Ba người còn lại trong phòng cũng đã dậy.
Sáng thứ Sáu có lớp học, tối còn buổi phỏng vấn với câu lạc bộ Âm nhạc.
Đan Ý và ba người bạn cùng phòng báo danh, kết quả tất cả đều được tuyển chọn.
Chủ tịch câu lạc bộ - Lâm Hạ, nói với bọn họ rằng, thứ Bảy tuần sau sẽ có một hoạt động chào đón thành viên mới, hãy dành thời gian để tham gia.
Thứ Bảy, Đan Ý thức dậy từ sớm, chuẩn bị ra ngoài trường học để tìm một công việc làm thêm.
Rất nhanh, cô đã phát hiện ra một quán bar đang được sửa sang gần trường, ngoài cửa dán thông báo tuyển dụng.
Cô tiến lại gần, nhìn thấy bốn chữ “ca sĩ quán bar”, lập tức đẩy cửa đi vào.
(*) Ca sĩ quán bar: có thể hiểu là ca sĩ phòng trà. Gọi là quán bar nhưng thực chất giống pub, louge hơn, chứ không phải nơi lớn như mọi người đang nghĩ nha. (Ảnh minh hoạ để cuối chương)
Bên trong quán bar đã được sữa chữa xong, nhưng vẫn thiếu một số thiết bị và đồ đạc, thoạt nhìn rất trống trải.
Đứng trong quầy bar là một chàng trai tóc vàng, cậu ta chống nửa người lên bàn, tay nghịch điện thoại di động, giống như đang chơi game, thi thoảng truyền tới một số hiệu ứng âm thanh.
Dường như cảm nhận được có người đang đến gần, cậu ta không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Chưa khai trương, mời về, mời về.”
Giọng nói này có chút quen thuộc, Đan Ý ngập ngừng lên tiếng, “Trác Khởi?”
Chàng trai tóc vàng nghe thấy thanh âm của người kia, động tác chơi game lập tức dừng lại.
Cậu ta ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, “Chị Ý!”
Thật sự là Trác Khởi.
Đan Ý nhìn mái tóc vàng như sư tử của cậu ta, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trác Khởi ném điện thoại xuống bàn, dùng một tay chống lên quầy bar, trực tiếp nhảy ra khỏi đó.
Động tác vừa mượt mà vừa bảnh bao.
Đan Ý chỉ vào mái tóc vàng của cậu ta, “Mới nghỉ hè mấy tháng, mà cậu đã ngược dòng thời gian à?”
Nói đến đây, Trác Khởi lại tức giận, “Đừng nhắc đến nữa, em cá cược thua anh trai, bị anh ấy lôi ra làm thí nghiệm, không được đổi kiểu tóc trong ba tháng.”
Cậu ta nhanh chóng đổi chủ đề, “Lẽ nào, chị đến xin việc?”
Đan Ý mất một lúc mới thu lại tiếng cười, cô gật đầu.
Trác Khởi: “Qua, qua luôn, em chọn chị.”
Cô nghi ngờ liếc nhìn, “ Cậu là…”
Trác Khởi kiêu ngạo nói, “Ông chủ.”
“---A, đau đau đau!” Trác Khởi vừa dứt lời, lỗ tai đã bị người khác kéo lên.
Không biết từ lúc nào, sau lưng cậu ta xuất hiện một người đàn ông. Anh ta để màu tóc giống Trác Khởi, nhưng tóc của anh ta hướng về bạch kim nhiều hơn, còn của Trác Khởi là vàng kim.
Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ bất cần lưu manh.
“Thằng nhóc này, anh bảo mày trông cửa hàng, chứ không bảo mày ở đây tán gái.”
Hai tay Trác Khởi nắm lấy cổ tay người đàn ông, ngữ khí cầu khẩn, “Anh, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, anh có thể cho em chút mặt mũi không?”
Không nhìn thấy còn có người khác ở đây sao.
Trác Nhất cả mặt ghét bỏ, cuối cùng vẫn là buông tay.
Trác Khởi xoa lỗ tai trong đau đớn, bĩu môi nói, “Người ta đến xin việc mà.”
Trác Nhất nhìn cô gái đứng trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, “Em vẫn đang học Đại học sao?”
Đan Ý nghe ra ý tứ của anh, chỉ về phía cửa, “Sinh viên Đại học không thể đến ứng tuyển làm ca sĩ sao?”
Lúc này, Trác Nhất mới nhận ra, vị trí cô ứng tuyển không phải là bồi bàn.
Anh ta châm điếu thuốc trong miệng, nói: “Yêu cầu của tôi đối với ca sĩ rất cao.”
“Cô ấy có thể!”
Đan Ý còn chưa nói gì, Trác Khởi đã giành quyền trả lời.
Cậu ta đưa tay, kéo vạt áo Trác Nhất từ phía sau, cúi người lại gần và nói: “Anh, chọn cô ấy đi.”
Trác Nhất bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, quay đầu nhìn cậu ta, ngữ khí đùa giỡn, “Thật sự nhìn trúng rồi?”
Nhan sắc của cô gái này, quả thực thuộc hạng nhất.
Nhất kiến chung tình, cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là, điều này xảy ra với người như em trai anh ta, thì lại có chút khó hiểu.
Trác Khởi gần như sặc nước miếng của chính mình, mất tự nhiên ho khan vài tiếng, “Không, không phải. Anh, đây, đây là bạn cấp 3 của em, bọn em quen biết nhau.”
Trác Nhất nhướng mày, tỏ vẻ anh đây có ngu mới tin.
Anh ta hơi nâng cằm về phía Đan Ý, “Thôi được, chọn cô.”
Đan Ý: “Tôi có thể hát thử.”
Trác Nhất xua tay, “Không cần, tôi tin tưởng vào mắt nhìn của thằng nhóc thối này.”
Hơn nữa, cho dù anh ta đã đồng ý mà cô vẫn dám nói ra lời này, cũng đủ để chứng minh rằng, cô có sự tự tin nhất định với bản thân.
“Em, một tuần có thể đến hát bao đêm?”
Đan Ý nhớ lại lịch học cô mới xem hôm qua, “Thứ Hai, thứ Ba và thứ Năm, cuối tuần cũng được, em có thể làm thêm ở quán vào ban ngày.”
Thứ Ba và thứ Năm cô đều có lớp học vào buổi tối, không thể đến được.
Trác Nhất: “Được, thời gian hát là từ 8 giờ đến 12 giờ, có khi sẽ kéo dài đến đêm, 100 tệ một tối. Còn công việc ban ngày sẽ được tính theo lương của nhân viên phục vụ, cuối tháng tổng kết, thế nào?”
Đan Ý: “Được.”
Trác Khởi nghe xong, cảm thấy có gì đó không đúng, “Ký túc xá không phải có giờ giới nghiêm sao, chị định về kiểu gì? Hay là về nhà ngủ?”
Nhưng cậu ta nhớ nhà cô cách trường hơi xa, đi xe cũng mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Bây giờ Đan Ý mới nhớ đến vấn đề này, sắc mặt trầm đi.
Không thể về nhà, cô không muốn để ông bà ngoại biết chuyện cô ra ngoài làm thêm.
Trác Khởi rất nhanh đã nghĩ ra cách giải quyết cho cô, “Ở đây có hai phòng nghỉ, một của anh em, một của em, chưa từng dùng đến. Chị có thể ngủ ở đó, tuyệt đối an toàn.”
“Em có thể về ký túc xá sớm để ngủ, hoặc là ngủ với anh trai em cũng được.”
Sau đó, cậu ta nhìn về phía Trác Nhất, ra hiệu cho ông chủ mở lời.
Vạt áo sau của Trác Nhất sắp bị Trác Khởi kéo đến rách, anh ta bèn thở dài, “Phòng nghỉ của em, em muốn đưa ai thì đưa.”
Đan Ý nở một nụ cười cảm ơn với Trác Khởi, chợt nhớ đến một chuyện, “Có điều, thứ Bảy tuần sau câu lạc bộ của em có hoạt động, Chủ Nhật em đến làm việc được không?”
Trác Khởi vội vàng gật đầu, “Được, dù sao Chủ Nhật tuần sau mới khai trương.”
Trác Nhất không khỏi hừ lạnh, bất mãn nói, “Rốt cuộc ai mới là ông chủ?”
Tại sao cứ cướp lời của anh ta vậy.
Hai tay Trác Khởi nâng lên đỉnh đầu, hơi khom người, cung kính nói: “Anh anh anh.”
Trác Nhất mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tất cả điều anh ta định nói, thằng nhóc này đều nói xong rồi.
Đan Ý tìm đường lui cho anh ta, “Vậy cảm ơn ông chủ, nếu không có việc gì thì em đi trước đây.”
Trác Nhất gật đầu, nhìn kẻ chậm chạp đứng cạnh mình, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, “Mày cũng đi đi, anh không muốn nhìn thấy mày, chướng cả mắt.”
Trác Khởi nóng lòng muốn bị đuổi ra ngoài, “Rõ, thưa ông chủ.”
Sau đó, cậu ta nhanh bước chạy đuổi theo Đan Ý.
Vừa ra ngoài, đã trông thấy cô đang đứng trước cửa.
Đan Ý thấy cậu ta đi ra, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, “Cùng đi ăn nhé?”
Trác Khởi bất ngờ trước lời mời của cô, trong lòng lập tức nở hoa, vội vàng gật đầu, “Được.”
_
Hai người tìm được một quán ăn nhỏ gần trường.
Sau khi đồ ăn bưng lên, Đan Ý rót một tách trà, đưa đến trước mặt Trác Khởi, nói hai từ: “Cảm ơn.”
Trác Khởi vừa nghe, liền biết cô đang nói tới chuyện gì.
“Haiz, chúng ta không phải là bạn sao, nói về chuyện này làm gì chứ.”
Đan Ý: “Bữa này tôi mời, cậu không được từ chối.”
Cho dù thế nào, cô có thể ứng tuyển thành công, phần lớn công lao thuộc về Trác Khởi.
Trác Khởi cũng không khách sáo, “Hiếm khi chị Ý chiêu đãi, em sẽ ăn nhiều một chút.”
Kể từ sau kỳ thi Đại học, hai người không hề gặp lại nhau.
Đan Ý bận rộn làm thêm suốt kỳ nghỉ hè, nhờ vào vòng bạn bè trên Wechat, cô mới biết Trác Khởi đã thi đỗ vào khoa Công nghệ Thông tin của Đại học Thanh Thành.
Cậu ta đăng bức ảnh chụp màn hình trang web thông báo được nhận vào Thanh Đại, kèm theo dòng chữ: [Đàn em của Lâm thần.]
Trình Tinh Lâm vốn học cùng lớp với họ, nhưng lên lớp 12 thì được tuyển thẳng vào Thanh Đại, thăng cấp thành tiền bối chỉ trong giây lát.
Hơn nữa, anh ấy cũng giống Trác Khởi, đều thuộc khoa Công nghệ Thông tin.
Nghĩ đến điều này, Đan Ý hỏi: “Cuộc thi mà Trình Tinh Lâm tham gia vẫn chưa kết thúc sao?”
Ba người họ lập nhóm chat từ khi học cấp 3, cách đây không lâu, lúc Đan Ý nhận được giấy báo nhập học của Thanh Đại, đã nói chuyện trong nhóm.
Sau đó, Trình Tinh Lâm cũng thông báo một tin, nói rằng anh ấy sẽ tham gia cuộc thi ACM, đợi trở về sẽ tụ tập một bữa, mừng hai người thi đỗ Đại học Thanh Thành.
Trác Khởi: “Sắp rồi, chắc là mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Nhắc đến Trình Tinh Lâm, Trác Khởi như được mở ra một chủ đề trò chuyện vô tận: “Lâm thần rất bận, năm nhất đã bắt đầu tham gia các cuộc thi lập trình khác nhau, cũng không thèm gặp ai.”
“Trước đó, em vô tình nghe thấy anh ấy đề cập đến chuyện muốn khởi nghiệp. Lâm thần nỗ lực như vậy, khiến tâm thái của em sắp sụp đổ rồi!”
Đan Ý mỉm cười, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, “Cậu ấy nỗ lực như vậy, hẳn là có nguyên nhân.”
Trác Khởi cũng nghĩ giống cô, cậu khẽ thở dài một hơi, “Còn không phải sao.”
Lần này, ngữ điệu của cậu ta trở nên nghiêm túc hơn, “Anh ấy vẫn luôn đợi Tiểu Chanh.”
Tiểu Chanh, tên đầy đủ là Lộ Dĩ Ninh, là cô gái mà Trình Tinh Lâm thích.
Năm lớp 11, Lộ Dĩ Ninh lựa chọn đi du học, chưa quyết ngày về. Kể từ hôm đó, bọn họ không còn nghe được bất cứ tin tức gì về cô ấy.
Mặc dù Trình Tinh Lâm chưa bao giờ chủ động nhắc đến cái tên đó, nhưng thân làm anh em tốt của anh, Trác Khởi biết rõ hơn ai hết, Trình Tinh Lâm chỉ đang chôn giấu trong lòng.
Trác Khởi đột nhiên có chút cảm thán, “Tại sao ngay từ đầu Lâm thần không giữ Tiểu Chanh lại chứ…”
Nếu như hồi đó, Lâm thần giữ Tiểu Chanh lại, thì hiện tại kết quả của hai người có phải đã khác?
Đan Ý nghe xong, lắc đầu, nói với vẻ rất thấu hiểu: “Trác Khởi, đợi đến khi cậu thích một người sẽ hiểu---”
“So với những gì cậu muốn, cậu sẽ chọn thành toàn cho những gì cô ấy muốn hơn.”
Cô tin, bản thân Trình Tinh Lâm cũng biết anh ấy nên níu giữ Tiểu Chanh, nhưng anh ấy đã không làm thế.
Bởi vì, anh ấy lựa chọn thành toàn cho ước mơ của Tiểu Chanh.
_
Sáng Chủ Nhật, có lẽ vì đồng hồ sinh học gần đây thay đổi, Đan Ý dậy sớm hơn bình thường.
Ký túc xá không chút động tĩnh, cô đoán ba người kia vẫn chưa dậy, cho nên nằm trên giường nghịch điện thoại.
Vừa mở điện thoại ra, cô phát hiện số liên lạc luôn được ghim trên đầu Wechat, gửi một tin nhắn tới.
Từ một phút trước.
[Z]: Hôm nay em rảnh không? Ra ngoài với tôi một chuyến, tôi muốn mua quà sinh nhật cho Tiểu Chanh.
Đan Ý trả lời trong tích tắc.
[21:57]: Được!
Dấu chấm than ở cuối, hoàn toàn thể hiện rõ tâm trạng kích động của cô ngay lúc này.
Quả nhiên, chim dậy sớm sẽ có sâu ăn.
(*) Chim dậy sớm sẽ có sâu ăn: Chăm chỉ dậy sớm lao động sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
[Z]: Dậy sớm vậy sao?
[21:57]: Dậy sớm cho khoẻ.
[Z]: Em đã ăn sáng chưa? Tôi đang ở nhà ăn, mua đùi gà cho em nhé?
[21:57]: ……
Anh có nỗi ám ảnh nào về món đùi gà sao?
Làm gì có ai mới sáng sớm đã ăn đùi gà chứ?
Nhắc đến đùi gà, Đan Ý nhớ lại lần cô cùng Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Ninh đi ăn, Đường Tinh Chu cũng ở đó.
Đó cũng là lần đầu tiên, cô ăn cùng với anh.
Khi đó, Trình Tinh Lâm đã gắp miếng đùi gà mà Đường Tinh Chu đưa Lộ Dĩ Ninh cho cô, lý do bởi vì, Lộ Dĩ Ninh chỉ có thể ăn những gì anh ấy gắp.
Miếng đùi gà đó, là món duy nhất cô ăn hết sạch.
Lẽ nào vì chuyện này, mà Đường Tinh Chu cho rằng cô rất thích ăn đùi gà?
Có điều, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khôg đúng, Đường Tinh Chu sao có thể để tâm đến chuyện cỏn con này được.
Rất nhanh, Đường Tinh Chu đã tự phủ nhận lựa chọn của mình.
[Z]: Không được, buổi sáng ăn đùi gà quá dầu mỡ, để tôi mua bánh bao và sữa đậu nành cho em.
[21:57]: Được, cảm ơn anh, moah moah~
Đan Ý gõ hai từ “moah moah” hoàn toàn một cách vô thức, đợi đến khi tin nhắn gửi đi rồi, cô mới nhận ra rằng đối tượng mình đang nhắn tin là ai.
Hai từ “moah moah ” này là câu nói cửa miệng của Mộc Miên và Mộc Cận, ai giúp việc gì đó, bọn họ sẽ nói câu này theo thói quen.
Đan Ý nghe nhiều quen tai, bị ảnh hưởng bởi hai người họ.
Cô xấu hổ đến mức ngón chân bấu chặt xuống đệm, chuẩn bị thu hồi tin nhắn mình vừa gửi.
Nào ngờ, đối phương đã gửi đến một tin nhắn.
[Z]: Moah.
Moah?
Có ý gì?
Anh có biết moah moah nghĩa là gì không?
Ngón tay đang giữ tin nhắn của Đan Ý vẫn duy trì, cô cảm thấy nếu bây giờ thu hồi, sẽ có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Thôi bỏ đi, chỉ cần bạn không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Sau đó, Đường Tinh Chu lại gửi đến một tin, nói rằng anh đang trên đường đến ký túc xá nữ.
Đan Ý sợ anh đợi, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng vào phòng tắm.
Bật chế độ mặt mộc, không cần trang điểm, cứ thế mà bước ra ngoài.
Lúc cô xuống dưới lầu, Đường Tinh Chu đã tới, Đan Ý vội vàng chạy bước nhỏ đến chỗ anh.
Cô thở hổn hển, một tay chống lên hông, “Sao anh đi nhanh vậy?”
Đường Tinh Chu đưa bữa sáng trong tay cho cô, “Lúc nhắn tin cho em, tôi đã gần đến nơi rồi.”
“Ăn sáng trước đã, ăn xong rồi chúng ta đi.”
“Được.”
Đan Ý nhận lấy, trong túi có hai chiếc bánh bao nóng hổi.
Cô theo thói quen há miệng và cắn một miếng lớn, chiếc bánh bao trong chốc lát đã mất đi một nửa, lộ ra nước thịt bên trong.
Hai bên má phồng lên, cô tiếp tục cắn miếng thứ hai.
Chỉ hai ba lần há miệng, cô đã giải quyết xong một chiếc bánh bao.
Đầu óc Đan Ý đột nhiên tỉnh táo trở lại, từ từ nhớ ra, còn có một người đang đứng bên cạnh cô.
Đó, còn là người cô thích.
Xong, hình tượng đã sụp đổ.
Những cô gái khác ăn chậm rãi và từ tốn bao nhiêu.
Chắc chỉ có cô, hai miếng là giải quyết xong chiếc bánh bao.
Đan Ý tuyệt vọng, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt Đường Tinh Chu. Cô xoay người, đưa lưng về phía anh.
Đường Tinh Chu khó hiểu với hành động của cô.
Giọng nói không rõ của cô truyền đến: “Anh đừng nhìn tôi ăn.”
“Tôi sợ anh cướp bánh bao của tôi.”
“……”
Đường Tinh Chu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, đôi mắt trong veo xuất hiện ý cười.
Anh không nhịn được, khoé môi cong lên, đường nét trên khuôn mặt cũng ôn hoà hơn vài phần.
Ngay lúc này, chỉ cần Đan Ý quay đầu lại, sẽ phát hiện ra mình đã bỏ lỡ cảnh tượng đẹp đến mức nào.
Đôi mày thanh tú, ánh mắt sáng như sao.
Ánh mắt anh nhìn cô, dịu dàng như nước, tràn đầy cưng chiều.
______