Trân Nhạn mặt mày hớn hở, kéo Tạ Tiểu Ngọc vào nhà mình, gọi ông chồng mình ra xem.
“Lão Quý, ông xem con gái Đông Hải này, lớn lên thật xinh đẹp, nhà Đông Hải không có ai, ba đứa nhỏ không vào được, ông gọi điện thoại cho Tạ Đông Hải xem, sao lại đưa xe đến đón bọn nhỏ, mà trong nhà lại không có ai thế?”
Tạ Tiểu Ngọc kéo hai đứa em xinh đẹp tỉnh tế giống mình vào nhà, bảo bọn họ cùng nhau cúi chào ông lão.
Quý Tuân đã làm việc cho Uỷ ban kiểm tra kỷ luật suốt cả cuộc đời mình, chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu ý định của cô gái này.
Người mẹ kế muốn ra oai với cô, cô cũng chẳng ngoan ngoãn mà đứng ở cửa nhà đợi, ngược lại đi dạo vòng quanh khu nhà.
Nói với các đồng nghiệp, hàng xóm trong khu nhà của ba mình rằng ông có một đứa con gái, rời nhà năm tám tuổi, mới vừa quay lại, đã bị mẹ kế cho ở ngoài cửa.
Chẳng lẽ mọi người lại đi đổ lỗi cho cô gái nhỏ ngoan hiền chạy lung tung hay sao?
Sẽ không, chỉ là trong tâm sẽ thầm chê trách hai vợ chồng Tạ Đông Hải. Đặc biệt là vợ kế của Tạ Đông Hải, cô ta thậm chí còn không thèm giả vờ, chỉ muốn làm khó đứa con gái mới quay về này.
Quả nhiên, Tạ Đông Hải là con cáo lớn thì con gái ông ta cũng là một con cáo nhỏ.
Ông Quý cảm thấy cô gái này thật quá là thú vị.
Nhưng vợ sau của Tạ Đông Hải kia quả thật cũng quá phận rồi, con gái nhỏ của vợ trước quay trở về, cũng không cần phải làm đến khó xem như vậy.
Có thể vợ sau của Tạ Đông Hải, cho rằng đứa con gái từ năm tám tuổi đã về quê cũ, là một cô gái quê mùa chẳng biết gì, nên mới không cả nể mà bắt nạt.
Ngay cả Tạ Đông Hải cũng không hề nghĩ đến, vợ của ông ta trước mặt con gái mình, sẽ không lưu thủ với một con cáo nhỏ.
Ông Quý bình tĩnh cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Tạ Đông Hải.
Tạ Tiểu Ngọc vội vàng nói với ông Quý đừng gọi điện cho ba cô, nói rằng có thể do ba cô đang bận việc, ngàn vạn lần đừng vì chuyện nhỏ của cô, như thế này mà ảnh hưởng đến công việc phục vụ người dân của ông.
“Ba cháu thậm chí đã phái xe đến đón cháu, cháu cũng đã rất cảm động rồi.”
Cảm động cái rắm, Tạ Tiểu Ngọc chỉ muốn cho lãnh đạo của Tạ Đông Hải biết rằng, không phải cô không biết xấu hổ tự mình quay về, mà chính là Tạ Đông Hải đón cô quay về đây.
Trần Nhạn cau mày, tức giận quở trách vợ Tạ Đông Hải: “Hai vợ chồng họ đây là đang làm gì vậy chứ, sai xe đi đón đứa nhỏ, lại không có một ai ở nhà, cửa nhà lại đóng, mặt mũi cũng không cần à?”
Tạ Tiểu Ngọc thật sự căn bản không quan tâm.
Trong nhà Tạ Đông Hải, cô cũng không định ở lại lâu, mục đích lần này quay lại là muốn lấy lại công việc của mẹ.
“Bà ơi, bà đừng nói thế, có lẽ dì cũng đang có việc bận rồi ạ.”
“Cô ta bận cái rắm ấy.”
Trần Nhạn không thể thân quen với vợ sau của Tạ Đông Hải, cô ta làm ở đoàn văn hoá nghệ thuật, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ về sớm thoải mái đợi Tạ Đông Hải, sao hôm nay lại tăng ca?.
“Đúng rồi Tiểu Ngọc, không phải cháu đến nhà bà mượn điện thoại sao, cháu gọi đi?”
“Cảm ơn bà Trần ạ.”
Tạ Tiểu Ngọc dùng điện thoại nhà bà Trần, gọi chú cho Tống Liêm, hỏi chú Nghiêm có còn ở Bình Thành hay không.
Chú Tống Liêm nói, chú Nghiêm đã về Bắc Kinh từ hôm qua rồi, chú cũng kể rằng Tỉnh Tinh hôm qua đã khóc rất lâu, rồi mới lên xe lửa.
Tạ Tiểu Ngọc có chút thất vọng cúp điện thoại, Nghiêm Dặc hẳn là cũng đã về Bắc Kinh rồi. …