[Zhihu] - Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Vua Sói

Chương 3


3 tuần


9.

Hôm nay là ngày thí nghiệm cuối cùng, mọi người cùng nhau tổ chức bữa ăn tối.

Tôi không biết tại sao mà tối nay tôi luôn muốn tới gần Hạ Bất Phàm.

Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, tôi bước tới gần hắn.

Thấy tôi tới, Hạ Bất Phàm lắc ly rượu, cảm thấy hơi kỳ lạ:

"Biên kịch Dư? Không phải mấy ngày nay đều tránh mặt tôi sao? Ở chỗ này làm gì?"

Tôi không biết là mình có say hay không, nhưng tôi chỉ muốn dụi đầu vào người hắn.

Tại sao mùi hương trên người hắn lại hấp dẫn như vậy chứ, thơm quá đi!

Sau đó tôi không chịu nổi nữa, meo meo ngất đi vì quá chóng mặt.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy với gương mặt thất thần, thấy tai mèo và đuôi mèo đều đã biến mất.

Chậc chậc, đúng là có chút không quen.

Dư Thuật đã mô tả lại một cách sinh động về chiến công đêm qua của tôi ở trong phòng ăn.

Tôi cố gắng tỉnh táo và nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

"Nhóc, em cũng hổ báo cáo chồn thật đó, ở trước mặt mọi người còn dám ôm eo Hạ tiên sinh, còn dụi dụi vào ngực hắn với cái bản mặt mê đắm đấy nữa, sao nhà họ Dư chúng ta lại có được một đứa gan lớn như em nhỉ?"

36 kế, chuồn là thượng sách.

Sau khi xác nhận sức khỏe của tôi hoàn toàn ổn, tôi vội vã bay tới Tam Á.

Nhưng tôi lại chạm mặt với Hạ Bất Phàm ngay lối vào khách sạn.

Hắn nhìn tôi chăm chú: "Kéo quần lên là chạy, ai dạy em vô trách nhiệm như vậy?"

10.

Trời đất chứng giám, tôi chưa làm điều gì khác thường cả nhé!

Hạ Bất Phàm, anh đừng có nói bậy!

Sao có thể trùng hợp như vậy được, tên này hẳn là cùng người nhà tới Tam Á đi.

Quả nhiên, gia đình của hắn cũng đang đứng phía sau xem chúng tôi trò chuyện.

Mộng Mộng ôm một con gấu bông, mắt con bé cụp xuống kéo vạt áo của người phụ nữ trung niên bên cạnh:

"Bà nội ơi, đó là dì con đó."

Tôi bàng hoàng...

Cho tới khi ngồi vào phòng ăn, tôi vẫn còn đang bàng hoàng.

Gia đình của Hạ Bất Phàm rất thân thiện, họ không ngừng nói chuyện với tôi.

Hoặc là ăn, hoặc là trả lời câu hỏi.

Bố Hạ nhìn tôi trìu mến, mẹ Hạ nắm lấy tay tôi rồi nhìn sang Hạ Bất Phàm trách móc: "Bất Phàm đúng là vô dụng mà, nó còn không thèm nói với mọi người là đã tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy."

Không, bác à, con thực sự không...

Hạ Bất Phàm lại không phủ nhận, chỉ gật đầu nói rằng mình sơ suất.

Tôi lườm hắn một cái, hắn lại giả vờ như không nhìn thấy gì.

Ồ được thôi! Anh là ông chủ, anh thích làm gì thì làm!

Sau khi tiễn mọi người về phòng, tôi kéo Hạ Bất Phàm tới lan can hành lang.

"Hạ tổng, sao anh không giải thích?"

Hạ Bất Phàm chớp mắt: "Giải thích?"

Tôi: "Đúng vậy! Sao lại nói tôi là bạn gái anh?"

Hạ Bất Phàm cụp mắt xuống: "Sắp tới cuối năm, người nhà vội vàng. Em là nhân viên của tôi, có thể giúp ông chủ giải quyết vấn đề một chút không?"

Tôi "ồ" lên một tiếng rồi nói: "Là vậy sao?"

Hạ Bất Phàm nghẹn lại trong giây lát, giả vờ bình tĩnh: "Ừ."

"Tôi còn tưởng là sếp thích tôi chứ, có vẻ là tôi lại ảo tưởng quá rồi."

Bất chấp vẻ mặt có chút nứt ra của Hạ Bất Phàm, tôi vội vã trở về phòng.

Tựa người vào cửa, khóe miệng cong lên.

Ban nãy lúc đi vệ sinh, Hạ Bất Hối đã nói với tôi hết rồi.

Hạ Bất Phàm, tên đàn ông vụng về này, đã thích tôi từ hồi còn học đại học.

Lúc hắn về nhà còn khoe sách của tôi với người nhà, nói rằng tôi viết rất hay nữa đó.

Tên này, lại còn có hai mặt cơ đấy.

[Hạ Bất Hối: Ảnh.jpg]

[Hạ Bất Hối: Đây là thứ chị thấy trên máy tính của Bất Phàm, chị chụp được trang đầu, xem nhanh nhé.]

Gì vậy?

Lúc tôi ấn vào hình ảnh, dòng chữ đầu tiên lập tức khiến tôi cảm thấy chói mắt.

[Bước đầu tiên để theo đuổi một cô gái: Tấn công bằng tiền.]

Tôi: ...

11.

Nghĩ lại thì, đúng là có rất nhiều sự trùng hợp.

Khi đó, tôi xin nghỉ việc ở công ty cũ, nếu công ty của Hạ Bất Phàm không ném cành ô liu qua thì tôi đã bay tới Thượng Hải rồi.

Tôi còn được chính Hạ Bất Phàm phỏng vấn nữa.

Tôi chỉ sợ là miệng của hắn sẽ phun ra cái câu thoại kinh điển trong cuốn sách kinh điển của tôi thôi.

Tôi run run như đang đi trên lớp băng mỏng, nhưng may mà hắn rất bận nên cơ hội gặp mặt của chúng tôi là rất ít.

Không lâu sau khi làm việc ở công ty, trưởng phòng đã hỏi tôi liệu có thể bán bản quyền cuốn sách của tôi cho công ty không.

Sao tôi có thể bán cái thứ sản phẩm đáng xấu hổ thời tuổi trẻ bồng bột của mình chứ!

Tuyệt đối không!

Ai biết được Hạ Bất Phàm lại đích thân tới gặp tôi.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Cô Dư Niên, ra giá đi."

Tôi rất khó hiểu: "Hạ tổng, anh mua cái đó làm gì..."

Hạ Bất Phàm: "Không làm gì hết, thích thì mua."

"Tôi không án, tôi không bán, tôi..."

Hạ Bất Phàm: "8 triệu."

"Thành giao!"

Tôi nhanh chóng đồng ý, ai mà có thể cưỡng lại sức hút của đồng tiền chứ?

Nếu nó thực sự giống như những gì chị ấy kể thì Hạ Bất Phàm đang theo đuổi tôi sao?

Vì vậy, bước tiếp theo của hắn sẽ là gì?

Chậc, tò mò quá, tôi phải tìm cách đọc bản đầy đủ của cái kế hoạch này mới được.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Hạ gõ cửa phòng rồi mời tôi tham gia bữa tiệc đêm trên du thuyền của bọn họ.

Nhà họ Hạ thực sự rất giàu có, du thuyền được giao cho khách sạn bảo dưỡng hàng năm, thỉnh thoảng họ sẽ tới đây nghỉ dưỡng.

Trùng hợp thay, nhà họ Hạ còn mời một nam chính khác trong tiểu thuyết nhân thú của tôi.

CP nổi tiếng vua sói Hạ Bất Phàm và hoàng tử vui vẻ Trầm Diệu.

Ét ô ét, cái cục diện gì thế này.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẽ là cũng không biết đâu.

Tôi chưa kịp thở phào thì Trầm Diệu đã tới nói chuyện với tôi.

"Dư Niên, em cũng tới à!"

Thì ra Trầm Diệu quay phim ở gần đây, cho nên tiện thể sang đây chơi.

Lý do hồi đó tôi không muốn bán bản quyền là vì Hạ Bất Phàm mà mua bản quyền, Trầm Diệu lại là diễn viên, và họ thì là bạn thân.

Nếu hắn để Trầm Diệu diễn cái vai Trầm Diệu kia, thì tôi chắc chắn sẽ xong đời, tôi thực sự không thể kham nổi đâu.

"Lâu rồi không gặp."

Tính cách Trầm Diệu trái ngược hẳn so với Hạ Bất phàm, hoạt bát nhiều chuyện.

Mấy năm nay chúng tôi có gặp nhau trên phim trường mấy lần, cũng không quá xa lạ, anh ta mang đồ uống tới cho tôi: "Nghe nói hôm nay lão Hạ dẫn bạn gái tới, nhưng nhìn một vòng thì cũng chỉ thấy có mỗi em là con gái nhỉ."

Ánh mắt Trầm Diệu đột nhiên có chút sâu xa.

"Hắn nói rõ với em rồi?"

Tôi lúng túng: "Nói gì chứ?"

"Hắn thích em."

"?!"

Vẻ mặt Thẩm Diệu vô cùng kinh ngạc: "Không thể nào, hắn về Trung Quốc một năm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được em hả?"

Khóe miệng anh ta giật giật hai lần, bộ dáng không nhịn được muốn cười: "Một năm trước hắn nghe nói em bị bệnh nên từ chức, cho nên đã vội vã giao thị trường ở nước ngoài cho em họ hắn, sau đó gấp gáp trở về chiêu mộ em vào bộ phận sản xuất của Hạ thị. Hắn không nói cho em biết sao? Không phải anh đã gửi cho hắn cái kế hoạch theo đuổi con gái rồi à?"

Lời Trầm Diệu nói khiến tôi có chút nghẹn lại.

Thì ra cái kế hoạch kia là của con hàng này gửi cho hắn.

Một năm trước, tôi bị lãnh đạo chỗ làm cũ nhắm vào, hơn nữa lúc ấy còn mắc bệnh về đường nhũ tuyến, cho nên đã từ chức để thuận tiện phẫu thuật và hồi phục sức khỏe.

Hồi đó, mỗi tháng tôi phải trả 6000 NDT khoản vay thuê nhà, bố mẹ tôi cũng không thể giúp được gì nhiều, cuộc sống không cho phép tôi nghỉ ngơi quá lâu.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu không có cái phí bản quyền lần đó cùng với mức lương hào phóng mà Hạ thị trả cho tôi.

Thì tôi cũng sẽ không thể thoải mái được như bây giờ.

Đang suy nghĩ, một đợt gió biển thổi tới.

Tôi đặt ly rượu Trầm Diệu đưa qua một bên, hương vị quen thuộc kia lại truyền tới, tôi đột nhiên không kiểm soát được mà tiến tới gần anh ta hơn một chút.

Lạ quá, sao có chút choáng...

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, hỏi anh ta: "Khoan đã, người anh có mùi gì thế?"

Trầm Diệu sửng sốt: "Mùi gì?"

Anh ta ngửi ngửi người mình một chút: "À, ban nãy đi qua chỗ của Niên Niên tôi có dùng chút cỏ mèo để trêu nó, quên mất chưa rửa tay."

Chết tiệt, lúc tay anh ta tới gần, tôi càng muốn nhào vào người anh ta.

Trên thực tế, nếu không phải Hạ Bất Phàm đột nhiên xuất hiện giữ chặt lấy tôi, tôi sẽ thật sự không thể khống chế được mà làm như vậy.

Sao lại thế này! Tôi có còn là mèo nữa đâu! Cái thuốc kia không phải sẽ hết hiệu lực trong một tuần à?!

Vì sao tôi vẫn sẽ bị cỏ mèo thu hút chứ.

Sắc mặt Hạ Bất Phàm trầm xuống, lúc đối diện với hắn, tôi thế mà lại có chút chột dạ.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác chồng vắng nhà, vợ gọi 7749 loại đàn ông tới sủng ái vậy nè.

Cũng may, lúc này Mộng Mộng đột nhiên xuất hiện.

Con bé chạy tới ôm chân tôi hô lên: "Dì ơi!"

12.

Cảm tạ trời đất, Mộng Mộng là bảo bối giúp tôi thoát ra khỏi cái tình cảnh khó xử này.

Con bé cầm một củ cà rốt đang gặm gặm ngấu nghiến, mồm miệng nói không rõ chữ bảo tôi đi tìm mẹ với bé.

Không để ý tới sự tò mò của Trầm Diệu, tôi nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Hạ Bất Phàm, nắm tay Mộng Mộng đi tới một bên khác.

Hạ Bất Hối ngồi ở trên ghế, vẫy vẫy tay bảo tôi qua đó.

Lúc này tôi mới phát hiện trên tay chị ấy có mấy cái vệt vàng vàng giống như vảy rắn.

Chị ấy ôm Mộng Mộng, chỉ vào vảy: "Hôm nay bọn chị đột nhiên xuất hiện triệu chứng của động vật như lúc trước, chị quên mất phương thức liên lạc với giáo sư Dư rồi, Niên Niên, em giúp chị hỏi một chút đi."

Tôi nhanh chóng gật đầu.

Dư Thuật bên kia nhận điện thoại rất lâu, anh ấy thở hổn hển, âm thanh bên đó còn vô cùng ồn.

"À, việc này hả, không có vấn đề gì đâu, tác dụng của thuốc ít nhiều gì cũng sẽ còn lưu lại chút ít ý mà, mấy đặc điểm kia vài ngày nữa sẽ hết thôi, ai y! Mẹ! Đừng! Đừng mà!!"

"Anh đang làm gì đấy?"

Dư Thuật thở dài: "Bệnh trạng của anh vẫn còn, không nhịn được cắn rách cái áo lông hàng hiệu của mẫu hậu, bây giờ mẹ đuổi anh ra khỏi nhà rồi..."

Chậc, thằng ngốc này.

Buổi tối nằm trên giường, Trầm Diệu bỗng nhiên gửi cho tôi một cái mail, là bản đầy đủ của cái kế hoạch theo đuổi kia.

Thì ra Hạ Bất Phàm làm nhiều điều vì tôi như vậy sao.

Trầm Diệu nói, Hạ Bất Phàm thích tôi từ hồi tham gia club ở trường, nhưng mà lúc đó tôi đang có bạn trai.

Sau đó, hắn lại ra nước ngoài học, dù bận việc kinh doanh nhưng vẫn luôn im lặng chú ý tới tôi.

Thẳng tới khi tôi bị bệnh phải từ chức.

Bản kế hoạch của hắn đều là tự hắn làm, Trầm Diệu chỉ quân sư cho hắn vài chỗ mà thôi.

[1. Chú ý thân thể của cô ấy, sắp xếp bệnh viện tốt.

2. Chú ý tâm trạng của cô ấy, phải khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ...]

Có rất nhiều mục, mỗi mục đều giải quyết định những khó khăn lúc đó của tôi.

Mà mục tiêu quan trọng nhất của hắn...

Chỉ có một câu rất đơn giản:

[Bất luận là cuộc sống hay công việc, chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi.]

Nghĩ lại, bầu không khí trong công ty đúng là thực sự rất tốt, tôi làm việc cũng rất vui vẻ.

Tuy rằng Hạ Bất Phàm luôn là vẻ mặt ngoài cười trong không cười trêu cợt tôi, nhưng hắn tuyệt đối là một nhà lãnh đạo giỏi.

Hắn tuy độc miệng, nhưng đã giúp tôi rất nhiều trong công việc lẫn cuộc sống.

Cái thích của Hạ Bất Phàm không phải chỉ dung túng tôi làm bừa, mà hắn sẽ đứng ở phía sau giúp tôi ngày càng tiến bộ.

Tôi lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng như có cái gì đang nhồi đầy ứ.

Lúc tôi ra ban công hóng gió, Hạ Bất Phàm lại đang đứng ở ban công cách vách gọi điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn qua, thân ảnh dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ lộ ra chút tịch mịch.

Tôi còn chưa kịp đỏ mặt vì vẻ đẹp của mỹ nam dưới ánh trăng khuya, hắn đã đốp cho một câu.

Hạ Bất Phàm: "Dư Niên, em có biết xấu hổ không?"

?

Tôi: "Anh mắng em?!"

Hạ Bất Phàm: "Tôi là đang nhắc nhở em! Hôm nay em đã suýt nữa hôn Trầm Diệu!"

Tôi: "Anh làm sao vậy! Anh ghen à!"

Lời này vừa nói ra, hai chúng tôi đều yên lặng.

Vành tai Hạ Bất Phàm nhanh chóng đỏ lên, trong nhất thời thế mà lại không phản bác lại.

Tôi tức muốn chết, sao lại phá hỏng bầu không khí như vậy chứ.

Tôi nổi giận đùng đùng chạy tới trước cửa phòng hắn, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào.

Bên trong bóng tối, hai chúng tôi dựa sát vào nhau.

Trừ tiếng sóng biển ở phía xa xa, tôi còn có thể nghe được tiếng tim đập loạn của cả hai.

Một lúc lâu sau, tôi cắn môi dưới, nhìn hầu kết của Hạ Bất Phàm, có chút khó có thể mở miệng.

"Vậy cái kia, kế hoạch theo đuổi kia, bước thứ ba là gì? Có phải là dùng cỏ mèo dụ dỗ em hay không?"

Căn phòng rất tối, tôi lại mơ hồ nhìn thấy ánh sáng u ám lướt qua dưới đáy mắt hắn.

"Em biết?"

Hạ Bất Phàm khẽ hừ một tiếng: "Dùng cơ thể là được rồi, cỏ mèo cũng chỉ là chất xúc tác kèm theo."

Khuôn mặt già của tôi đỏ lên, tên này! Tên này đúng là không biết xấu hổ mà!

Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, hắn đột nhiên hỏi: "Em biết hôm nay là ngày gì không?"

Tôi lắc đầu.

Hơi thở nóng bỏng của hắn tới gần.

Tôi giống như thấy được răng nanh sắc nhọn lại bá đạo của hắn.

Hạ Bất Phàm thấp giọng dụ dỗ:

"Hôm nay là mười lăm, là ngày trăng tròn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play