22.
Đạo lý thì đều hiểu rõ.
Nhưng khi thực hiện lại quá khó khăn.
Tôi tiếp thu quan niệm của thời đại mới, khởi xướng tự do yêu đương, tự do hôn nhân. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc hôn nhân của tôi lại là một tờ hiệp ước.
Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ trở thành vợ hai của người mà tôi đã từng khịt mũi coi thường.
23.
Mồng hai tháng Mười, tôi thuận lợi xuất giá.
Con gái út của nhà họ Tống, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước vận mệnh.
Nếu tôi đã lựa chọn thỏa hiệp, vậy thì sao không biểu hiện tiêu sái thoải mái một chút.
Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi không thể thoải mái được đến mức độ này, trước khi đi, tôi không nói câu nào với cha mẹ.
Trong lòng tôi vẫn oán bọn họ.
Anh trai bị cha tôi nhốt ở trong phòng, tiếng anh ấy kêu tên tôi bị bao phủ trong tiếng pháo náo nhiệt.
Bọn hạ nhân nói khẽ, nói sau khi tôi gả qua đó nhất định là sẽ lành ít dữ nhiều.
Có lẽ toàn bộ bến Thượng Hải đều nghĩ như vậy, cảm thấy mấy ngày nữa sẽ có tin tức về cái chết ly kỳ của tiểu thư nhà họ Tống truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, giống như việc hội trưởng đem con gái làm thiếp của Lục Chấp, trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu.
24.
Đêm động phòng hoa chúc.
Chỉ có một mình tôi vượt qua.
Sau khi khóc mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh lại.
Không có đêm động phòng hoa chúc nữa.
25.
Vượt khỏi dự kiến của mọi người, tôi sống rất tốt.
Tuy đã gả tới đây hơn một tháng, ngay cả mặt của Lục Chấp cũng chưa nhìn thấy, nhưng mà tôi còn sống.
Vợ Hai của quân phiệt sinh hoạt hàng ngày cũng không có gì khác với lúc trước, tất cả đều do hạ nhân xử lý mọi chuyện, tôi giống như vẫn là đại tiểu thư trước kia, mặc áo chỉ cần duỗi tay, ăn cơm chỉ cần há miệng.
Nhưng tôi không thể đi ra ngoài.
Bên ngoài Phủ Đốc quân, Lục Chấp có để lại một đội quân, cũng không ai có thể tiến vào.
Đội quân kia chỉ nghe lệnh của Lục Chấp.
Điều khổ sở duy nhất là đôi khi tôi sẽ rất nhớ Hứa Quân Sơ.
Nhớ vô cùng, vì thế nên tôi viết tên của anh ấy, thật ra là tôi muốn vẽ một bức vẽ của anh ấy, nhưng tôi vẽ xấu như dạ xoa, nên từ bỏ.
26.
Cho đến khi Đỗ Quyên bên cạnh mẹ nhờ người gửi tin cho tôi, tôi mới biết là nhà họ Tống đã xảy ra chuyện.
Có người chặn hàng hóa của nhà họ Tống, tuy tôi không biết là hàng gì, nhưng hình như rất là quan trọng, vị trí hội trưởng thương hội của cha tôi cuối cùng cũng không còn.
Ông ấy bán hết tất cả đồng ruộng lẫn cửa hiệu mới miễn cưỡng bù vào được những hao tổn.
Lục Chấp lại lấy danh nghĩa buôn lậu, vây quanh toàn bộ nhà họ Tống.
Tâm lý may mắn của tôi lúc trước sụp đổ toàn bộ, tỉnh táo mà hiểu được, một mình tôi không thể đổi lại sự an toàn từ trên xuống dưới của nhà họ Tống.
27.
Năm nay, trận tuyết đầu lại rơi, trùng hợp như thế.
Tôi quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin Lục Chấp buông tha cho người nhà họ Tống.
Điều này khiến cho tôi nhớ lại chút ít chuyện của năm đó.
Lục Chấp cũng vậy, quỳ gối trên nền tuyết, cầu xin nhà họ Tống cho hắn chút tiền an táng cha mẹ.
Hắn đã quỳ bao lâu?
Ba ngày.
Là ba ngày đó.
Nhưng tôi quỳ ba canh giờ cũng không nổi.
Tay chân cứng đờ, hô hấp khó khăn, đầu váng mắt hoa.
Trước kia Hứa Quân Sơ hay nói cơ thể của tôi yếu ớt, động một chút là bị bệnh, cần đi rèn luyện với anh ấy, nhưng tôi ngại mệt nên không chịu.
Hiện giờ mới hối hận, nếu sớm biết thế đã đi theo anh ấy rèn luyện cơ thể.
Tôi nhìn chằm chằm hai chữ “Lục Trạch” trên cửa lớn, yên lặng thở một hơi.
Cho dù cơ thể của tôi đủ khỏe, có thể luôn quỳ ở đây, Lục Chấp cũng sẽ không nhìn thấy tôi.
Thái độ của hắn đã sớm rõ ràng.
28.
Nhưng tôi lại cũng có thể làm được gì đâu.
Cái gì cũng không làm được.
Tôi chỉ có thể quỳ gối ở nơi này tìm kiếm một chút an ủi, chứng minh rằng bản thân mình đã từng nỗ lực.
Lạnh quá!
Không biết năm đó Lục Chấp có tâm trạng như thế nào mà có thể quỳ ở cửa nhà họ Tống tới ba ngày liền.
Dù sao, tâm trạng của tôi không hề dễ chịu chút nào.
Khổ sở, nhục nhã, rối rắm, đau khổ.
Tôi ngã xuống nền tuyết, nhìn tuyết trắng uốn lượn hết vòng này đến vòng khác, rất xinh đẹp, tôi không muốn đứng lên.
Nếu cha mẹ biết tôi vì bọn họ cầu xin mới được ba canh giờ đã từ bỏ, có thể cảm thấy tôi rất vô dụng hay không?
Tôi bỏ đi, cùng lắm thì ngày mai sẽ bắt đầu truyền ra tin tức tiểu thư nhà họ Tống bị đông chết chứ gì.
Tôi nhắm mắt lại, quá nhiều điều để tiếc nuối, cũng không biết là nên tiếc cái nào.
Suy nghĩ cuối cùng là Lục Chấp tỉnh dậy ra ngoài thì nhìn thấy thi thể của tôi, khiến cho hắn sợ hoảng hồn, cũng coi như tôi cũng có một chút giá trị.
Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi ngốc quá, Lục Chấp đã từng đánh qua bao nhiêu trận, sẽ bị một cái xác bị đông cứng dọa sợ hay sao?