Tạ Tiểu Ngọc giúp hai đứa em lấy giấy đăng kí hộ khẩu, nông trường cử một chiếc máy kéo đưa họ tới ga tàu.

Hứa Xương nói: “Mẹ, mẹ mang theo hai nước tương rỗng đó làm gì vậy?”

Mẹ Hứa Xương thứ gì cũng tiếc không nỡ vứt: “Cũng không phải giàu có gì, sau khi trở về Bình Thành đều phải mua sắm lại, nó thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy.”

Vừa nói bà vừa cầm mang theo hộp diêm còn nửa.

Hứa Xương lắc đầu bất lực, chạy đến bên Tạ Tiểu Ngọc, cô đang đóng gói hành lí cho hai đứa em sinh đôi của mình.

"Ôi trời ơi, hai đứa đến cả quần áo để thay cũng không có nữa sao, hai đứa thật sự là do mẹ chị sinh raà?”

Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn nhớ lúc nhỏ mẹ đối xử với cô rất tốt, tiền lương của ba dùng để nuôi gia đình, còn tiền lương của mẹ dùng cho việc học hành và ăn mặc của Tạ Tiểu Ngọc.

Khi Tạ Tiểu Ngọc còn nhỏ đã trải qua cuộc sống mà tất cả những đứa trẻ khác đều phải ghen tị.

Cá Lớn nói: “Sau khi mẹ mất, quần áo của em và em trai đã bị bác cả mang về nhà me de cho cháu của bà ấy mặc rồi.”

Đổi trở về, chỉ còn là đống quần áo vừa rách vừa nhỏ, không thể mặc vừa.

Tạ Tiểu Ngọc đem đống quần áo rách nát kia vứt bỏ: “Chị đi xã cung tiêu mua quần áo mới cho em.”

Cá Nhỏ nắm khung cửa nhỏ, miệng chu lại nghĩ thầm, chị gái nói là “mua cho em, chứ không phải nói là mua cho các em.”

Xem ra là thực sự không có ý định đưa cậu đi theo rồi.

Máy kéo kêu "thình thịch thình thịch", Cá Nhỏ nóng ruột nóng gan, phải làm sao bây giờ?

Cậu có nên đến cầu xin chị gái, xin chị ấy cũng mang mình theo!

Mẹ Hứa Xương thu dọn xong hành lí nhỏ giọng hỏi con trai mình: “Tiểu Ngọc thật sự không định mang Cá Nhỏ đi theo sao?”

Hứa Xương cười: “Giấy tờ chứng minh hộ khẩu đã được cấp rồi, Tiểu Ngọc chỉ đang muốn doạ Cá Nhỏ thôi.”

Cá Lớn đột nhiên đứng lên nghẹn ngào khóc: "Chị ơi, Cá Nhỏ thật sự rất đáng thương, cầu xin chị mang em ay đi cùng với, Cá Nhỏ không đi, em cũng không đi, hai đứa em đã nói là sẽ không tách nhau ra rồi." Tạ Tiểu Ngọc gõ gõ lên đầu xe máy kéo, lớn tiếng nói với Cá Nhỏ đang sắp khóc: “Cá Nhỏ, em còn không lên xe là bọn chị đi thật đấy nhé.”

Cá Nhỏ chạy như bay lên xe, ôm cổ Tạ Tiểu Ngọc bật khóc: “Doạ chết em rồi, em thật sự tưởng rằng chị sẽ bỏ em ở lại.”

Tạ Tiểu Ngọc đút cho cậu một quả táo gai: “Về sau, chị em chúng ta ba người sẽ không rời xa nhau nữa.”

Sau khi trở về Bình Thành, việc khiến Tạ Tiểu Ngọc phát sầu chính là, không biết nên làm thế nào để thay thế mẹ giải quyết công việc. .…

Ga xe lừa Bình Thành, Hứa Xương và ba mẹ mỗi người đều mang hai ba Vali hành lí trên vai.

Vì được bạn từ bé nhờ vả, cho dù là ở Bình Thành, Hứa Xương cũng không yên tâm về việc Tạ Tiểu Ngọc ở một mình với hai đứa trẻ mười tuổi.

“Tiểu Ngọc, hay là cô mang hai đứa nhỏ đến nhà tôi ở cùng vài hôm đi.”

“Xin hỏi cô có phải là Tạ Tiểu Ngọc không?”

Một thanh niên trẻ có gương mặt thanh tú bước nhanh đến, tươi cười hỏi.

Hứa Xương lập tức bảo vệ Tạ Tiểu Ngọc và hai đứa trẻ phía sau mình, nghĩ thầm, thật sự cho rằng cô gái nhỏ này có vẻ bề ngoài dễ chọc đến bọn buôn người.

Mới vừa bước xuống xe đã có một người chẳng biết từ đâu đến bắt chuyện với cô. "Anh là ai?" - Hứa Xương cảnh giác hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play