Gần trường có một siêu thị lớn, cả hai đến đó chọn quà sinh nhật cho Lộ Dĩ Ninh.

Đan Ý cũng chọn một món, nhờ Đường Tinh Chu gửi ra nước ngoài cùng.

Sau khi gửi chuyển phát nhanh, hai người đi bộ về trường.

Đan Ý nhìn người bên cạnh, mắt đảo qua đảo lại, hỏi một câu mà cô đã thắc mắc bao lâu nay: “Đường Tinh Chu, Tiểu Chanh hiện tại, vẫn sống tốt chứ?”

Đường Tinh Chu nghiêng đầu nhìn cô, lập tức nhìn thấy tâm tư nhỏ của cô, “Em tự hỏi, hay hỏi giúp người khác?” 

“Người khác” ở đây, mọi người đều biết là ai.

Đan Ý lánh nặng tìm nhẹ, bỏ qua câu hỏi này, “Anh không nói, tôi sẽ không hỏi.”

“Rất tốt, ít nhất thì tốt hơn trước kia.” Anh đưa ra một câu trả lời đầy mơ hồ.

Lúc trở lại trường, Đường Tinh Chu nhận được một cuộc điện thoại, là giáo sư bên đó tìm anh có việc.

Vì thế, anh chỉ đưa Đan Ý đến dưới lầu ký túc xá nữ rồi rời đi.

Đan Ý trở về phòng của mình, ba cô gái còn lại cũng đã thức dậy.

Thấy cô từ bên ngoài trở về, Mộc Miên hỏi: “Ý Ý, mới sáng sớm mà chị đi đâu vậy?”

Đan Ý lược bỏ những chi tiết không cần thiết: “Đi chuyển phát nhanh.”

Cũng may, Mộc Miên không hỏi gì nữa, chỉ ồ một tiếng rồi thôi.

Đan Ý: “Phải rồi, tớ mới tìm được một công việc bán thời gian ở bên ngoài, có lẽ thi thoảng sẽ không thể quay về trường ngủ, nếu dì quản lý ký túc hỏi, cứ bảo tớ về nhà ở rồi.”

Cô nói ngắn gọn với ba người về công việc ca sĩ tại quán bar của mình.

Mộc Miên và Mộc Cận nghe xong liền hưng phấn, hai người họ chưa từng đi bar, từ lâu đã muốn trải nghiệm thú vui của người lớn.

Ôn Di Nhiên lớn lên trong một gia đình khá nghiêm khắc, cũng không khác gì hai người kia là bao.

Đan Ý đề nghị: “Vậy thì Chủ Nhật tuần sau, mọi người đến chơi với tớ nhé.”

Ba người đều biểu thị rất OK.

Điện thoại của Ôn Di Nhiên rung lên, cô ấy mở ra xem, là tin nhắn trong nhóm lớp.

Cô ấy đọc qua một lượt, tóm tắt trọng điểm: “Có thông báo về môn tự chọn rồi, sáng thứ Hai tuần sau, bắt đầu vào lúc 9 giờ.”

Mộc Miên kêu một tiếng: “Hả, vậy chúng ta phải giành slot sao?”

Mộc Cận đề nghị: “Hay là chúng ta đăng ký môn giống nhau đi, đi học cùng cho vui.”

Ôn Di Nhiên xem văn kiện trong nhóm, tóm tắt: “Kỳ này chúng ta có thể chọn hai môn, một môn học online và một môn học trực tiếp.”

“Học online có rất nhiều môn, có thể tuỳ ý lựa chọn. Nhưng môn trực tuyết mới khó giành slot, mọi người vào nhóm xem mẫu chọn môn của trường mà cán bộ lớp gửi đi, xem có môn nào mình thấy hứng thú không.”

“Nếu cả bốn chúng ta đều chọn giống nhau, thì sẽ giành slot cùng nhau.”

Cả ba người còn lại đều cảm thấy Ôn Di Nhiên nói có lý, vì thế xem trước các môn học có thể chọn.

Sau khi đọc tên các môn một lượt, Mộc Miên nói: “Mọi người cảm thấy môn [Chiến lược và nghệ thuật cạnh tranh trò Poker] như thế nào?”

Mộc Cận: “[Chiến lược và tư duy đánh cờ] cũng được lắm.”

Đan Ý, Ôn Di Nhiên: “……”

Hai người nhìn nhau.

Trên đầu treo một dấu chấm hỏi.

Đan Ý đưa ra chủ động đưa ra lời mời, “Di Nhiên, tớ cảm thấy chúng ta nên tách họ ra thay vì họ chung, đừng chọn những môn giống nhau, như thế sẽ giảm xác suất tranh giành.”

Ôn Di Nhiên: “Tớ cũng thấy vậy.”

Mộc Miên và Mộc Cận lao về trước, ôm chầm lấy hai bọn họ: “Đừng mà~”

“Hay là chọn [Quản lý tài chính và đời sống]?”

“Hoặc [Những kiến thức cần biết về bất động sản]?”

Ôn Di Nhiên nghe xong, thành thật nói: “Chị cảm thấy những môn mà bọn em chọn quá sâu sắc, có thể không phù hợp với chị.”

Đan Ý cũng nhân cơ hội mà kéo giãn khoảng cách với hai người họ, “Chị không xứng, bởi vì ngay từ đầu chị đã muốn chọn một lớp cảm thụ âm nhạc mà thôi.”

Ôn Di Nhiên rất ăn ý với cô, “Suy nghĩ giống hệt tớ.”

Mộc Miên và Mộc Cận nhìn nhau nhún vai.

Ôn Di Nhiên nói trúng tim đen: “Những môn tự chọn như thế này, hai em cũng phải cân nhắc đến việc thi cuối kỳ.”

Đan Ý: “Nếu như hai đứa thật sự có hứng thú, muốn chọn thì cứ chọn.”

“Không.” Mộc Miên và Mộc Cận đồng thanh, “Bọn em khuất phục trước bài thi cuối kỳ.”

“……”

Cuối cùng, cả bốn người quyết định sẽ chọn môn học “Cảm thụ âm nhạc phương Tây”.

*

Một tuần học trôi qua trong nháy mắt, rất nhanh đã đến thứ Bảy, buổi chiều hôm đó có bữa tiệc chào mừng của câu lạc bộ âm nhạc.

Hầu hết những người trong câu lạc bộ âm nhạc đều đến, khoảng 20 đến 30 người.

Địa điểm tổ chức tiệc nướng hôm nay là một công viên nằm gần trường, có khu nướng BBQ ngoài trời và sân hát KTV nhỏ.

Vừa tới nơi, bọn họ đã bắt gặp nhóm người của hội sinh viên, đứng đầu là Đường Tinh Du.

Đối phương rõ ràng nhiều người hơn họ, tầm khoảng 30 đến 40 người. Lúc câu lạc bộ âm nhạc bước vào, chỗ ngồi gần như đã chật kín.

Hoạt động chào đón thành viên mới lần này, là do ban đối ngoại nghĩ ra, ăn đồ nướng thì là ý tưởng của Chu Mộ Tề, bởi vì nơi này là chỗ vui chơi gần nhất.

Không ngờ, lại gặp phải người của câu lạc bộ âm nhạc.

Chu Mộ Tề vẫy tay với cô gái tóc ngắn màu bạch kim đứng đầu, “Hi, Lâm Hạ.”

Anh ta liếc nhìn nhóm người phía sau, hỏi một câu rất thừa, “Thật trùng hợp, bọn em cũng tới tổ chức tiệc sao?”

Lâm Hạ không trả lời anh ta, ngược lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua phó chủ tịch đứng cạnh.

Bởi vì, địa điểm tổ chức buổi tiệc này là do anh ta phụ trách.

Phó chủ tịch hiển nhiên cũng không ngờ tới chuyện này, biết mình làm sai, cúi đầu không dám lên tiếng.

Lúc đề nghị ăn nướng, anh ta đã nghĩ ngay đến nơi này, vừa gần trường học, vừa đầy đủ tiện nghi.

Ai mà đoán được, hội sinh viên sẽ lên kết hoạch cùng ngày và cùng địa điểm với bọn họ chứ.

Ánh mắt hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận chợt sáng bừng lên, đốt cháy tinh thần hóng chuyện. Dựa vào kinh nghiệm buôn dưa lê nhiều năm của họ, hai người này chắc chắn có vấn đề!

Lâm Hạ thật sự rất muốn đổi địa điểm, nhưng hôm nay có quá nhiều người, nhất thời không biết nên tìm chỗ ở đâu.

Chu Mộ Tề nhìn ba chữ “bất đắc dĩ” trên mặt cô, cố tình dùng chiêu kích tướng để kích động cô: “Lâm Hạ, em cứ né tránh như thế này, tôi sẽ cho rằng em không thể quên được tôi.”

Lâm Hạ: “Da mặt anh đúng thật dày, không dùng để lát tường quả là đáng tiếc.”

Chu Mộ Tề sờ mặt mình, “Tường mà đẹp trai như tôi, thì em đi bộ cũng sẽ tông phải.”

Lâm Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sẽ trực tiếp đập nát tường, anh có tin không?”

Kỹ năng ăn nói không ai thua kém ai, khiến thành viên mới của hai bên đều phải sửng sốt.

Đường Tinh Chu, người giữ im lặng từ đầu đến cuối, lúc này mới lên tiếng, giọng điệu hết sức bình tĩnh, “Đủ rồi, chú ý xung quanh đi.”

Lúc này, hai người mới nhận ra mình đang ở đâu, hơn nữa còn có một số thành viên mới, bèn thu liễm lại.

Nhóm Đan Ý đứng ở phía sau cùng, chỉ nghe thấy Mộc Miên nhỏ giọng nói một câu, “Vẫn là Chu thần lợi hại.”

Một câu nói nhẹ, lập tức dập tắt ngọn lửa chiến tranh.

Phó chủ tịch thấy tình hình đã lắng xuống, rón rén mở lời: “Vậy chủ tịch, chúng ta có đổi địa điểm không?”

Lâm Hạ trả lời không chút do dự: “Không cần đổi, cứ ở lại đây.”

Tại sao cô ấy phải đổi, đổi rồi sẽ bị người khác nói là cô ấy chột dạ.

Thế là, câu lạc bộ âm nhạc và hội sinh viên cùng nhau thưởng thức bữa tiệc nướng trong công viên. 

Hai bên được ngăn cách bởi một bàn nướng trống, phân cách rõ ràng như vĩ tuyến 38, không ai vượt qua ranh giới của ai.

Do số lượng người quá đông, câu lạc bộ âm nhạc chia thành hai bàn tiệc nướng.

Nhóm Đan Ý ngồi ngẫu nhiên vào một bàn, Đan Ý cầm dụng cụ và nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn lên, trực tiếp hành động.

Đợi than cháy xong, cô cho thịt đã ướp lên vỉ nướng, lật qua lật lại vài lần rồi phết nước sốt, rắc bột lên…

Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận vô cùng ngạc nhiên trước một loại động tác nướng thịt điêu luyện của Đan Ý.

“Nhìn khuôn mặt của Ý Ý, chị nhất thời không biết nên ghen tị với chị ấy, hay miếng thịt trong tay chị ấy.”

“Ăn thịt chị ấy nướng, em cũng cảm giác như mình có tội.”

Đan Ý gỡ thịt đã nướng xong cho Mộc Miên, Mộc Cận và Ôn Di Nhiên, sau đó gắp cho mình rồi nói: “Ăn đi, ăn xong chị sẽ nướng tiếp.”

Mộc Miên và Mộc Cận không khách khí, nhận lấy đĩa thịt từ tay cô.

Có tội hay không thì chưa biết, cứ ăn no đi đã.

Đan Ý chia cho mọi người xong, lại tiếp tục nướng mẻ thịt mới, động tác linh hoạt không dừng.

Mộc Miên và Mộc Cận vốn muốn giúp một tay, nhưng bản thân biết thế nào là đủ, không dám xen vào.

Cộng thêm kỹ thuật nướng thịt không gì tuyệt vời hơn, bọn họ quyết định ngồi im và cổ động cho Đan Ý.

Trong lúc đợi thịt, Mộc Miên nhìn xung quanh, ánh mắt bất giác rơi vào hội sinh viên đối diện.

“Cô gái ngồi cạnh Chu thần là ai thế, hình như em gặp ở đâu rồi?”

Mộc Cận cũng nhìn theo, liếc qua liền nhận ra, “Mạnh Tử Lâm, hình như là sinh viên khoa Ngoại ngữ, nghe nói đã theo đuổi Chu thần từ năm nhất…”

Mộc Miên: “Chẳng trách, cô ta đang nướng thịt giúp Chu thần kìa.”

Phía bên này, động tác nướng thịt của Đan Ý hơi dừng lại.

Có điều, hai giây sau, lại trở về bình thường.

Nhưng Ôn Di Nhiên đã chú ý đến sự thay đổi nhỏ của cô, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mộc Miên và Mộc Cận, dùng ánh mắt để ra hiệu.

Hai chị em họ lúc này mới nhận ra, không nói gì nữa.

Đan Ý cảm nhận được bầu không khí im lặng đột ngột, cũng đoán được lý do.

Cô vẫn cúi đầu nướng thịt, bình tĩnh nói: “Không cần để ý đến chị, cứ nói tiếp đi.”

Làm sao họ dám nói tiếp.

Lúc này, càng bình tĩnh mới càng kỳ lạ.

Một lúc sau, xung quanh truyền đến tiếng la hét đập bàn.

Đan Ý vừa mới gắp thịt vào đĩa, nhận thấy có gì đó không ổn, mới ngẩng đầu lên.

Không biết Đường Tinh Chu đã đến đây từ lúc nào, anh đứng cách một bàn nướng, vừa hay đối diện trực tiếp với cô.

Đan Ý nhìn anh, bất giác nhớ đến lời Mộc Miên và Mộc Cận vừa nói.

Cảm giác như có một cục bông mắt kẹt trong tim.

Đĩa thịt trước mặt cũng không còn thơm ngon nữa.

Cô nên sớm biết rằng, anh ưu tú như vậy, chắc chắn trong trường có không ít người theo đuổi.

Đường Tinh Chu phớt lời ánh mắt hóng hớt của người khác, vươn tay muốn cầm lấy chiếc đĩa trong tay Đan Ý.

Đan Ý nhất định không chịu buông, giữ lấy “thành quả lao động” thuộc về mình.

Cô nhắc nhở anh: “Anh đi nhầm chỗ rồi sao, hội sinh viên ở bên kia.”

“Không đi nhầm.”

Đường Tinh Chu dùng bàn tay trái còn lại nắm lấy cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô.

“Thịt ở đây thơm hơn.”

Lúc anh nói câu này, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play