Diêu Bằng nhận được lời chắc chắn từ đại đội trưởng liền đi thẳng tới cục bưu chính ở trấn trên. Anh gọi điện về nhà ở thành phố, điện thoại được kết nối tới chỗ làm việc của cha Diêu.
Tuy Diêu Bằng xuống nông thôn nhưng đó là do gia đình không có biện pháp. Tuy đã trôi qua mấy năm, gia đình dần không còn quan tâm tới anh nhưng dù sao đó cũng là đứa nhỏ nhà mình, họ vẫn nhiệt tình giúp đỡ. Cho nên, khi nhận được điện thoại của con trai, cha Diêu vẫn rất vui mừng.
Cha Diêu: "Con ở bên đó thế nào? Có việc gấp cần giúp đỡ thì gọi điện thoại hoặc viết thư cho gia đình. Nếu có thể giúp được thì cha và mẹ con đều sẽ giúp con. Con phải tự mình chăm sóc bản thân, tuổi cũng không còn nhỏ. Nếu... nếu thích cô gái nào ở bên kia thì nên kết hôn đi." Ngụ ý trong những lời này là họ thật sự không có biện pháp đón anh trở về thành phố.
Diêu Bằng cũng biết tình huống trong nhà, cha mẹ anh đều là người trung thực. Tuy là công nhân nhưng công nhân cũng phân chia cấp bậc. Gia đình họ không thuộc đơn vị quan trọng nào lại thật sự không có nhiều mối quan hệ."Con biết, con gọi điện thoại cho cha là muốn nhờ cha giúp con làm gấp cái này. Sau khi làm cái này xong, cuộc sống của con sẽ tốt hơn. Sau này, con không nhờ cha hỗ trợ nữa."
Cha Diêu nghe xong, sửng sốt trong lòng: "Có phải con còn trách cha việc bắt con xuống nông thôn vào năm đó không, để anh trai con ở lại? Anh trai con vốn là con trai trưởng, đúng là thằng bé nên xuống nông thôn nhưng dù sao tuổi tác của con cũng... nhưng cơ thể anh trai con không tốt. Cơ thể thằng bé cần điều dưỡng thật tốt nên chúng ta mới để con đi."
Diêu Bằng: "Ừ."
Cha Diêu thở dài: "Con muốn cha hỗ trợ con cái gì?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play