6.
Sau khi Lục Chấp có thể đi lại, lại bị anh trai tôi tra tấn.
Còn trước mặt Lê Âm đạp hắn dưới lòng bàn chân, giễu võ giương oai mà khoe khoang với Lê Âm: “Loại người này chỉ xứng lau giày cho đại thiếu gia ta đây!”
Lê Âm tiến lên đẩy anh ấy ra, đỡ Lục Chấp lên, khóc lóc nhào vào lòng ngực hắn.
“Chúng ta đi thôi, Lục Chấp, anh lại không phải ký khế ước bán mình, chúng ta rời khỏi nơi này đi!”
Biểu cảm của Lục Chấp vẫn rất lạnh nhạt, hắn giống như một cái xác không hồn, không có tình cảm, không có cảm xúc, trận tuyết năm ấy đã đông cứng cả trái tim lẫn thân thể của hắn, hắn hiện tại chỉ là bị giật dây mà hoạt động thôi.
7.
Lê Âm vào nhà không bằng của chính Tống gia, chị ấy toàn chui qua lỗ chó ở hậu viện.
Lần nào chui vào xong cũng đều rất bẩn.
Chị ấy và Lục Chấp đứng ở dưới cây lê đường hẹn hò, tôi rất nhiều lần đến đó và nhìn thấy bọn họ ôm nhau ở đó.
Tôi thì ngồi ở bậc thang chỗ Lục Chấp thường hay làm việc, ngồi đến tê chân, xem bọn họ tình chàng ý thiếp.
Thật ra cũng không có nhiều tình ý lắm, mặt mũi Lục Chấp vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Lê Âm lại cười nói vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ hơn là khi ở cùng với anh trai tôi nhiều.
8.
Lục Chấp chuẩn bị bỏ trốn.
Hắn nói với tôi, hắn sẽ trở về, trở về tìm nhà chúng tôi để báo thù.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn đến đôi mắt tái nhợt của hắn sáng lên, cho dù trong đó đều là thù hận.
Thật đáng tiếc, khi đó tuổi của tôi còn quá nhỏ, không hiểu hắn nói báo thù có nghĩa là gì.
Chỉ cảm thấy hắn sắp phải đi, nên hơi buồn một chút.
Vừa lúc đó, tôi mới học được cách viết bút lông, cha cầm tay tôi viết tên của mình: Bình yên vô sự.
Tống Bình Yên, bình yên trong bình yên vô sự.
Tôi đưa cho hắn bốn chữ bình yên vô sự, tuy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lục Chấp vẫn nhận lấy.
Trước khi hắn đi còn quay đầu lại để ôm tôi một chút.
Nhưng mà lúc đó tay tôi quá ngắn, không ôm nổi hắn.
9.
Chớp mắt đã mười hai năm.
Lục Chấp từ một thiếu niên đầu cũng không ngẩng lên nổi trở thành Lục Đốc Quân ai ai cũng phải ngước nhìn.
Lê Âm danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của tôi.
Tôi cũng trở thành một thiếu nữ mặc âu phục rồi.
Lục Chấp chỉ là ký ức tồn tại hồi tôi mới bốn năm tuổi, sau khi hắn đi một hai năm tôi cũng quên gần hết về hắn.
Lúc sau này nhắc tới người này tôi đều phải nghĩ đến nửa ngày.
Chỉ có chị dâu mỗi khi nhìn đến cây lê đường ở hậu viện nở rộ, sẽ nhìn ngây ngốc.
10.
Khi cha tôi đưa ra ý muốn gả tôi cho Lục Chấp, tôi trở nên suy sụp.
Bởi vì cuối cùng tôi cũng hiểu Lục Chấp năm đó nói báo thù là có ý gì.
Khi hắn mới đến Thượng Hải ba tháng đã cướp đi một nửa sản nghiệp của Tống gia.
Mấy bến tàu lớn và nhà xưởng đều mất.
Cha tôi thấy vị trí hội trưởng thương hội khó mà giữ được, nghĩ ra phương pháp đàm phán là kết thân.
Dùng tôi đổi lấy một bến tàu lớn trong số đó.
9.
Chớp mắt đã mười hai năm.
Lục Chấp từ một thiếu niên đầu cũng không nâng lên nổi trở thành Lục Đốc Quân ai ai cũng phải ngước nhìn.
Lê Âm danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của tôi.
Tôi cũng trở thành một thiếu nữ mặc âu phục rồi.
Lục Chấp chỉ là ký ức tồn tại hồi tôi mới bốn năm tuổi, sau khi hắn đi một hai năm tôi cũng quên gần hết về hắn.
Lúc sau này nhắc tới người này tôi đều phải nghĩ đến nửa ngày.
Chỉ có chị dâu mỗi khi nhìn đến cây lê đường ở hậu viện nở rộ, sẽ nhìn ngây ngốc.
10.
Khi cha tôi đưa ra ý muốn gả tôi cho Lục Chấp, tôi trở nên suy sụp.
Bởi vì cuối cùng tôi cũng hiểu Lục Chấp năm đó nói báo thù là có ý gì.
Khi hắn mới đến Thượng Hải ba tháng đã cướp đi một nửa sản nghiệp của Tống gia.
Mấy bến tàu lớn và nhà xưởng đều mất.
Cha tôi thấy vị trí hội trưởng thương hội khó mà giữ được, nghĩ ra phương pháp đàm phán là kết thân.
Dùng tôi đổi lấy một bến tàu lớn trong số đó.
11.
Tôi đã khóc lóc, cũng làm ầm ĩ một trận, nhưng mà vô dụng.
Tống gia đã sớm là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa.
Hứa Quân Sơ đã nói, cách duy nhất là hắn đưa tôi đi cùng nhau chạy trốn.
12.
Làm một tiểu thư từ nhỏ đến lớn đã được ngậm thìa vàng, được chiều chuộng yêu thương, tuy tôi cũng có lúc giận dỗi, nhưng chưa từng làm một chuyện gì khác người.
Trốn học còn chưa trốn, nói gì đến chuyện trốn nhà cùng với người khác.
“Nếu không trốn khỏi nhà với anh, em chỉ có thể gả cho Lục Chấp, em đành lòng hay không?”
Dĩ nhiên là tôi không muốn.
Nhưng mà, trốn đi thế nào bây giờ, mang theo cái gì? Đi từ đâu? Lại đi tới đâu?
Về sau phải làm sao bây giờ? Đi rồi, về sau cha mẹ tôi phải làm gì đây? Lục Chấp sẽ trả thù Tống gia như thế nào?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khóc lóc nói với Hứa Quân Sơ là thôi đừng đi!
Lần đầu tiên Hứa Quân Sơ giận dữ với tôi, hai mắt anh ấy đỏ bừng mà mắng tôi: “Tống Bình Yên! Em đang đùa giỡn với anh sao?”
Anh ấy ấn hai tay trên vai tôi, đầu lại vô lực rũ xuống, âm thanh cũng thay đổi.
“Hãy đi theo anh đi, anh xin em…”