Người thanh niên vội vàng giải thích: “Xin chào, tôi là thư ký của Phó thị trưởng Tạ, tôi đến đây để đón con gái ông ấy.”
Anh ta chỉ vào chiếc xe cờ đỏ đen có rèm che cửa phía sau, nói: “Phó thị trưởng Tạ không xếp được thời gian, nên bố trí xe bảo tôi đến đón.”
Tạ Tiểu Ngọc tại nhà ga gọi cho người ba đã mười năm không gặp của mình, để xác định về việc xe đón này.
Cô quay qua nói với Hứa Xương: “Anh Hứa Xương, tôi sẽ mang hai đứa nhỏ đến nhà của ba tôi.”
Tạ Tiểu Ngọc cùng ba của cô ấy chẳng có tình cảm gì.
Hơn nữa trước khi quay về, cũng chẳng gọi điện báo cho ông ấy, làm sao ông ấy biết được số tàu cô đi, còn cho người đến đón.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến Nghiêm Dặc và chú Nghiêm.
Hiện tại cô chỉ muốn tiếp quản công việc của mẹ, nhưng đã bị mẹ kế dùng tiền động tay chân, vì vậy cô chỉ có thể cùng ba mình xây dựng chút cảm tình.
Tạ Tiểu Ngọc được thư ký đưa về toà Thị Chính. Thời gian mười năm, Tạ Đông Hải đã trở thành phó thị trưởng, lương của ông ta cũng phải từ một trăm năm mươi tệ trở lên, nhưng ông ta vẫn chỉ gửi về quê mỗi tháng hai mươi tệ cho ông bà, còn nói rằng đó đã là một nửa số lương rồi.
Tạ Tiểu Ngọc đứng trước khu nhà hai tầng của toà Thị Chính, trong lòng không khỏi chế nhạo, thật là một người ba tốt, thăng quan tiến chức tăng lương, lại giữ bí mật với quê nhà chẳng lọt một tiếng gió. ..
Trong nhà một người cũng không có, cửa cũng bị khoá chặt.
Thật nực cười, cho xe đến đón cô, nhưng lại không có ai ở nhà, đây chắc là do bà mẹ kế muốn ra oai phủ đầu cô đây mà.
Cá Nhỏ một năm này đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng thông suốt thở dài một hơi: “Chị ơi chị, thì ra chị cũng có chút đáng thương.”
Lúc lên xe, cậu còn nghĩ từ nay về sau mình và chị có thể có những ngày tháng tốt đẹp, hiện tại xem ra, chị gái đến cửa nhà cũng không thể vào được.
“Có mẹ kế còn có ba dượng, chị, không phải chúng ta còn có anh trai rất lợi hại sao, đi tìm anh ấy đi nương tựa thôi.”
Tạ Tiểu Ngọc cũng không biết hiện tại Nghiêm Dặc đang ở đâu.
Cô mang theo hai đứa em đi vòng quanh khuôn viên toà thị chính, nhìn thấy một lão bà có khí chất siêu tốt, mang theo một túi lớn rau thịt, trứng và thùng đầu hạt cải.
Cô vội vàng chạy đến đỡ thùng dầu giúp bà cụ.
“Bà ơi, bà để cháu xách giúp bà, nhà cháu ở tầng mười bảy ạ.”
Nhà Trần Nhạn ở tầng 21, chồng bà cũng đã sắp nghỉ hưu, sống trong khu nhà này cũng đã vài chục năm, các thế hệ trẻ sau này đều quen thuộc.
Nhưng bà không nhận ra ba đứa trẻ xinh đẹp như trong tranh tết này là ai.
“Tầng mười bảy là nhà của Tạ Đông Hải, cháu là người nhà của ông ấy à?”
Nhà vợ của Tạ Đông Hải có một cô cháu gái thường xuyên đến khu nhà này, nhưng cô ta kém xinh đẹp và ấm áp hơn cô gái trước mặt này, cũng không có ngọt ngào nhiệt tình như cô.
Tạ Tiểu Ngọc đổi tay xách thùng dầu, lanh lảnh nói: “Tạ Đông Hải là ba con, ba ruột.”
Tạ Đông Hải chỉ mới chuyển đến đây ở bảy tám năm gần đây sau khi được thăng chức, Trân Nhạn chỉ biết người vợ hiện tại của ông ta chứ không biết người vợ trước đây.
“Cháu là con gái của Tạ Đông Hải ở quê à?”
Khi Tạ Đông Hải vào làm việc có thú nhận về hôn nhân và lí lịch của mình, không nhiều người biết được việc này nhưng Trần Nhạn tình cờ biết đến.