18.
Hứa Quân Sơ chờ ở cửa nhà tôi cả đêm.
Nhìn thấy anh ấy thật sự đáng thương, tôi mới mềm lòng mở cửa cho anh ấy.
Anh ấy ôm chặt tôi, trên cổ quàng chiếc khăn đã bị tôi cắt hỏng rồi.
Ồ, không phải là tôi đã ném bỏ rồi hay sao?
Chúng tôi tách ra, nhưng tay anh ấy còn cầm lấy cánh tay của tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ anh ấy.
Khuôn mặt đẹp trai mà tự phụ có vài chỗ bị sưng đỏ, khóe miệng cũng xanh tím, sắc mặt tái nhợt, mái tóc bình thường mượt mà không khi nào cẩu thả cũng bị gió thổi lộn xộn.
Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy anh ấy chật vật như thế bao giờ.
Đại thiếu gia của nhà họ Hứa luôn luôn ổn trọng, thân phận cao quý, ở trong bất cứ trường hợp nào cũng ứng phó tự nhiên, phong độ nhẹ nhàng.
Dáng vẻ này quả thực giống một kẻ lang thang.
Tôi lập tức không nhịn được, phì cười thành tiếng.
“Em còn cười nữa?” Anh ấy gõ gõ lên đầu tôi, nhưng sắc mặt lại chuyển tốt hơn nhiều.
Tôi đoán: “Anh trai em đi tìm anh hả?”
Anh ấy gật gật đầu.
Chắc chắn là anh trai cầm khăn quàng cổ đi tìm anh ấy tính sổ.
Người như anh trai mấy trăm năm rồi vẫn chưa đổi được tật xấu thích động tay động chân.
“Bình Yên, vì sao lại giận?”
Hứa Quân Sơ chăm chú nhìn tôi, giống như muốn đào ra một cái hố trên người tôi: “Tống Bình Yên, em có phải là thích anh không?”
Anh ấy dùng ngữ khí khẳng định, ánh mắt lại chờ mong.
Kể từ khi quen biết, tôi và Hứa Quân Sơ giống như là vẫn luôn ăn ý mà tiến hành một trò chơi “Ai thổ lộ trước người đó yêu nhiều hơn.”
Một người kiêu ngạo như tôi sẽ không thừa nhận trước.
Kiêu ngạo như anh ấy cũng sẽ không chịu thua.
Cứ như thế, cha mẹ hai nhà chúng tôi đều xác định trên cơ bản chúng tôi sẽ thành một đôi, nhưng vẫn luôn giữ vững quan hệ bạn học thuần khiết.
Tôi phản ứng lại.
Cách xa anh ấy chút, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, à, hóa ra là như thế này.
“Khổ nhục kế?”
“Đừng có mơ, em không thích anh đâu!”
Cảm xúc trên mặt Hứa Quân Sơ ảm đạm một chút, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, khuôn mặt thoáng buồn bã.
Sau này tôi nghĩ, nếu lúc ấy chúng tôi chỉ cần có một người lui một bước mở miệng, lúc sau này sẽ không tiếc nuối như thế.
Có lẽ chúng tôi đều nghĩ rằng còn có rất nhiều thời gian, nhưng thế sự khó lường…
19.
Hứa Quân Sơ nói về sau sẽ mang tôi đi đến nước Pháp xem tháp Eiffel, đi đến thảo nguyên, đi xem cực quang.
Đi đến một nơi không có chiến tranh, không có áp bức.
Anh ấy nắm tay tôi, đôi mắt sáng rực, tôi giống như đã thấy được những cảnh sắc đó ở trong mắt anh ấy.
Ước định của chúng tôi cũng thành tương lai mà tôi hướng tới.
20
Tôi vẫn luôn chờ đợi Hứa Quân Sơ thổ lộ với tôi.
Sau đó, tôi sẽ cùng anh ấy danh chính ngôn thuận mà ôm nhau, tôi sẽ cười nhạo anh ấy, anh thua rồi!
Thật may mắn là tôi đã chờ được rồi!
Nhưng cũng thật bất hạnh, tôi không ôm được anh ấy nữa!
21.
Hứa Quân Sơ đem tôi đi chạy trốn một lần.
Đáng thương là chúng tôi thật sự không có kinh nghiệm tác chiến, chưa kịp ra khỏi thành phố Thượng Hải đã bị bắt trở lại.
Cha mẹ anh ấy nhốt anh ấy ở trong nhà, tôi cũng bị cha nhốt lại.
Mẹ lôi kéo tôi vẫn luôn khóc lóc, khóc đến nỗi trong lòng tôi cũng rầu rĩ theo.
Cha phân tích lợi hại với tôi, cha nói hiện giờ người cứu Tống gia cũng chỉ có tôi.
Tôi lại không cảm thấy tôi gả qua đó làm vợ hai của Lục Chấp, hắn sẽ buông tha nhà họ Tống.
Nhưng tôi biết, điều kiện giao dịch của bọn họ là cái này, mục đích của Lục Chấp cũng chỉ là muốn cho chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng là năm đó anh trai tôi chia rẽ uyên ương, chia rẽ hắn và Lê Âm, nên giờ hắn học theo, cũng chia rẽ tôi và Hứa Quân Sơ.
Gậy ông đập lưng ông, rất công bằng.
Như vậy có lẽ trong lòng Lục Chấp sẽ dễ chịu một chút.
Dùng tôi đổi lấy sự bình an của nhà họ Tống, là có lãi.