13.
Hồi Hứa Quân Sơ mới chuyển đến trường học của chúng tôi, rất nhiều người tới cửa lớp của chúng tôi để nhìn anh ấy.
Anh ấy rất là đẹp trai, dáng người cao gầy, gia cảnh giàu có, cha làm ở bộ Ngoại Giao, mẹ là giáo viên dạy dương cầm.
Quả thực là tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ sinh.
Anh ấy ngồi phía sau tôi, mỗi ngày đều phàn nàn là học sinh nữ trong trường học của chúng tôi nói to quá, rất phiền phức.
Tôi bảo anh ấy, về sau ném rổ thì đừng ném trúng nữa, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn thì nút thắt quần áo đừng có chỉnh tề như vậy, tóc đừng chải đến bóng loáng như thế, trên cổ tay đừng mang đồng hồ Tây Dương, nói chuyện thì cũng đừng cười với người khác.
Về sau sẽ không phiền phức nữa!
Anh ấy nhìn tôi một hồi lâu mới hỏi: “Tống Bình Yên, cô không ưa tôi hay sao?”
Không phải là không ưa, mà tôi hơi hơi chán ghét anh ấy.
Hoặc là nói ghen ghét thì đúng hơn.
Anh ấy đã từng đi du học ở nước ngoài, biết nói ngoại ngữ, biết đàn dương cầm, học lại giỏi, đôi mắt to, cái mũi thẳng, môi lại còn đỏ hồng.
Quả thực không tìm ra khuyết điểm.
Cho nên dường như tôi thích anh ấy là điều đương nhiên.
Điều này lại khiến tôi khó có thể tiếp thu.
14.
Trước kia đều cảm thấy, có thể được thiên kim nhà họ Tống ưu ái, là ai cũng có thể tung tăng mà chạy tới.
Nhưng mà người này lại là Hứa Quân Sơ
Anh ấy không thể nào chạy tung tăng về phía tôi, tôi lại càng không thể tung tăng mà chạy về phía anh ấy.
Hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi nhà ăn ăn bò bít tết, cùng nhau dự tiệc, anh ấy tới nhà tôi, cha mẹ tôi sẽ coi anh ấy như con rể, tôi đến nhà anh ấy chơi, cha mẹ anh ấy đối với tôi còn quan tâm hơn cả với bản thân anh ấy.
Sinh nhật của tôi anh ấy tặng vòng tay, sinh nhật của anh ấy tôi tặng cà vạt.
Trong mắt người ngoài, chúng tôi chính là một đôi.
Nhưng sự thật chúng tôi lại không phải một đôi.
15.
Mỗi lần cha tôi nhắc tới Hứa Quân Sơ đều là mặt mày hớn hở.
Dĩ nhiên là Hứa Quân Sơ vô cùng ưu tú.
Đã có mấy tác phẩm do anh ấy dịch đã được xuất bản, văn chương anh ấy viết cũng thường xuyên được đăng báo, anh ấy đại diện cho trường học đi theo tiên sinh Ốc Đặc Sâm diễn thuyết ở hội trường.
Tôi thường cảm thấy trong lòng không cân bằng.
Anh ấy thật sự ưu tú hơn tôi quá nhiều.
“Đừng không cân bằng đại tiểu thư, anh mời em ăn cơm.”
“Nếu em cũng đi du học nước ngoài, nếu em cũng học dương cầm, học đàn violon từ nhỏ, nhất định em cũng sẽ giỏi hơn anh.”
Anh ấy vuốt đầu tôi, cười vô cùng xán lạn, lại nói cho có lệ: “Ừ ừ, anh cũng cảm thấy thế!”
16.
Mùa đông năm ấy, tôi đã đan một chiếc khăn quàng cổ cho Hứa Quân Sơ, đã chuẩn bị tặng anh ấy rồi.
Kết quả anh ấy lại nhận khăn quàng do Tiết Giai Giai tặng.
Lúc về nhà tôi cắt khăn quàng mà tôi đã đan.
Lê Âm hỏi tôi, không phải là nên thổ lộ hay sao?
“Thổ lộ ư? Hắn nằm mơ đi!”
17.
Tôi cảm thấy bản thân là trái tim ngu ngốc gửi nhầm người, tình yêu trong khói lửa chiến tranh đều là bi thương
Mối tình đầu của tôi kết thúc rồi.
Lê Âm cười tôi, nói tôi không hiểu cái gì là tình yêu.
Tôi nói cho chị ấy một đống lớn ví dụ chứng minh tôi hiểu tình yêu là gì, chuyện về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc…
Cuối cùng Lê Âm chỉ gật gật đầu, thành khẩn mà nói câu: “Đọc sách không hề ít!”
Lê Âm rõ ràng là nhìn tôi, nhưng chị ấy giống như là nhìn về một nơi nào đó thật xa không biết tên.
Lê Âm nói với tôi, yêu là nhớ, là vướng víu bận bịu, yêu là xúc động, yêu là khổ đau, yêu là rối rắm.
Yêu không có đáp án hay công thức cố định, tình yêu của mỗi người không giống nhau.
Mỗi chữ chị ấy nói tôi đều biết, nhưng đặt bên cạnh nhau tôi chẳng hiểu gì, sau đó chị ấy sẽ nói: “Em còn quá nhỏ!” Để kết thúc đề tài này.
Câu tôi được nghe nhiều nhất chính là: “Em còn quá nhỏ, về sau sẽ hiểu thôi!”
Phiền nhất chính là câu này.
Chờ đến khi tôi thật sự hiểu, chỉ sợ đã muộn rồi!