Animorphs (Tập 4) - Chương 19 - 20 - 21

CHƯƠNG 19

“Đây là một cái cây derrishoul,” Ax giới thiệu. Anh chỉ vào một trong những đọt giống măng tây mọc thẳng và cao. Anh dẫn bọn tôi đi coi vòng vòng trong khi bọn tôi hồi lại sức sau cuộc biến hình.

“Và đây là cái mà chúng tôi kêu là enos ermarf.”

“Cái gì?” Tôi không nhìn rõ cái mà Ax đang chỉ vào.

“Đấy. Cái cách thức ăn hồ nước lấn vào cỏ, giới hạn bởi những cây derrishoul.”

“Các anh có hẳn một từ để chỉ cái vụ ấy ư?” Tôi hỏi.

“Có những tên gọi cho rất nhiều cách thức tương tác giữa nước, trời và cánh đồng.” Ax giải thích. “Và cho cách thức mặt trời mặt trăng treo trên bầu trời của hành tinh chúng tôi và tỏa ánh sáng xuống những hướng khác nhau của thế giới.”

Rachel đón ánh mắt của tôi và nhép miệng. “Ax dễ thương nhỉ.” Rồi nhỏ nháy mắt.

Tôi không chắc là mình tán thành. Những người Andalite nửa trông dễ thương nửa trông đáng sợ. Bạn có thể bỏ qua đôi mắt vòi kỳ dị và chuyện họ không có mồm (ít ra là cái mồm mà bạn có thể trông thấy), nhưng cái đuôi như đuôi bọ cạp kia thì còn khuya mới dễ thương. Nó làm tôi nhớ đến lũ cá mập.

“Các anh sống tất cả ở đây sao?” Marco ngỡ ngàng. “Ý muốn hỏi là cứ sống ngoài trời, trên cỏ như thế?”

“Thì chúng tôi biết sống ở đâu khác nữa? Ở đây có chỗ để mà chạy nhảy. Luôn luôn phải có không gian để chạy nhảy chứ.”

“Thế này quả là giống như sống trên một hành tinh,” Jake ngây ngất. “Hoàn toàn giống như một phần của thế giới Andalite.”

“Phải. Chúng tôi mang theo cả quê nhà vào không gian. Điều ấy làm cho lũ Yeerk điên tiết.” Ax nói giọng quả quyết.

“Tại sao chúng lại quan tâm đến cái mà các anh mang vào không gian?” Marco hỏi.

“Vì nó là một phần của tất cả những gì chúng căm ghét và sẽ hủy hoại nếu chúng có thể. Lũ Yeerk muốn chiếm lấy thế giới của chúng tôi và làm cho nó cằn cỗi y như thế giới của chúng. Chúng cũng sẽ làm đúng như vậy đối với hành tinh của các bạn nếu không ai ngăn chặn chúng lại.”

Tôi chộp lấy cánh tay Ax. “Sao kia… anh nói sao kia? Anh nói làm chohành tinh cằn cỗinghĩa là thế nào?”

Ax quay đôi mắt to cộ về phía tôi. “Theo mẫu quen thuộc của lũ Yeerk. Khi một hành tinh thuộc quyền kiểm soát của chúng, chúng sẽ biến đổi nó để đáp ứng những dục vọng của chúng. Chúng chỉ để một số loài cây cỏ và thú vật vừa đủ để nuôi sống cơ thể của các vật thủ - Trong trường hợp Trái Đất thì đó là những con người - số còn lại sẽ bị hủy diệt.”

Ax nói cứ như là đó là chuyện hiển nhiên. Như đó là điều mà tôi phải biết.

Ax dợm bước đi, nhưng tôi nắm chặt cánh tay anh ấy. “Khoan đã nào, khoan đã. Tôi chưa hiểu bạn nói gì. Bạn bảo chúng tiêu diệt các loài khác là ý thế nào?”

“Chúng sẽ hủy diệt, sẽ làm cho Trái Đất giống hệt thế giới quê hương chúng. Chúng sẽ hủy diệt phần lớn các loài cỏ cây và muông thú chỉ trừ lại những gì chúng dùng làm thức ăn.”

Tôi buông tay Ax ra. Tôi lảo đảo lùi bước và phải vung tay lên để giữ thăng bằng. Tôi cảm thấy như vừa bị một chiếc xe hơi húc vào. “Không” Tôi thì thầm. “Không thể thế được. Bạn nói thế chỉ vì bạn không thấy lũ Yeerk mà thôi.”

Những đứa khác trố mắt nhìn. Không đứa nào nhúc nhích.

Ax nhìn cả đám. Hai mắt anh ấy cứ nheo lại. “Các bạn không biết thật sao? Các bạn không biết các bạn đang chống lại ai thật sao?”

“Bọn mình biết là chúng đoạt lấy quyền kiểm soát trí óc mọi người,” Rachel đáp một cách yếu ớt.

“Phải. Và đó là một trong những tội ác khủng khiếp nhất của chúng. Nhưng lũ Yeerk còn tệ hơn thế nữa kìa. Chúng là những kẻ tiêu diệt các thế giới. Những kẻ hạ sát mọi sự sống. Khắp cõi thiên hà người ta căm ghét và sợ hãi chúng. Chúng là một đại dịch lan tràn từ thế giới này sang thế giới khác, để lại phía sau không còn gì ngoài đau thương, nô lệ và khốn cùng.”

Tôi cảm thấy lạnh cả người. Nhỏ nhoi, yếu ớt, lạnh giá và sợ hãi. Tôi nhìn xung quanh, nhưng ngay cả phong cảnh Andalite tốt tươi mời mọc cũng chẳng thể sưởi ấm tôi chút nào. Tôi cảm thấy áp lực mênh mông của biển cả từ trên “trời” và khắp bốn phía xung quanh, chỉ chực ào vào.

“Trong toàn cõi thiên hà chỉ còn lại ba nòi giống tiếp tục chiến đấu chống lũ Yeerk” Ax nói một cách tự hào. “Và chỉ còn người Andalite là có thể chặn chúng lại mà thôi.”

“Đến khi nào người của các bạn mới trở lại Trái Đất?” Tôi hỏi.

Ax ngần ngừ. “Một năm theo lịch sử của các bạn. Có thể là hai.”

“Hai năm!” Jake có thể thất vọng. Tôi khoác tay Jake. “Năm đứa nhóc đương đầu với một kẻ thù đã phá hủy một nửa thiên hà? Năm đứa mình hả?”

Ax mỉm cười bằng mắt. “Sáu đấy, thưa hoàng tử.” Ax sửa lại.

“Sáu. Vậy thì xong rồi.” Marco giễu cợt một cách cay đắng. “Với sáu mạng thì chả có vấn đề gì phải lo hết.”

“Làm sao bọn Yeerk ấy có thể tiến xa đến như vậy nhỉ?” Rachel thắc mắc. “Chuyện đó xảy ra như thế nào hả? Nếu người Andalite các anh kiên cường như vậy, thì tại sao họ lại không chặn chúng lại từ trước? Làm sao mớ sên sống trong những cái vũng dơ bẩn ấy có thể xoay xở để trở nên đầy quyền lực hùng mạnh như vậy?”

Ax ngó Rachel. “Tôi không được phép nói ra một số điều.”

Hai mắt Rachel nheo lại tức tối: “Anh bảo chúng tôi rằng toàn bộ hành tinh Trái Đất có thể bị lên lịch hủy diệt và bọn tôi là những người duy nhất có khả năng ngăn cản việc ấy, vậy mà anh còn định giữ bí mật ư? Tôi không hiểu đấy?”

Anh chàng Andalitecó vẻ giận dữ, nhưng Rachel còn giận dữ hơn.

“Nè, ừm, mình cảm thấy mình đã sẵn sàng để biến hình nữa rồi đó!” Tôi nói để phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Rachel nổi khùng chính vì nhỏ sợ. Điều mà Ax nói khiến cho nhỏ bàng hoàng. Khiến cả bọn chúng tôi bàng hoàng. Đứa nào cũng đã cảm thấy sức ép đối với mình quá đủ rồi. Bọn tôi thực sự không muốn nghĩ đến việc mọi sự sống trên hành tinh này phụ thuộc vào mình.

Đó thật sự là một gánh nặng quá sức.

“Cassie nói đúng đó” Jake nói: “Đã đến lúc rồi. Tụi mình phải đi khỏi đây trước khi quá muộn.”

Tôi đi theo Jake và mấy đứa bạn băng qua vùng đất xa lạ, ra ngoài đại dương - cũng lại là một môi trường xa lạ.

Ước gì mình có thể quên đi điều Ax vừa nói. Ước gì mình có thể ngưng nhìn thấy trong đầu những hình ảnh của một Trái Đất không một bóng chim muông cây cối. Một Trái Đất với đại dương trống trơn và chết lặng.

“Các bạn không biết các bạn đang chống lại kẻ nào thiệt sao?” Ax đã hỏi thế.

Có chứ.

Giờ thì tôi biết rồi.

CHƯƠNG 20

“Nè, cho mình hỏi một câu ngớ ngẩn nha,” Marco bật ra.

“Gì vậy?” Jake hỏi.

Marco dứ dứ ngón tay về phía Ax, anh chàng Andalite. “Làm sao đưa anh ta ra khỏi đây được?”

Jake có vẻ bần thần. “Ừm, Ax này, có lẽ bạn không biết bơi đâu há? Mình muốn nói là bơi thực sự giỏi ấy. Về tới đất liền còn xa lắm đó.”

“Trong cơ thể này thì tôi không bơi được. Tôi sẽ biến hình thành một sinh vật biển.”

“Thành con gì kia?” Marco hỏi thẳng thừng. “Chúng ta phải đi xa đấy, và đi thật nhanh.”

“Tôi đã thu nạp một con vật ở biển này. Một con vật cỡ bự có bữa đã bơi lại sát cái vòm. Tôi đập nó xỉu và thu nạp nó, nghĩ rằng cần thiết cho việc trốn khỏi đây.”

“Loại vật nào? Nó…” Tôi chợt ngưng bặt vì cảm thấy có một chuyện gì đó. Một cái bóng.

Tôi ngước mắt lên, qua bầu không khí trong vòm. Qua thành vòm trong suốt và qua lòng nước.

Nó ở trên mặt biển. Một cái bóng có hình điếu xì gà, đang chế ngự trên mặt biển.

“Có một con tàu,” Tôi kêu lên. “Trên kia kìa. Mình nghĩ nó đã đậu lại.”

“Mình phải ra khỏi đây ngay.” Jake ra lệnh.

Chúng tôi chạy ra phía cửa sập.

PING-ING-ING! PING- ING- ING!

Âm thanh dội qua thành vòm.

“Máy dò âm!” Marco rít lên khe khẽ.

“Sao bồ biết?” Rachel hỏi.

“Bồ chưa coi phimcuộc săn đuổihả? Phim sốdzách đó. Giờ thì phải đi thôi. Chúng nó đã tìm ra bọn mình rồi!”

PING-ING-ING! PING- ING- ING!

Chúng tôi chen chúc trong cái khoảng đệm nhỏ bé, bốn đứa tôi cộng thêm Ax.

“Biến hình!” Jake hô.

Tôi đã bắt đầu rồi. Tôi cảm thấy các nét đuôi của cá heo hiện ra. Các bạn tôi đang bắt đầu. Nước ào vô buồng, cuộn xoáy quanh hai chân tôi.

Ax cũng đang biến đổi. Tôi gần như bị mất tập trung vì mải quan sát anh ta. Người Andalite trong hình dạng thường ngày trông đã khá kỳ quặc rồi, lúc biến hình thì hoàn toàn quái lạ. Thay vì hai chân co quắp lại và biến đi, thì lại tới bốn chân. Và rồi đôi mắt vòi. Với cái đuôi, mất đi cái lưỡi hái nhưng lại chẻ thành hai nhánh mới, một nhánh dài, chếch lên trời và một nhánh bên dưới ngắn hơn.

Nước dâng lên tận cổ tôi. Nhưng lúc này tôi đã là cá heo nhiều hơn là người.

BÙM! BÙM!

Tiếng nổ rung chuyển khắp vòm. Răng tôi cũng rung lên. Tôi có cảm tưởng hai màng nhĩ của mình sắp bục đến nơi.

“Bọn Yeerk”, Ax kêu lên. Anh ta nói trong đầu chúng tôi theo kiểu ông anh Elfangor, với một nỗi căm giận sâu xa và không thể hiểu nổi.

BÙM! BÙM!

Tiếng nổ thứ hai! Đột nhiên cánh cửa ngoài bật mở và chúng tôi bơi ào ra. Bốn cá heo và một…

Cá mập!

“Ôi bạn lựa mới hay chứ, Ax!” Marco ngỡ ngàng. “Bạn biến hình thànhcá mậpà?”

“Vậy là trật hả?” anh chàng người Andalite băn khoăn.

“Loài của bạn với loài cá của bọn mình là kẻ thù không đội trời chung” Tôi giải thích.

“Ôi! Tôi phải học hỏi nhiều mới hiểu được Trái Đất!”

“Bài học đầu tiên bây giờ là: “RA KHỎI ĐÂY NGAY!”“ Marco hét lên.

Tôi vọt xuyên qua lòng nước, nhắm tới mặt biển xa vời. Ngoảnh lại phía sau, tôi trông thấy hai cái lỗ thủng ở thành vòm. Nước ào qua đó y như thác Niagara. Và một vật hình trụ màu tối nữa đang từ từ lặn xuống. Tôi đã xem khá nhiều phim về chiến tranh dưới nước nên biết rằng đó là một chiếc ngư lôi chống tàu ngầm.

“Bọn Yeerk đã sử dụng những vật chủ nào vậy?” Ax hỏi gấp gáp.

“Ừm… vật chủ á? Ý bồ nói những cơ thể? Những kẻ bị mượn xác chứ gì? À, chúng sử dụng bọn Hork-Bajir và con người.” Tôi đáp.

“Bọn Hork-Bajir không biết bơi.” Ax nói.

“Như vậy chúng ta có thể an toàn. Tụi Yeerk biết rất ít về những vùng nước sâu. Thế giới của chúng không có đại dương chỉ có những vũng nông choèn.”

“Hay lắm,” Jake bình luận. “Tất cả lực lượng chúng ta có ở đây là bọn Hork-Bajir và dĩ nhiên là bọn Taxxon nữa.”

“Taxxon hả?”

“Phải, có vấn đề gì không?”

Bây giờ chúng tôi đã gần tới mặt biển, chỉ cách hàng rào sáng trắng chia cách biển trời có vài mét.

Đúng lúc ấy một cái bóng tối tăm đồ sộ lướt bên trên chúng tôi. Một cái bóng trong một cái bóng. Một cái bóng đập vào hồn vía bạn. Nó lướt sát sàn sạt mặt nước.

Hình dáng nó nhái theo một chiếc rìu chiến. Hai lưỡi hình bán cung ở phía sau, đằng trước là một mũi dài có đầu hình thoi.

Phi thuyền Lưỡi Rìu của Visser Ba.

Khi nó lướt qua, có những vật từ bụng nó rớt xuống. Có một tá tiếng đập vào mặt nước. Tôi đảo người để nhìn cho rõ.

Cái tôi nhìn thầy khiến tôi nổi da gà.

Bọn Taxxon. Ở dưới nước. Chúng bơi về phía chúng tôi.

“Những con sâu tởm lợm này biết bơi hả?” Marco ré lên.

Nhưng câu trả lời thật hiển nhiên. Bọn Taxxon, những con rết dài ba mét lấp loáng hàng tá đôi chân sắc nhọn như đinh đang rượt theo chúng tôi. Trong lòng nước di chuyển rất lẹ.

Rất lẹ.

Từ góc này chúng tôi không thấy được những con mắt như thạch đông màu đỏ, nhưng có thể thấy cái mồm tròn vo trên đầu mỗi con vật ghê tởm.

Tôi đã từng thấy bọn Taxxon ra sức giật những mảnh thịt của Hoàng tử Elfangor khi Visser Ba ngấu nghiến ông.

Tôi đã từng thấy bọn Taxxon ngấu nghiến một đồng loại của chúng theo lệnh của Visser Ba.

“Hãy cho tôi biết,” Ax lên tiếng. “Tôi có cảm tưởng rằng cái cơ thể mà tôi đang mang đây có khả năng chiến đấu, phải vậy không?”

Tôi toét miệng cười thầm. “Phải đấy Ax. Cá mập uýnh lộn tốt lắm đó.”

“Vậy thì thưa hoàng tử Jake, tôi thanh toán cái lũ Taxxon cặn bã này được chứ ạ?”

“Đừng kêu mình là “hoàng tử”“ Jake đáp. “Còn câu trả lời là được. Hãy xông lên và đá vào đít bọn Taxxon!”

CHƯƠNG 21

Có một tá bọn Taxxon trong lòng nước. Bên này là sáu đứa chúng tôi. Bơi theo hàng thẳng tắp, bọn Taxxon lẹ hơn. Nhưng chúng tôi khám phá ra liền là mình linh hoạt hơn.

“Chọn mục tiêu,” Jake hô gọn lỏn.

Tôi tập trung vào một trong những con rết tổ chảng. Tôi phải tự ép buộc mình lao vào tấn công. Nó không phải là một con cá mập, bản năng căm ghét cá mập của loài cá heo không xuất hiện ở đây để kích thích tôi.

Tôi phải tìm kiếm ý chí chiến đấu trong cái tâm người của mình. Chẳng dễ dàng chút nào. Tôi đã chống lại bọn Yeerk để bảo tồn tự do của loài người. Giờ đây tôi phải chiến đấu để cứu thế giới. Tuy nhiên tinh thần chiến đấu vẫn không đến với tôi một cách tự nhiên.

Nhưng tôi biết mình phải làm gì. Bọn Yeerk sẽ tỏ ra không thương tiếc. Nếu lũ Taxxon thắng thì chúng tôi sẽ bị giết. Hay còn tệ hơn nữa.

Tôi lao mạnh vào một tên Taxxon trong khi nó cũng lao mạnh vào tôi. Y như hai đoàn tàu chạy ngược chiều trên cùng một đường ray. Đầu đối đầu.

Vào giây cuối cùng, khi một cái mồm đỏ lòm mở ngoác của tên Taxxon chỉ cách có vài tấc, tôi lạng qua một bên, uốn lưng và đâm sầm vào sườn nó.

Tôi ngỡ sẽ giống sườn con cá mập cứng, chắc và dai. Nhưng không phải thế, chỉ như búa tạ nện vào một cái bao giấy sũng nước vậy. Tên Taxxon bục ra như một trái dưa hấu bể toác.

“Aaaaa!” Tôi muốn ói ra. Tôi lấy đuôi quạt nước và lánh khỏi cảnh tượng ghê tởm mà mình vừa tạo nên.

Xung quan tôi trận đánh diễn ra ác liệt, cá heo đấu Taxxon. Và cá mập Ax đấu với Taxxon.

Các nhà khoa học tin rằng cá mập là một trong những loài thú lâu đời nhất hiện còn tồn tại. Thiên nhiên tạo ra chúng như những con thú săn mồi hoàn hảo. Những cổ máy giết chóc hoàn hảo. Thiên nhiên đã không phải xem xét lại hay cập nhật chúng nhiều. Chúng được tạo ra chuẩn xác ngay từ lần đầu.

Cá heo thì khác. Các nhà khoa học nói rằng hàng triệu năm trước, cá heo là loài sống trên cạn. Những loài có vú ở biển không khác loài người và những loài có vú khác bao nhiêu. Trong quá trình tiến hóa chúng trở về đại dương. Một phần của sự tiến hóa ấy là tập đối phó với những loài thú săn mồi - những loài cá voi sát thủ và những loài cá mập.

Tôi không biết loài Taxxon đã tiến hóa trong biển thế nào. Tôi không biết chúng tôi phải đối mặt với những loài thú săn mồi tự nhiên nào. Nhưng chúng không được chuẩn bị sẵn sàng cho đại dương này. Chúng không sẵn sàng một chọi một với những chủ nhân của vùng biển sâu thẳm thuộc Trái Đất. Chúng không phải là đối thủ của cá heo hay cá mập.

“Được rồi, rút khỏi đây thôi,” Jake ra lệnh. “Cho chúng nó ăn đòn chừng ấy là đủ.”

“Chúng cũng chẳng cứng lắm đâu ha?” Rachel hỏi, ráng làm vẻ cứng cỏi. Nhưng dường như tôi thấy nhỏ run run.

Tôi vọt lên mặt nước và hít đầy phổi không khí ấm áp của buổi chiều. Mặt trời đang lặn xuống chân trời. Hai chiếc tàu ở gần đó đang lao về phía chúng tôi.

Nhưng tệ hơn là phi thuyền Lưỡi Rìu lúc này đang lượn trên không ở độ cao chưa tới một trăm mét.

“Không được phí thêm một chút thời gian nào nữa” Marco la. “Kế hoạch của ta là quay lại một trong những hòn đảo nhỏ trong eo biển hoàn hình, xả hơi rồi tiếp tục chặng đường còn lại. Nhưng tới đảo cũng mất gần hai tiếng bơi tốc lực. Chúng ta phải bơi nước rút tới đó nếu không sẽ phải lựa chọn giữa việc bị kẹt trong lốt cá hoặc chết đuối. Sự lựa chọn chẳng thú vị chút nào.”

“Bồ nói trúng đó Marco,” Jake đồng tình. “Mở hết tốc lực tới hòn đảo gần nhất.”

“Làm cách nào các bạn biết giờ?” Ax hỏi.

“Đôi khi bọn mình mang theo đồng hồ. Đôi khi, như lúc này chẳng hạn, chúng mình phải đoán và hy vọng là đoán trúng.”

“Ồ. Nếu các bạn cho phép tôi sẽ theo dõi thời gian cho.”

“Bạn có đồng hồ hả?”

“Không, nhưng tôi có khả năng theo dõi thời gian,” Ax đáp.

“Hay quá,” Marco reo. “Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“Chúng ta đã biến hình được khoản ba mươi phần trăm lượng thời gian an toàn.”

“Ba mươi phần trăm?” Tôi ráng suy nghĩ. Môn toán chưa bao giờ là môn tủ của tôi. Với lại còn đầu óc nào mà tính toán khi bạn vừa thoát khỏi một trận đánh và nỗi lo sợ gần chết. “Vậy là khoảng ba mươi sáu phút. Có nghĩa là chúng ta còn lại một giờ hai mươi bốn phút.”

“OÀM!”

Tôi nghe như tiếng đập dữ dội sau lưng mình. Như thể ai đó vừa ném một chiếc xe tải bự xuống nước.

“Cái gì vậy?” Marco nhướn nhác.

“Có vật gì đó đập vào nước,” Tôi đáp. “Vật gì đó thiệt bự.”

OÀM! OÀM! OÀM!

“Giờ lại cái gì nữa đây?” Tới lượt Rachel hỏi.

Tôi ngoi lên mặt nước để thở và nhìn xung quanh. Hai chiếc tàu trên mặt biển vẫn tiến lại gần, nhưng chúng chạy không lẹ lắm và không rút ngắn được khoảng cách với chúng tôi. Phi thuyền Lưỡi Rìu thì đã biến mất. Tôi rà soát bầu trời theo khắp mọi hướng, cũng không thấy tăm tích nó đâu.

“Có ai nhìn thấy phi thuyền Lưỡi Rìu đâu không?” Tôi hỏi.

“Không. Nhưng không có nghĩa là nó không còn lởn vởn đâu đây.” Jake nhận định. “Có thể nó đã ngụy trang.”

OÀM! OÀM! OÀM!

“Cái gì vậy cà?”

“Là gì thì nó cũng đang tới gần đó.” Tôi cảnh báo.

Đột nhiên tôi nhớ là mình đâu chỉ có giác quan quen thuộc của con người. Tôi liền tung ra một loạt tiếng lách cách định vị bằng tiếng dội khẩn cấp.

Hình ảnh phản hổi khiến tôi sững sờ.

“Có một vật gì đó dưới nước. Bự lắm. Khổng lồ luôn. Bự bằng con cá voi. Nhưng di chuyển hổng giống cá voi.”

Jake, Marco, Rachel đều phát sóng định vị bằng tiếng dội.

“Là gì thì nó cũng đang bám sát chúng ta đó.” Rachel nói.

“Bự tổ chảng, lanh lẹ và đang đuổi theo chúng ta.” Marco tán thành.

OÀM! OÀM! OÀM!

Tôi ngoi lên mặt nước để thở lần nữa và ngoảnh nhìn lại phía sau. Đúng lúc ấy tôi thấy xa phía sau mình là một cái ụ khổng lồ màu đỏ sậm gần như tía nổi lên mặt nước. Nó dường như được phủ kín bằng hàng trăm cái đuôi cá nhỏ đang quẫy một cách điên rồ.

Tôi lặn trở xuống. “Ax nè, có vật gì đó phía sau kìa. Mình không nghĩ nó là vật của Trái Đất.” Tôi miêu tả vật ấy. Ít ra là miêu tả cái mà mình nhìn thấy.

“Con Mardrut đó,” Ax tuyên bố.

“Mardrut? Là cái giống gì vậy?”

“Mardrut là loài động vật sống ở các đại dương của một trong những mặt trăng của hành tinh Andalite chúng tôi. Cứ nghĩ đến việc tên Yeerk nhơ bẩn kia thò chân lên mặt trăng của mình, thu nạp những loài vật của mình, thật không sao chịu nổi!”

“Ax nè, con Mardrut nó như thế nào?” Tôi hỏi anh ta.

“Nó là một con vật rất bự, bơi bằng cách phun nước ra từ ba cái khoang lớn. Nó phát ra âm thanh…”

OÀM! OÀM! OÀM!

“Âm thanh như vậy hả?” Marco hỏi.

“Phải,” Ax đáp. “Tôi đoán là thế. Tôi không nhận ra nó. Tôi mới nghe thấy nó một lần, đó là lúc học ở trường, mà tôi lại không chú ý nghe giảng.”

Tôi xém bật cười khi nghĩ đến hình ảnh một lớp học với các cô cậu học trò Andalite đang để hồn vía ở tận đẩu đâu, y như bọn tôi vậy. Nhưng thực tình đây không phải là lúc để cười.

OÀM! OÀM! OÀM!

“Nhưng con này không phải là Mardrut thứ thiệt.” Ax nói tiếp.

“Đúng vậy,” Jake tán thành.

“Vậy là các bạn biết kẻ nào đang săn đuổi chúng ta rồiphải không?” Ax có vẻ bất ngờ. “Các bạn hiểu rằng đó là Visser Ba biến hình?”

“Bọn mình đã gặp hắn trước đây,” Rachel nói gọn lỏn.

“Các bạn đã đánh lại Visser Ba? Mà vẫn sống sót ư?” Điều đó khiến anh chàng Andalite này hoàn toàn bất ngờ. “Tôi bái phục các bạn.”

“Ừa, Tuyệt lắm, cám ơn,” Marco nói ráo hoảnh. “Nhưng tôi muốn đổi sự bái phục ấy lấy một chiếc xuồng ho-bo loại xịn để chuồn khỏi cái đồ khốn kiếp xấu xa đó.”

OÀM! OÀM! OÀM!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play