29.
Tôi đã có rất nhiều giấc mơ, mà giấc mơ này là kỳ lạ nhất.
Không ngờ tôi cũng mơ thấy Lục Chấp.
Mơ thấy năm đó hắn bị anh trai tôi đánh đến thừa sống thiếu chết, tôi ở phòng chất củi nằm cùng hắn ở trên nệm rơm.
Tôi hỏi hắn có đau không.
Đôi mắt đen láy của Lục Chấp nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nghe thấy hắn gọi tên tôi.
“Tống Bình Yên”
Một lúc lâu sau, tôi lại nghe được một tiếng: “…Bình Yên.”
Nhưng mà Lục Chấp trước mắt tôi lại mặc quân phục, trên vai khoác áo choàng vẫn còn tuyết chưa tan.
Mặt của hắn giống như còn lạnh lùng hơn cả trước kia, không còn sự ngây ngô trẻ con, mà có thêm huyết tinh sau nhiều năm chinh chiến. Trong ánh mắt có lực uy hiếp nghiêm nghị của người ở địa vị cao.
Khiến cho người khác chỉ cần nhìn vào đã thấy sợ hãi.
Khi chạm đến ánh mắt của tôi, hắn mưới vừa vươn tay rụt trở lại, ngón tay với khớp xương thon dài kia giống như là vừa mới hướng về phía khuôn mặt của tôi.
Mí mắt hắn rũ xuống nhìn bàn tay của mình, biểu tình ảm đạm.
Tôi nghĩ cảm xúc này không giống với cảm xúc mà hắn nên có. Quả nhiên, ngay sau đó hắn lại khôi phục khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng đến nỗi người ta không kịp phòng ngừa.
Tôi chấp nhận số mệnh mà nhắm mắt lại.
Đây không phải là mơ…
Mười hai năm sau, tôi lại gặp được người hầu Lục Chấp ngủ ở phòng chứa củi của hậu viện nhà họ Tống.
30.
Khi tỉnh lại, bên cạnh tôi đã không còn Lục Chấp nữa.
“Mợ Hai, ngài tỉnh rồi sao?”
Nha hoàn kích động chạy tới: “Để tôi đi thông báo với Đốc Quân.”
Tôi giữ chặt cô ấy: “Tống gia…”
Âm thanh vừa phát ra tôi mới phát hiện cổ họng đau không chịu được, thanh âm cũng mất tiếng khó nghe, giống như là giọng bà già vậy, giống như là bị người khác bóp cổ.
“Mợ Hai, ngài đừng nói chuyện nữa, bác sĩ nói họng của ngài bị lạnh hỏng rồi, cần phải tĩnh dưỡng, không thể nói chuyện.”
Họng…
Tôi vuốt cổ, muốn khóc quá.
Đây có lẽ là lần đau khổ nhất kể từ khi tôi sinh ra tới nay.
“Lục Chấp, Lục Chấp…”
“Được rồi được rồi, Mợ Hai, để tôi đi tìm Đốc Quân lại đây!”
31.
Khi Lục Chấp tới, tôi lại mơ mơ màng màng mà ngủ, vẫn là nha hoàn gọi tôi dậy.
Nhìn thấy Lục Chấp biểu cảm hờ hững đang đứng ở đầu giường, tôi lập tức tỉnh lại, chống cơ thể ngồi dậy.
Tôi hiện tại phải cầu xin hắn ngay lập tức.
Nói thật, tôi chưa từng cầu xin ai bao giờ, tôi thật sự không biết làm thế nào để cầu xin.
Cho nên ta nói lắp bắp lại thẳng thắn.
“Cầu…”
Âm thanh biến mất ở trong cổ họng, cổ họng giống như chảy máu, một câu nói mà cũng ăn đau khổ, tôi gấp gáp đến nỗi nước mắt đã rơi rồi.
Vậy mà hắn lại rất kiên nhẫn, lẳng lặng mà nhìn tôi, tôi thật sự rất sợ hắn.
Sợ đến nỗi đôi tay run lên, tầm mắt cũng không dám dừng trên mặt hắn, nhưng tôi vẫn cố gắng cắn răng, cố chấp nói thành lời.
“Buông tha, Tống gia, cầu xin ngài..”
32.
Tay của Lục Chấp chắp ở phía sau lưng có động tác.
Tất cả mọi người rời đi.
Chỉ còn lại tôi và Lục Chấp.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Lục Chấp vẫn dán chặt trên người của tôi.
Tôi không biết cố gắng mà bắt đầu rơi nước mắt.
Có thể là quá sợ hãi, lại có thể cảm thấy bản thân mình không có tôn nghiêm.
Mép giường có tiếng sột soạt, tôi ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người hắn.
“Tống Côn và Tống Tử Nghiêu hại chết cha mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua bọn họ.”
Hắn rất bình tĩnh khi nói ra những lời này, tiếng nói lại rất trầm.
Tôi đã sớm biết vì sao hắn nhằm vào nhà họ Tống, nhưng khi nghe hắn nói ra, vẫn run rẩy trong lòng.
Ai có thể bỏ qua kẻ thù từng giết cha mẹ mình chứ!