May mà nhờ đại đội trưởng nói chuyện của cô cho Ôn Hiền biết, còn không thì sao Ôn Sùng sẽ “Đưa than ngày tuyết”? Cô khác với người ở thời đại này, mọi người có lẽ sẽ đề phòng nhóm học giả được cử xuống. Họ không muốn tới gần bọn họ nhưng Lâm Dư Dư là người kính trọng học giả. Đặc biệt là trong niên đại này, việc học tập không dễ dàng nên học giả thời đại này càng làm người ta kính nể.
Lâm Dư Dư trở về thôn Phạm gia, bắt đầu viết bản thảo. Cô hy vọng thôn Phạm gia có thể mở điện, tuy Ôn Sùng nói anh ta sẽ hỗ trợ nhưng cô cũng không thể cái gì cũng giao Ôn Sùng đi làm, không thể ỷ vào việc Ôn Sùng để ý Tiểu Ôn Lễ mà “bóc lột” người ta.
Lâm Dư Dư viết hai bản thảo, một cái nói lời cảm ơn với chính phủ, vê việc chính phủ bồi dưỡng nhân viên y tế. Chuyện bắt đầu từ giun đũa phát triển trong bụng trẻ em bùng phát, do đó nhắc nhở mọi người chú ý vệ sinh.
Còn bản thảo còn lại là vê một mẫu đất, từ chuyện một mẫu đất này dẫn tới việc thành viên trong cộng đồng đại đội phát triển, đoán kết với nhau. Việc đó đáng được tuyên dương trong thôn Phạm gia.
Đầu tháng 12
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ở đây lại không có máy sưởi, thời đại này lại không có chăn dày nên Lâm Dư Dư hơi chịu không nổi.
Cô nghĩ tới giường đất của phương Bắc, vì thế đi tìm đại đội trưởng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play