạo không cần phiếu tính 4 hào một cân, 300 cân tương đương 120 tệ, bột mì không cần phiếu tính 3 hào một cân, 200 cân là 60 tệ. Tổng cộng trả cho Điền Mật Mật 720 tệ.
Cậu thanh niên lại hỏi thời gian lần tới khi nào lấy hàng, Điền Mật Mật nói với cậu ta, nói lần này giao hàng xong phải đợi một thời gian không có hàng rồi, đợi khi nào có hàng cô sẽ lại ở đây mua, bảo cậu cứ đứng đây chờ cô, cậu thanh niên nghĩ nghĩ thấy cũng được, nên cũng không hỏi nhiều, Điền Mật Mật nhân cơ hội mau chóng rời khỏi Hắc Long Giang.
Ra khỏi rừng nhỏ Điền Mật Mật liền ngồi xe buýt tuyến 17 về nhà, về đến gần nhà tìm một chỗ không người lấy ra cái xe đẩy nhỏ.
Lấy ra từ trong không gian 5 cái chăn bông, ba cái áo khoác lông cừu, năm cái chăn bông và ba áo khoác lông cừu trực tiếp đặt ở trên xe đẩy.
Lại lấy ra hai cái bao tải, một cái đựng 5 cái khăn bông 4 gói đường đỏ, 2 gói đường phèn, 4 túi sữa bột mất nhãn, ba cân táo đỏ, 10 cân mì sợi, 4 cân kẹo sữa đại bạch thỏ, 4 cân kẹo trái cây, 10 khối xà phòng thơm, 10 khối xà phòng, 4 bình dầu gội ong hoa, 4 bình dầu xả, 10 cái bàn chải đánh răng, 6 hộp Úc Mỹ Tịnh. Lại cầm một bao tải khác, đơn giản bỏ vào 6 đôi giày lười, 6 đôi giày lót lông, 10 đôi găng tay bảo hộ lao động, 2 miếng vải bố cùng màu, hai miếng vải bông, 8 cân len sợi thuần lông cừu, 6 cân len sợi dệt pha. Thấy quả thực đã hơi quá rồi, nếu mang về nhiều hơn cũng không hợp lý, bèn thu tay lại, đẩy xe đẩy về nhà.
Điền Mật Mật đem về nhà một đống đồ lớn như vậy thực sự dọa cả nhà sợ hãi một phen, mẹ Điền dẫn theo Điền Tranh Tranh và em trai Điền đi thu dọn đồ vậy, lại thấy nhiều đồ như vậy, mà lúc cho cô có 500 tệ căn bản là không đủ, vội hỏi Điền Mật Mật: "Con gái à, con lấy đâu ra tiền, chỗ này không thể là số đồ 500 tệ có thể mua được chứ."
Điền Mật Mật hơi chột dạ, vội giải thích: "Đều là hàng lỗi, con lấy phần mấy tháng của Cao Tú Hồng, nghĩ cũng tiện, người nhà đỡ phải đi tìm người đổi phiếu, nên đều lấy hết, nhưng là làm phiền cậu ấy, con định khi nào đi tỉnh Hắc sẽ gửi về nhà nhiều đặc sản chút, để anh hai con đưa tới cho cậu ấy."
Mẹ Điền vừa nghe thấy là biết chiếm tiện nghi lớn của người ta, vội nói: "Mua không ít đồ, còn tiết kiệm được không ít tiền, khi nào mấy đứa đi, mẹ cho con nhiều tiền một chút để con mua cho người ta nhiều đặc sản chút bậy."
Mẹ Điền nhìn xem nhiều vải bố và vải hoa như vậy, cuối cùng cũng không cần lo thiếu vải may quần áo dày với chăn bông cho ba chị em nữa rồi, Hắc Long Giang lạnh, không có quần áo dày và chăn bông thực sự không thể vượt qua nổi mùa đông, lại nói với Ba chị em Điền Mật Mật, bảo ba người họ mang theo chăn đệm đang dùng trước, chờ khi nào chăn bông đệm bông và quần áo dày dặn được làm xong sẽ gửi đi cho họ.
Sợ không kịp, sau khi ba Điền tan làm lại phát điện báo cho ông Hai, nói mấy ngày nữa ba chị em họ sẽ tới làm thanh niên tri thức làm công tác phổ cập kiến thức, nhờ ông chiếu cố chăm sóc.
Chớp mắt là đến ngày xuất phát, ba chị em cùng mẹ Điền kiểm tra lại 8 bao tải lớn đồ mang theo, còn có 300 tệ tiền mặt mà mấy hôm nay đi đổi các loại phiếu định mức khắp nơi và một bao bánh nướng lớn mẹ Điền nướng, khó khăn vác lên tàu đi tỉnh Hắc Long Giang.
Lên tàu xong, Điền Mật Mật giúp em trai Điền đặt hành lý, bảo Điền Tranh Tranh cứ lên trước chiếm chỗ ngồi, xe lửa lúc này không chỉ chậm, mà có chỗ cũng không nhất định được ngồi, chỗ ngồi đều phải chiếm lấy, nếu là không tìm được chỗ ngồi, vậy ba ngày ngồi xe lửa này cũng như lột một lớp da ba chị em vậy.
Cũng may giờ chưa đến giờ xe chạy, trạm này lại à trạm khởi hành đầu tiên, Điền Tranh Tranh tìm được một vị trí cho 4 người ngồi.
Sau đó không lâu lại có một đồng chí nam đi tới, ngồi ở chỗ trống bên cạnh em trai Điền, đồng chí nam này dáng người cao gầy, trắng trẻo sạch sẽ, khí chất bất phàm, vừa thấy chính là người có xuất thân rất tốt.
Tàu hoả khởi hành được một lúc, đồng chí nam thấy ba chị em nói chuyện hình như là rất quen thuộc, mở miệng hỏi: "Các cô cũng đi về nông thôn làm thanh niên tri thức sao?"