13.

Một cái rùng mình của tôi phá vỡ bầu không khí kiều diễm.

Cái câu kia thế mà lại là câu thoại điển hình của nhân vật lang vương mà tôi sáng tác.

Nghĩ như vậy, tôi liền héo.

"Lại đọc lời thoại cho em nghe sao! 15 cái quỷ ý! Còn 10 ngày nữa là tới Tết Nguyên Đán rồi, thế mà anh còn chém gió được như thế?"

Hạ Bất Phàm che trán, bất lực nhìn tôi:

"Anh chỉ muốn tới gần em một chút mà thôi."

Mẹ nó chứ...

Hạ Bất Phàm tập thể hình quanh năm, thân hình anh rất tuyệt, cộng thêm cái vẻ bề ngoài lạnh lùng kia nữa quả thực là tuyệt phẩm mà.

Thế mà con người cao lãnh rắn rỏi này lại rất giỏi làm nũng, thật tương phản, thật đáng yêu mà...

Ai có thể chống cự được với con sói nhỏ manh manh đáng yêu chứ!

Cũng vào tối nay, tôi và Hạ Bất Phàm đã xác định quan hệ.

Tôi hỏi anh ấy thích gì ở tôi, anh ấy lại nói:

"Anh nghĩ là em thích anh cho nên mới viết ra cuốn tiểu thuyết kia, không nghĩ tới em lại có bạn trai, em đúng là nửa vời..."

Hả?

Tôi nhanh chóng che lại miệng anh tránh cho anh lại nói hươu nói vượn nữa.

Tên này mặt dày thực sự!

"Em viết cả Trầm Diệu nữa mà!"

Hạ Bất Phàm quay đầu đi: "Không phải chỗ văn án em viết là [Ta yêu nam nhân cao lãnh] sao? Trầm Diệu không hợp với hình tượng đó, vậy chẳng phải chỉ còn lại anh?"

Tôi giật mình: "Vậy hóa ra mấy năm nay anh đều giả vờ à?"

Hạ Bất Phàm ghé sát vào ôm lấy tôi:

"Không phải, đối với người khác thì là thế, nhưng đối với em, anh không thể cao lãnh được."

"Anh thích em, thầm nghĩ muốn đối xử tốt với em, để em có thể quay lại nhìn anh."

Biểu tình của anh nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Cho nên anh luôn trêu chọc tôi là muốn gia tăng cảm giác tồn tại sao; vì thế nên mới vội vàng từ nước ngoài trở về, chỉ để kéo tôi vào công ty của anh; còn mua bản quyền của tôi, lại đầu tư cho anh trai tôi...

Anh có chút đắc ý nở nụ cười: "Cảm động sao? Niên Niên, em có thích anh không?"

Tôi có chút thẹn thùng: "Không phải chúng ta đã xác định quan hệ rồi à?"

"Nhưng em cũng chưa có nói là thích anh."

"..."

"Em còn nói thích với trợ lý Lưu cơ mà, không thể cũng nói với anh một câu như vậy được hay sao?"

...

Tôi có thích trợ lý Lưu đâu, tôi là thích Samoyed đó chứ!

Ánh mắt Hạ Bất Phàm có vài phần chờ mong, lại có chút ấm ức, càng nhiều hơn là tình yêu không thể che giấu được.

"Thích." Tôi ôm cổ anh, "Em cũng thích anh."

Người đàn ông cười như một đứa trẻ.

Tôi dường như có thể nhìn thấy cái đuôi sói to lớn ở đằng sau anh đang điên cuồng lắc lư.

Đồ ngốc này.

Hiện tại, tôi dường như càng thích anh hơn.

...

Lúc này, di chứng từ thuốc vẫn còn giữ lại một số đặc điểm.

Vua sói thường là những con có thân hình to lớn.

Điều này khiến cho dáng người Hạ Bất Phàm vô cùng tốt, con mèo nhỏ là tôi đây ngày nào cũng muốn chảy nước miếng.

Ngày cuối cùng của chuyến đi Tam Á, cả gia đình của Hạ Bất Phàm đều ở lại đây ăn lễ mừng năm mới, cho nên anh đành phải lưu luyến tiễn tôi ở sân bay.

Tôi còn có chút ngượng ngùng, bình thường người này toàn là kiểu người sống chớ tới gần.

Sao yêu vào là lại dính người đến vậy chứ.

"Qua năm mới, ngày nào anh cũng sẽ tới đón em đi làm."

Tôi xấu hổ gật đầu.

Lúc đáp máy bay, Dư Thuật nhìn thấy tôi tràn đầy xuân ý, vẻ mặt hóng chuyện dán tới gần:

"Yo, gần đây có chuyện gì vui hả?"

Tôi nghiêm mặt đẩy anh ấy ra xa: "Cách xa em ra, chó độc thân ba mươi mấy năm như anh không thể hiểu được hương vị của tình yêu đâu."

Dư Thuật tức tới nghiến răng nghiến lợi: "Không có đại trợ công như anh trai thì mày nghĩ là hai đứa mày tới được với nhau hả?"

14.

"? Trợ công gì cơ?"

Dư Thuật như ông lớn ngồi bắt chéo hai chân.

"Hạ Bất Phàm vì theo đuổi mày mà đã đầu tư hai ngàn vạn vào dự án của anh đây, còn bảo anh để lại cho hắn nước thuốc chó sói, nói là mày thích sói, cho nên hắn phải biến thành thứ mày thích. Kết quả ngày nào mày cũng chạy sau mông sờ đuôi trợ lý của hắn, hại hắn tức gần chết."

"Anh bày ý cho hắn, bảo trợ lý Lưu đi mua nước hoa cỏ mèo cho hắn dùng, ai biết mày ngửi vào lại chóng mặt tới ngất luôn, cười chết anh rồi."

Tên chó Dư Thuật này, cả ngày đều chả nghĩ được cái gì tốt đẹp cả!

...

Hạ Bất Phàm quay lại Nam Thành vào ngày 15, hai chúng tôi đã nửa tháng không gặp nhau, nhớ muốn chết rồi.

Vừa nhìn thấy Hạ Bất Phàm, anh đã ôm tôi quay quay vài vòng.

Trên đường về nhà, đi qua trường đại học cũ, anh chỉ vào cửa lớn rồi nói với tôi:

"Lần đầu tiên anh gặp em, em đứng ở chỗ này vuốt ve một con mèo đi lạc."

Tôi trừng lớn mắt, tôi rất thích mấy con động vật nhỏ, vì thế nên mấy con chó con mèo hoang hay lởn vởn xung quanh đây tôi đều từng cho ăn qua.

Hạ Bất Phàm cười nói: "Niên Niên chính là một con trong số đó."

Thì ra, Niên Niên thật sự có liên quan tới tôi.

15.

Theo lời Dư Thuật nói, nước thuốc thú nhân sau một tuần sẽ hết tác dụng, nhưng có thể vào một ngày nào đó trong tháng phát tác.

Tôi với Hạ Bất Phàm vào một ngày đẹp trời lại xuất hiện triệu chứng của động vật.

Mà đúng lúc, lại xảy ra vào ngày lễ tình nhân.

Chúng tôi cả ngày đều ở nhà, Hạ Bất Phàm bảo trợ lý Lưu mua chút đồ tới nhà anh, nói là tối nay muốn nấu cho tôi một bữa tiệc lớn.

Lúc cánh cửa được mở ra, trợ lý Lưu quấn kín mít người.

Tôi kinh ngạc hỏi cậu ta: "Bên ngoài lạnh lắm sao?"

Trợ lý Lưu có chút xấu hổ, giây tiếp theo trên đầu cậu ta lại giật giật xuất hiện hai cái lỗ tai đầy lông.

Thì ra hôm nay cậu ta cũng tới ngày sao!

Tôi nhìn hai cái tai xù lông của cậu ta cười lớn, còn rục rịch muốn sờ sờ cái đuôi Samoyed của cậu ta nữa.

Hạ Bất Phàm mặc tạp dề đi ra, đen mặt đi tới, cầm lấy thức ăn rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi cười hì hì ghé sát vào người anh: "Sao thế nạ?"

Vẻ mặt anh kiêu ngạo, dùng cái đuôi to quấn chặt quanh eo tôi: "Không cho nhìn cậu ta, không cho phép em sờ cái đuôi của cậu ta."

Đúng là dấm vương mà.

...

Thừa dịp Hạ Bất Phàm đang rắm rửa, tôi nhanh chóng đi thay cái váy mà chị gái anh đã tặng tôi vài ngày trước đó.

Chiếc váy màu đen bó sát người ôm trọn cặp mông vểnh, còn chừa lại cho tôi một lỗ nhỏ chứa cái đuôi mèo nữa chứ.

Đợi Hạ Bất Phàm mặc áo choàng tắm đi ra.

Trên cổ tôi đeo cái chuông nhỏ, một tay cầm cà vạt của anh, một tay vuốt ve cái đuôi mèo của mình, phong tình vạn chủng dựa vào cửa quyến rũ anh.

Người đàn ông sửng sốt mất vài giây, tốc độ vung đuôi của anh cũng bắt đầu giảm dần, bầu không khí dường như bắt đầu ngừng lại.

Tôi nháy mắt với anh: "Meo meo~ Hôm nay em là miêu nữ nha ~"

Hầu kết Hạ Bất Phàm không ngừng di chuyển, anh bước tới đứng trước mặt tôi.

Trong mắt anh lóe lên ánh sáng xanh.

Cả người dường như tỏa ra một luồng sống tràn đầy, giống như một con sói, cực kỳ có tính xâm lược.

"Vậy anh là gì?"

Tôi cong môi đỏ, đem cà vạt quàng lên cổ anh, kéo anh lại gần:

"Đương nhiên là con sói đi lạc bị miêu nữ bắt được rồi, meo~"

Không khí đang cao trào, bỗng nhiên truyền tới thanh âm mở cửa.

"Ai nha, sao anh lại ngốc như vậy chứ, mua đồ cho Niên Niên cũng mua không đủ nữa."

"Được được được, đừng trách anh nữa được không."

Tám mắt nhìn nhau.

Bố mẹ tôi bất ngờ không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt của chúng tôi.

Mà tôi với Hạ Bất Phàm thì lại chuẩn bị củi khô lửa bốc...

16.

"Cái đó... không giới thiệu chút sao?"

Tôi lập tức lấy chăn quấn chặt lấy mình, cúi đầu, chỉ muốn đào cái hố chui xuống.

Hạ Bất Phàm lấy tốc độ nhanh nhất đi thay quần áo, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên sofa tiếp chuyện bố mẹ tôi.

Lúc mẹ tôi kéo tôi về phòng, tôi vẫn còn đang hoảng hốt.

Vẻ mặt mẹ oán trách: "Hai đứa các con đúng là biết chơi nhỉ..."

Bà ấy sờ sờ vào cái tai mèo của tôi, tôi nhịn không được co rụt lại.

Mẹ chậc một tiếng, lén lút dán tới đây:

"Nhìn tình thú phết nhỉ."

Cứu tôi! Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không!!

Không biết Hạ Bất Phàm với bố tôi nói chuyện gì, dù sao trước khi bố mẹ tôi rời đi, thái độ đối với anh là vô cùng hài lòng, còn bảo anh có rảnh thì về nhà ăn bữa cơm.

Sau khi cửa đóng, Hạ Bất Phàm ôm tôi vào lòng, cười xấu xa:

"Tiếp tục thôi, miêu nữ tiểu thư của anh."

"Có muốn nếm thử sự lợi hại của lang vương không... ưm!"

Tôi nhanh chóng bịt miệng anh lại.

Meo! Đàn ông đúng là đáng sợ mà!

(END)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play