1.
Anh trai tôi nói là phòng thí nghiệm của anh ấy đang thực hiện một sự án, sử dụng biện pháp an toàn để làm cho cơ thể con người có một số đặc điểm và thói quen của động vật.
Cuối năm tôi được nghỉ sớm, tôi quyết định sẽ đi du lịch mua sắm ở Tam Á, nhưng anh trai tôi lại tóm được tôi rồi lôi tới phòng thí nghiệm làm tình nguyện viên cho anh ấy.
"1000."
"Anh bố thí ăn xin à? Không!"
"5000!"
Tôi giơ thủ thế với Dư Thuật, mẹ nó tiền thưởng cuối năm của bà đây cũng đã từng này rồi nhé!
5000? Không đủ để tôi mua một lọ tinh chất dưỡng nhan nữa!
Dư Thuật ngồi thẳng lên, anh trầm mặc một hồi, cắn răng duỗi một ngón tay ra: "Một vạn, không thể nhiều hơn!"
Tôi đứng dậy, đập tay với anh ấy: "Thành giao!"
Quá tuyệt, tuần sau tôi đi Tam Á, thế là đã có tiền trả vé máy bay rồi!
...
Lần này phòng thí nghiệm của Dư Thuật tuyển 20 tình nguyện viên, và vì dự án có quy mô quá nhỏ nên anh ấy đã phải tìm tới tôi.
Tuần này, tất cả chúng tôi đều sẽ dành thời gian ở cơ sở thí nghiệm ở ngoại ô thành phố.
Ký hợp đồng, chọn lọ thuốc rồi uống.
Tôi nhìn thông tin chuyển khoản trên Alipay, sau đó ngủ thiếp đi.
Lúc tôi thức dậy, tôi chỉ muốn nằm dài dưới ánh nắng, nhưng khi tôi nghĩ tới đó thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "meo~" nhẹ.
Weo!
Tôi tung tăng nhẹ nhàng nhảy vào nhà vệ sinh, thật tuyệt vời!
Trên đầu tôi có hai cái tai mèo vàng óng, lông lông, bên trong hồng nhuận mềm mại, phía sau còn có cái đuôi mèo đang ngạo nghễ vẫy vẫy.
"Meo~" (Chà!)
Lúc tôi xuống khu vực chung ở tầng dưới, mắt tôi gần như sáng rực lên.
Một đám người thú, mẹ ôi!!
Hồ ly xinh đẹp chớp đôi mắt cáo quyến rũ!
Con chó săn mồi mặc áo len vàng đang trượt ván!
Một chú husky mặc hoodie trắng!!!
Ngoài ra, còn có một Samoyed mặc áo vest đeo giày da nữa kìa!!!
Má ôi tôi yêu Samoyed rồi!!!
Ai có thể kìm lòng được chứ! Ngao oo~ tôi chạy nhay tới, chỉ hận không thể nắm lấy cái đuôi đang vẫy rồi liếm nó!
"Samoyed" quay đầu lại, tôi trợn mắt...
"Trợ lý Lưu?..."
Tay cầm đuôi con Samoyed của tôi đông cứng lại.
Cái gì đang xảy ra thế!
Tại sao trợ lý của boss lại tới đây làm tình nguyện viên?!
Lưu Thiết Trụ lúng túng chỉnh lại kính, vùng vẫy cái đuôi của mình thoát khỏi cái móng mèo của tôi: "Biên kịch Dư, mau buông... cái đuôi của tôi ra."
"Meo meo! Xin lỗi nha!"
Tôi vội buông tay.
Bên cạnh truyền tới tiếng cười khàn khàn: "Ngu ngốc."
Tôi nhìn sang, là Dư Thuật... anh và husky đúng là y như nhau, trông cái mặt 'khôn' chưa kìa.
Thế mà anh ấy còn dám cười nhạo tôi cơ đấy, tôi đá anh: "Sao anh cũng thành tình nguyện rồi!"
Dư Thuật đau tới mức gào lên: "Còn không phải là thiếu nhân lực à?!"
Lưu Thiết Trụ dường như là đang xem kịch, đây cũng không phải ở công ty, tôi cười với cậu ta: "Đây là anh trai tôi, Lưu Thiết Trụ, anh cũng tới làm tình nguyện hả?"
Lưu Thiết Trụ: "À thì..."
Tôi: "Meo moe! Anh cũng thích Samoyed à?"
Trợ lý Lưu: "Ờ, thật ra..."
Tôi: "Ý tôi là, anh cũng chọn lọ thuốc Samoyed đúng không! Không ngờ anh cũng vậy đó Lưu Thiết Trụ, trông mọi người anh nhìn nghiêm túc ưu tú như thế mà không ngờ được cũng có khía cạnh dễ thương như vậy nha!"
Lưu Thiết Trụ: "Ừm, tai mèo của cô cũng rất đáng yêu, nhưng mà..."
Tôi xua tay: "Meo~ Người xưa có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, may mà anh chưa bị boss lây nhiễm, cái bản mặt ngày nào cũng thối y như nhau, đáng sợ kinh khủng!"
Trợ lý Lưu: "..."
Cậu ta ngừng nói, nhìn ra phía sau tôi, ánh mắt hơi lảng tránh.
Tôi quay lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn có đôi tai sói đang đứng phía sau tôi, chiếc đuôi xù xù của hắn đang đung đưa qua lại ở phía sau.
Người đàn ông khoanh tay nhìn tôi nửa miệng.
"Đáng sợ? Hóa ra ấn tượng của biên kịch Dư với tôi xấu đến vậy."
Lưu Thiết Trụ: "Anh ấy là nhà đầu tư cho dự án lần này của giáo sư Dư đó."
Tôi meo meo xấu hổ.
Bây giờ giải thích có muộn quá không?
Meo wooo!!
2.
Nhắc mới nhớ, tôi với Hạ Bất Phàm có một mối liên hệ sâu sắc.
Hắn là đàn anh của tôi, gia đình hắn là một thế gia lâu đời ở Nam Thành, hắn tự kinh doanh từ năm thứ hai và đã trở thành một trong mười sinh viên xuất sắc top đầu của đại học Nam Thành sau khi tốt nghiệp.
Khi tôi học đại học năm hai, tôi có tham gia một công ty do Hạ Bất Phàm và bạn của hắn là Trầm Diệu sáng lập ra.
Lúc đó tôi còn trẻ và ngây thơ lắm.
Cho nên đã lấy hình mẫu của hắn và bạn hắn làm nguyên mẫu để viết tiểu thuyết...
Vào thời điểm đó, văn học mạng vô cùng được thịnh hành, tôi còn ký hợp đồng với một trang web viết tiểu thuyết từ lúc mới còn học năm nhất.
Tiểu thuyết của tôi đều là về nhân thú, rồi là tận thế,...
Ban đầu tôi theo đuổi tiểu thuyết không CP cơ.
Nhưng dưới sức ép của độc giả...
Cuối cùng, CP của Hạ Bất Phàm và bạn của hắn lại hot vô cùng.
"Băng sơn mặt lạnh phúc hắc lang vương VS Hoàng tử dương quan hào phóng không ai không yêu!!!"
"Ôi! Tuyệt phẩm!"
...
Sở dĩ vụ việc này được đưa ra ánh sáng là vì tôi đã vô tình gửi tài liệu lấy nguyên mẫu của Hạ Bất Phàm vào trong nhóm chung của công ty.
Đã quá muộn để thu hồi.
Người này còn dành cả một đêm lăng lặng đọc hết bài viết của tôi, sau hôm đó, hắn liền bước tới gần tôi, vẻ mặt điềm tĩnh đọc ra những dòng chữ đầy xấu hổ.
"Cái gì? Lang vương ta vẫn không thể lọt vào mắt ngươi được sao?"
"Ngươi không biết rằng, cơ bụng của lang không ai sánh kịp à?"
"Hmm ~ Đó là thứ mà vương tự hào nhất đấy..."
Và cứ thế...
Lúc đó tôi chỉ muốn chôn mình tại chỗ, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Cũng thật tình cờ, sau đó công ty của Hạ Bất Phàm đã dấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, tôi cũng trở thành biên kịch trong bộ phận sáng tạo của công ty hắn.
Khi Hạ Bất Phàm biết tôi chọn bộ phận này, hắn đã đặc biệt tới tìm tôi, định mua bản quyền cuốn tiểu thuyết thú nhân lấy hắn làm nguyên bản kia.
Tôi thực sự là nghẹn muốn chết, đại ca à, anh đang làm cái gì vậy!
Tôi kịch liệt phản đối.
Nhưng thù lao hắn đưa quá hấp dẫn!
Tôi quyết định bán nó đi.
Hạ Bất Phàm ngốc thật đấy, hắn còn nói với tôi: "Cô Dư Niên, với tư cách là tác giả gốc, sao cô không ký tên cho tôi vậy?"
Tôi cười khan: "Hơ hơ, anh Hạ đang nói gì thế?"
Hắn lật trang đầu tiên ra, nhàn nhạt nhìn tôi:
"Đây này, viết cái câu mà vua sói đã nói khi bắt được công chúa của nước địch ấy."
...
Tôi rất muốn bịt miệng hắn lại, nhưng khóe miệng Hạ Bất Phàm lại nhướng lên, đôi mắt đen sâu dưới cặp kính sâu không thể dò được.
"Câu mà, [Bắt được em rồi, tiểu giống cái của ta] ấy."
Dư Niên đã chết rồi nhé mọi người.
3.
Một thời gian dài sau đó, cứ lúc nào mà tôi nhìn thấy Hạ Bất Phàm là trong đầu tôi lại bật nhảy ra cái câu này như một kích chí mạng đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi gạt nước mắt, lỗi lầm khi còn thơ dại quá lớn, chẳng lẽ tôi phải dùng cả kiếp sau để đền đáp sao?!
Vì quá xấu hổ với Hạ Bất Phàm, tôi nhanh chóng chuồn về phòng.
Tên chó Dư Thuật này! Sao anh ấy không nói trước nhà đầu tư chính là Hạ Bất Phàm chứ!!!
...
Trốn tới nửa đêm, tôi đã rất đói bụng.
Meo! Đuôi của tôi quẫy thật mạnh, tôi muốn xuống ăn!
Bước chân của mèo rất nhẹ, tôi rón rén đi xuống cầu thang, tới cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp cá ngừ.
Căn cứ thí nghiệm này ở vùng ngoại ô, trời đêm vô cùng âm u, tuyết rơi bay phấp phới.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã tích tụ thành một lớp trên mặt đất, tôi lấp đầy cái bụng xong thì chậm rãi trở về phòng.
Đi được hai bước, tai mèo của tôi dựng đứng, đột nhiên nghe thấy một tiếng hú dài.
Tôi rùng mình.
Mặc dù đây là vùng ngoại ô, nhưng cũng đâu quá hoang sơ rừng rú đâu, nhỉ?!
Sói ở đâu ra vậy?!...
Sau đó lại tiếp tục vang lên một tiếng nữa, tôi sợ tới mức vội vã trở về phòng.
Tiếng bước chân lạo xạo sau lưng làm tôi ứa nước mắt.
Đáng sợ quá, meo meo meo!
Đuôi mèo vô thức che mắt tôi.
Trong cơn hoảng loạn, bước chân mèo của tôi dẫm cả vào nhau.
Sau đó, một cái gì đó mạnh mẽ cuốn quanh eo tôi rồi kéo tôi trở lại.
Đột nhiên được bao phủ trong một vòng tay ấm áp.
Nhìn xuống, là một cái đuôi sói mềm mượt đang quấn quanh eo tôi.
Có tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.
Tôi nhìn ra phía sau.
Là Hạ Bất Phàm.
Đôi mắt đen của hắn tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, nhìn tôi chăm chú.
Đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông hé mở, hắn thốt ra cái câu nói kinh thiên động địa kia:
"Bắt được em rồi, tiểu giống cái của tôi."
4.
Cái con mẹ anh...
Tôi thực sự muốn chết!
Này có khác gì Hạ Bất Phàm đưa cái thứ tôi viết cho bà dì tôi rồi bà dì tôi đăng nó lên nhóm gia đình tương thân tương ái của tôi đâu cơ chứ?!!!
Tôi cứng đời giật giật khóe môi, chuyển động lỗ tai: "Hạ tổng thật hài hước, muộn như vậy rồi còn chạy ra đây làm chi zợ?"
Hạ Bất Phàm buông eo tôi ra, nhàn nhạt nhìn tôi:
"Tìm người giao phối."
Con ngươi của tôi run rẩy, cái này mà cũng nói ra được nữa hả?!
Hắn nhướng mày:
"Nghe nói đàn em còn viết rất nhiều tiểu thuyết kiểu kia cơ mà, sao lại không biết chuyện sói vào mùa đông sẽ động dục chứ?"
...
Bộ não tôi đang tạm thời mất trí nhớ nha!
... Vua sói Hạ Bất Phàm đi tìm bạn đời vào một đêm mùa đông, hắn ta hú cao dưới ánh trăng để thu hút những giống cái bị hắn ta dụ dỗ.
Đau đơn chưa, sao tôi có thể viết ra thứ này cơ chứ?
Mà sao người này cứ nhắc tới nó là sao, tôi điên rồi đó meo meo!
Hạ Bất Phàm hơi nheo mắt, như thể muốn nhìn thấy tôi:
"Sao không nói chuyện? Đang mắng thầm tôi sao?"
Tôi lắc đầu cực nhanh: "Tuyệt đối không có nha! Hạ tổng!"
Là ông chủ của công ty, Hạ Bất Phàm có năng lực, ngoại hình và tài năng xuất cmn sắc, hơn nữa quyền lực của hắn trong công ty cũng vô cùng lớn.
Ngoài ra, người này còn sở hữu một gương mặt lạnh lùng, với ánh mắt "người sống người chết gì thì cũng đừng có lại gần tôi".
Trên thực tế thì tất cả mọi người đều sợ hắn ta.
Cô mèo meo meo lo lắng tới mức thở hổn hển không kiểm soát được.
Hạ Bất Phàm hừ một tiếng, đi về phía căn cứ.
Vừa bước vào, tôi liền cảm nhận được hơi ấm bao quanh, vội vàng cúi đầu 90 độ: "Anh Hạ, chúc anh Hạ ngủ ngon, tạm biệt ạ!"
Vừa định bỏ chạy, tôi bất ngờ giẫm phải một thứ gì đó trơn trượt.
Sọc đen vàng, vảy nhờn đến mức phản chiếu cả ánh sáng.
Tôi cứng ngắc nhìn tôi.
Một "gương mặt rắn" quyến rũ xuất hiện trước mặt.
Đồng tử của người phụ nữ nheo lại, cô ấy nhìn tôi cười rù quến.
"Bé mèo nhỏ ~ em giẫm phải đuôi của chị rồi."
Rắn... người rắn...
Ôi cái tuổi già của tôi.
Cả đời này, tôi sợ nhất chính là rắn!!!
"Meo meo meo meo meo meo meo meo!!!"
Tôi quay đầu nhảy lên, ôm cổ Hà Bất Phàm không buông, đuôi mèo quấn chặt lấy cánh tay anh.
Vì sợ hãi, tôi thậm chí còn không chút do dự mà vùi mặt vào cổ hắn.
Hạ Bất Phàm chỉ sững sờ mất hai giây, sau đó ôm chặt lấy tôi, bàn tay to lớn vuốt ve sau lưng an ủi tôi.
Chợt, sau lưng có tiếng bé gái vang lên;
"Mẹ ơi? Là dì sao ạ?"