Animorphs (Tập 4) - Chương 22 - 23 - 24 - 25 (Hết)

CHƯƠNG 22

Con vật mà Visser Ba biến thành dường như khôngbiết mệt.

Tôi cảm thấy như mình bơi mãi bơi hoài. Sau nửa tiếng bị săn đuổi, chúng tôi đã kiệt sức. Chúng tôi đã lao vào trong nước với tốc độ kinh hoàng. Chống chọi từng luồng nước chảy. Chống lại nhu cầu khẩn thiết được xả hơi khi cái đuôi lả đi. Chống lại cái đói ngày càng thôi thúc.

OÀM! OÀM! OÀM!

Con Mardrut không bao giờ biết mệt. Không bao giờ yếu sức. Mỗi tích tắc nó rút ngắn khoảng cách với chúng tôi từng tấc, từng phân một.

Bây giờ tôi đã có thể nhìn rõ nó. Một cái bao khổng lồ lốm đốm màu tía và màu đỏ tiến lên trong nước bằng động tác uốn lượn. Sức đẩy của nó là ở ba cái túi nước to cộ lần lượt phun nước ra. Giữa các lần phun mạnh ấy, hàng trăm cái đuôi nhỏ xíu phủ kín mình con vật ra sức quạt để giữ đà.

OÀM! OÀM! OÀM!

Thế rồi nó cất tiếng. Tất cả bọn chúng tôi đều nghe thấy tiếng nói im lặng trong đầu. Giống như nghe những lời nguyền rủa kinh khủng nhất. Nó là sự ác độc và căm ghét tinh thần xối thẳng vào óc mình.

“Ta đang kiếm các ngươi đây, hỡi các chiến binh Andalite can đảm.” Visser Ba cười nhạo. “Ta tìm các ngươi đây.”

Giọng nói của nó làm tôi lộn cả ruột. Tôi cảm thấy lòng căm ghét của chính mình đang bùng lên đáp lại lòng căm ghét của nó. Những hình ảnh mà Ax đã vẽ nên - một Trái Đất màu nâu trống rỗng và chỉ còn nhúc toàn những nô lệ của bọn Yeerk…

Tôi đã sống một cuộc sống hoàn toàn không biết đến thù hận - thứ tình cảm khiến người ta phát bệnh, nó thiêu đốt, thiêu đốt, và đôi khi bạn nghĩ đó là một ngọn lửa không bao giờ nguôi.

“Ta sẽ kiếm các ngươi. Các ngươi sẽ là của ta. Ta sẽ biến các ngươi thành những kẻ cho Mượn xác hoặc chỉ việc xơi tái các ngươi đi. Thời điểm cho ta quyết định đang tới gần. Các ngươi đã yếu xìu. Thời giờ của các ngươi ngắn ngủi lắm.”

OÀM! OÀM! OÀM!

Bốn đứa bọn tôi đã từng bị Visser Ba đe dọa. Ax thì chưa. Anh ấy có vẻ run rẩy ngay trong cái lốt cá mập. Đôi mắt đờ đẫn của con cá mập không biểu lộ xúc động gì nhưng đường bơi của nó đã loạng quạng.

“Ax” Tôi nói với anh ấy. Ax không trả lời. “Ax nè, chúng mình đã từng nghe tiếng nói của nó rồi. Chúng mình đã nghe nó dọa dẫm. Mà chúng mình vẫn sống nhăn đấy thôi.”

“Nó sẽ giết chúng ta.” Ax than. “Nó sẽ giết chúng ta. Nó đã giết anh Elfangor rồi đó thôi!”

“Hãy can đảm, Ax! Đừng có trả lời nó. Đừng có nghĩ tới nó. Cứ bơi thôi!”

Nhưng nỗi sợ của Ax tác dụng lây lan. Anh ấy nói đúng. Chúng tôi không đủ thời gian để tới bờ thì đã kẹt cứng trong lốt cá heo rồi. Và thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay nó. Tôi liếc nhìn về phía sau.

Nó chỉ còn cách tôi năm lần chiều dài thân mình nó!

Tôi không thể bơi nhanh hơn được nữa.

Thế là hết Cassie à. Tôi tự nhủ. Thế là hết rồi.

Tôi cảm thấy nỗi căm ghét khủng khiếp lại trỗi lên trong tôi. Nhưng tôi không muốn chấm dứt cuộc đời một cách như thế. Tôi không thể chết với nỗi căm ghét trong lòng. Đó sẽ là một thắng lợi của Visser Ba mà tôi có thể tước đi.

Tôi để tâm trí trôi nổi ngay cả khi thân thể kiệt quệ của mình vật lộn để tiếp tục bơi. Tôi cảm thấy tâm trí mình bập bênh trôi về quá khứ. Về cái nhà kho của tôi, và tất cả muông thú ở đấy. Về với ba, với má. Về với Jake.

Tôi nhớ lại những điều tốt lành. Cưỡi trên những luồng khí nóng cùng với Tobias và những đứa khác với đôi cánh dang rộng. Những ngày tươi đẹp. Ngồi dưới chân bà ngoại nghe bà kể lịch sử của gia tộc, của tất cả các thế hệ đã sinh sống và làm lụng ở trang trại.

Và rồi một ký ức gần hơn nổi lên. Con cá voi. Tôi nhớ lại sự im lặng dịu dàng và bao la của nó đã tràn ngập tâm trí mình.

Tôi còn nghe được cả bài hát của nó.

Khoan đã! Tôi đãnghe thấybài hát của nó. Không phải là ký ức. Tôi đang nghe thấy bài hát buồn bã ám ảnh của nó vang rền qua lòng nước.

Nó ở đây không xa đây.

Tôi mở ngỏ tâm trí và để cho ý thức người của mình trôi đi. Tôi để nó trôi di. Tôi mời tâm trí cho cá heo - tâm trí thích chơi đùa và oánh lộn, thích cái cảm giác vọt lên khỏi mặt nước bay thẳng lên trời giống như chim - mời nó nổi lên trong đầu mình.

Tôi phát những tiếng nổ định vị bằng tiếng dội, ngàn tiếng lách tách rất nhanh nén lại trong vài giây. Và hơn thế nữa, tôi kêu cứu.

Thật ngớ ngẩn. Thật lố bịch. Nhưng tôi kêu lên trong một lời khẩn cầu im lặng, giống như đứa trẻ mơ thấy ma, cất tiếng kêu mẹ nó.

Con quái vật đang đuổi sát nút tôi! Kẻ hủy diệt! Kẻ độc ác!

Cứu tôi với!

“Chúng ta đã sử dụng tám mươi phần trăm thời gian cho phép,” Ax báo.

“Còn hai mươi bốn phút thôi,” Marco gắt gỏng.

“Không thành vấn đề. Mình hết sức rồi,” Rachel thừa nhận. “Mình không chịu nổi nữa. Và nó tới gần quá rồi. Đã đến lúc quay lại và chiến đấu.”

OÀM! OÀM! OÀM!

“Chúng ta không thể nào thắng được,” Ax buồn rầu.

“Biết chứ!” Jake đáp. “Nhưng nếu phải thua, mình thà thua trong chiến đấu hơn là để cho nó chộp tụi mình từng đứa một.”

“Nói rất đúng điệu Andalite,” Ax tán thưởng. “Chúng ta có nhiều điểm giống nhau. Hy vọng sẽ có một kết thúc tốt đẹphơn thế này.”

“Đếm đến ba thì bắt đầu nha,” Jake ra lệnh.

“Một”

“Hai”

“Ba”

“Bắt đầu”

Chúng tôi ngừng bơi và quay lại đối mặt với con Mardrut.

“Jake nè,” tôi gọi. “Mình muốn nói với bồ…”

“Ờ mình cũng vậy, Cassie à.” Jake trả lời.

OÀM! OÀM! OÀM!

Con quái vật màu đỏ tía lao vào chúng tôi.

Tôi run lên vì khiếp hãi. Nhưng tôi quá mệt để có thể bơi đi trốn.

Cứu tôi với! Tôi kêu lên một lần chót. Nhưng tôi biết chả ai tới cứu mình.

Và rồi tôi mặc kệ mọi sự ra sao thì ra… và nói lời từ biệt.

CHƯƠNG 23

“Ta đã quyết định phải làm gì với các ngươi rồi.” Visser Ba tuyên bố. “Sau cuộc săn đuổi quá dài này ta thực sự đói bụng lắm rồi.”

Nó lao vào chúng tôi.

Chúng tôi cũng lao vào nó.

Có vật gì đó đen thẫm từ đáy biển ập lên.

Vật gì đó đen thẫm, dài thong, và bự hơn cả con Mardrut.

PHẨM!

Visser Ba giật nảy người và chết sững trong lòng nước.

Một dáng hình đen thẫm thứ hai cũng lẹ như cái thứ nhất.

PHẨM!

“Cácđại cao thủ!” Tôi thì thầm.

“Đó là những con cá voi!” Marco la lên.

Có năm con trong lòng nước.

Hai con đực lớn tấn công mở màn, có cái đầu y như chiếc búa tạ. Những con cá nhà táng. Mười tám mét dài. Sáu mươi lăm tấn. Nặng bằng năm mươi chiếc xe hơi.

Chúng đã lặn sâu và vọt lên với tốc độ kinh khủng để đâm sầm vào con vật đến từ đại dương của thế giới khác.

Con Mardrut rất bự, rất khỏe. Nhưng có con vật nào có thể sống sót được lâu khi bị những sinh vật nặng sáu mươi lăm tấn đâm vào?

Rồi con cá voi - con cá voi của tôi, tôi vẫn nghĩ về nó như thế - bắt đầu lấy đuôi quất Mardrut. Những cú mạnh như búa bổ. Những cú có thể làm đổ sụp những bức tường. Liên tiếp, liên tiếp những đánh khi hai con cái nhỏ hơn nhập cuộc và hai con cá nhà táng vòng lại để tấn công nữa.

“Aaaaagggg!” Tiếng kêu đau đớn và giận dữ của Visser Ba vọng lại trong đầu tôi.

“Nó rút lui kìa!” Jake kêu quang quác.

“Nó bỏ chạy!” Rachel reo. “Haha!”

“Mình cho là Visser Ba chẳng ưa thích mấy con cá voi lắm đâu,” Marco hét lên. “Chẳng ưa chút nào!”

Lũ cá voi rượt nó một lúc, nhưng cuối cùng chúng để nó đi.

Cá voi không thạo chuyện giết chóc cho lắm. Chúng không thực sự có tài căm ghét và hủy hoại.

Vài phút sau con cá voi của tôi, con tổ chảng lưng gù, quay lại xả hơi trong lòng nước, bên cạnh tôi.

Tôi muốn cảm ơn nó. Nhưng như tôi đã nói, cá voi không tư duy bằng những từ ngữ của người hay ý nghĩa của người. Dù sao đi nữa tôi vẫn thử.

Cảm ơn anh bạn lớn.

Những người ưa tranh cãi về việc cá voi thông minh như thế nào, hay chúng có thông minh bằng con người không, thực ra đã bỏ mất điểm chính yếu. Cá voi sẽ chẳng bao giờ đọc sách, chế tạo tên lửa hay làm toán lượng giác. Về tất cả những lĩnh vực như thế, con người thông minh hơn. Con người là những bộ óc tuyệt vời của hành tinh Trái Đất.

Nhưng chẳng cần phải tin rằng cá voi thông minh bằng người thì mới có thể tin rằng chúng cũng tuyệt vời. Chúng không cần là cái gì khác bởi chính chúng là điều tuyệt diệu. Và mặc dù tôi chẳng thực sự biết linh hồn là cái gì, tôi vẫn biết điều này; nếu như con người có linh hồn thì cá voi cũng có.

Tôi muốn cảm ơn nó đã đáp lại lời kêu cứu của mình. Nhưng tôi có cái cảm giác lạ lùng này; Khi nó mở tấm lòng bao la cho cái tâm trí cá heo ẩn trong tâm trí của tôi, nó không chỉ đáp lại riêng tôi.

Tôi có cảm giác là một cách nào đó, chính biển cả đã kêu gọi nó đáp lại sự có mặt của một loài đáng ghê tởm.

Dĩ nhiên tôi chẳng khi nào hở môi cho Jake hay đứa nào trong bọn tôi biết điều đó. Tụi nó sẽ cười tôi. Ít ra thì Marco sẽ cười.

“Thời gian biến hình sắp hết!” Ax thông báo.

“Mình sẽ nghĩ rằng nếu tụi mình biến hình, con cá voi sẽ chở tụi mình cho tới khi tụi mình sẵn sàng biến hình lần nữa.” Tôi nói.

Vậy là tôi hoàn hình người, Ax thì hoàn thành Andalite, và cả bọn leo lên cái lưng đồ sộ của con cá voi.

Tôi thiếp đi. Tôi biết nói như vậy nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi ngủ thiếp đi thiệt đó. Tôi đã kiệt quệ rồi. Cả thể xác lẫn tinh thần. Đã mệt nhừ về mọi phương diện.

Khi tôi tỉnh dậy là lúc mặt trời lặn. Chúng tôi đã gần bờ. Tôi nhìn thấy được bãi biển và xa hơn một chút trên bờ là cửa sông.

Dĩ nhiên là cả bọn ướt mèm vì sóng biển đánh và nước phun lên từ lỗ mũi cá voi. Có hơi lạnh một chút, nhất là lúc này mặt trời đã lặn mất tiêu.

Nhưng một lần nữa, tôi đã không trở thành bữa nhậu của Visser Ba, vậy thì có gì phải than thở nữa chứ.

Jake ngồi ngéo chân trên lưng con cá voi, mỉm cười với tôi.

“Một ngày chết tiệt, hả?” Cậu ấy thốt lên.

Tôi cũng mỉm cười. “Ừa”

“Chúng mình đã thành công. Đã cứu được người Andalite. Và đã rút ra vô sự.”

“Chỉ vừa vặn mà thôi!” Tôi nói.

“Bồ có biết không? Bồ có lý lắm. Bồ tin ở cảm giác của bồ, tụi này đi làm theo bồ và đã không trầy một cái vảy.”

Tôi gật đầu. “Ờ có lẽ vậy. Có điều… như Marco sẽ nói, tụi mình đừng có lặp lại vụ này trong gian sắp tới nữa nha, đồng ý chứ?”

Jake mỉm cười, kiểu mỉm cười chậm rãi của cậu ấy. “Dù sao làm cá heo cũng vui chứ hả? Mình biết là bồ đã băn khoăn vụ ấy. Bồ nghĩ có lẽ vụ ấy không đúng đắn gì hết, phải vậy không?”

Tôi chầm chậm lắc đầu. “Mình vẫn chưa tin chắc làm như vậy là đúng đắn. Nhưng tụi mình đâu có được thoải mái lựa chọn. Bọn Yeerk là kẻ khiêu chiến chứ đâu phải tụi mình. Và sau nhữnggì Ax đã nói… Mình nghĩ chuyện này không chỉ liên quan để một loài, đến loài người. Đây là việc của toàn bộ các động vật. Của cả Trái Đất.”

Jake gật đầu. “Mình nghĩ nếu bồ có thể hỏi ý kiến tụi cá heo, chúng sẽ trả lời rằng sử dụng chúng là hoàn toàn đúng đắn. Bởi vì việc bồ ráng làm chính là để cứu chúng nữa mà.”

“Đâu có, chúng sẽ chỉ cho đó là một trò thú vị thôi. Chẳng bao giờ chúng hiểu được đâu.”

Cả hai đứa cười rân. Cho dù biết nói đi nữa, tụi cá heo cũng chẳng bao giờ hiểu được hai đứa tôi băn khoăn vì nỗi gì. Chỉ hai đứa tôi là biết rõ hơn ai hết.

“Mình nghĩ là bồ nói trúng,” Jake nói. “Nhưng tụi mình hiểu mà.” Ánh mắt Jake gặp ánh mắt tôi. “Tụi mình hiểu rõ cái gì đang lâm nguy. Và tụi mình sẽ làm bất cứ điều gì cần phải làm để chiến thắng.”

Tôi biết Jake muốn nói gì với mình. Chúng tôi sử dụng cá heo chính là cứu chúng. Sử dụng những con thú khác là để cứu chúng. Và việc làm của chúng tôi như vậy là chính đáng.

CHƯƠNG 24

Chúng tôi biến hình một lần nữa thành cá heo và bơi ngược dòng sông về chỗ chúng tôi đã xuống nước. Chúng tôi lựa quãng nước nông để hoàn hình người.

“Mình cảm thấy trở lại làm người tuyệt vời thật.” Jake thốt lên.

Marco chọc: “Ồ, Jake, bồ đã bao giờ thực sự là người đâu mà nói cho ngon.”

Tôi thấy câu đùa cũng nhộn, nhưng cả bọn đều oải đến mở miệng cười cũng chẳng nổi.

Chúng tôi đào lấy quần áo giày dép từ nơi chôn giấu lên. Tôi tròng chiếc quần jean và cái áo lạnh ngắn tay bên ngoài bộ đồ biến hình sũng nước. Tôi thọc đại hai bàn chân bê bết bùn vô giày bốt.

“Lạ thiệt đó,” Ax thốt lên trong khi trố mắt quan sát chúng tôi.

“Những thứ mà các bạn tròng lên người có ý nghĩa gì vậy?”

“Đó là quần áo,” Rachel giải thích.

“Vì sao phải tròng nó vô? Nó bảo vệ các bạn khỏi tác động xấu của môi trường hả?”

“Ờ, thêm nữa nếu bồ đi ra đường mà trần như nhộng thì mọi người sẽ rất bất bình.” Marco trả lời.

Có tiếng phần phật phía trên đầu chúng tôi. Một cành trong lùm cây trĩu xuống vì bị đè nặng đột ngột.

“Bồ đó hả Tobias?” tôi hỏi.

“Ồ. Mấy bồ… mấy bồ đã tìm thấy người Andalite ư!”

“Đúng rồi. Chào Ax đi Tobias. Tất nhiên đó chỉ là biệt danh của anh ấy thôi. Chào Tobias đi Ax. Cậu ấy cùng bọn với tụi này đó.”

“Gần như vậy thôi,” Tobias nói ráo hoảnh. “Mình thích cái lốt này đến nỗi đã mang nó thường trực đấy.”

Anh chàng Andalite như bị choáng. “Bạn bị kẹt luôn trong đó rồi sao?”

“Ờ.”

Ax quay sang nhìn tôi rồi ngó hết đứa này sang đứa kia. Ax bỗng rất long trọng.

“Các bạn đã trả giá quá đắt cho món quà mà ông anh Elfangor của tôi trao tặng.”

“Hoàng tử Elfangor là anh của bồ sao?” Tobias hỏi. Đôi mắt diều hâu của cậu ấy lóe lên. “Mình đã ở bên anh ấy đến phút chót đó.”

“Mọi sự đều hay cả,” Jake ngắt lời, “Nhưng bây giờ tụi mình phải đi khỏi đây. Và phải quyết định sẽ làm gì với Ax. Anh ấy đâu thể cứ thế này mà đi bộ với tụi mình qua phố xá.”

“Mình nghĩ Ax có thể đến trang trại nhà mình,” tôi nói. “Ở đó cũng không khác cái phi thuyền Mái Vòm là bao nhiêu. Có đồng lúa, đồng cỏ, rừng cây, ở ngay lối vô vùng rừng bảo tồn quốc gia. Dĩ nhiên Ax phải coi chừng, nhưng dù sao đó cũng là địa điểm duy nhất tụi mình có thể giấu Ax được.”

“Chuyện đó đâu có nhằm nhò tới việc làm sao đưa được Ax đến nơi,” Marco vạch ra. “Phải lội bộ rất xa. Dân chúng ta sẽ trố mắt cả lên vì một con hươu màu xanh lơ to đùng có hai mắt phụ và cái đuôi bọ cạp đó.”

“Tôi phải biến hình,” Ax nói.

“Ờ, nhưng biến thành gì đây?” Rachel băn khoăn.

Thế rồi tôi bất ngờ thấy Ax đi tới chỗ mình. Ax đặt bàn tay nhỏ nhắn có nhiều ngón lên mặt tôi.

“Bạn cho phép nha.” Ax nói.

Tôi cảm thấy mình trở bên đờ đẫn. Không phải buồn ngủ, mà kiểu như đang bị thôi miên.

Tôi nhận biết Ax đang làm gì. Anh ấy đang “thu nạp” tôi. Đang hấp thụ ADN của tôi.

“Ừm… xin lỗi, nhưng bồ tính biến hình thành Cassie hả?” Marco hỏi. “Liệu có làm nổi không đó?”

Ax đi tới bên Marco và dờ vào mặt cậu ấy. Cứ thế Ax lần lượt thu nạo ADN của từng đứa bọn tôi.

Rồi Ax bắt đầu biến hình.

Tôi đã thấy nhiều cuộc biến hình lạ lùng. Nhưng không có cuộc nào giống như cuộc này. Ax không biến thành một con vật, mà là một con người.

Nhưng là một người mà theo cách nào đó cả bọn đều quen biết. Một sự hòa lẫn của bốn đứa Animorph.

Hai chân trước của Ax bắt đầu co rút lại. Hai chân sau dày ra và khỏe lên. Đột nhiên một cái miệng hiện ra trên bộ mặt Andalite của anh ấy.

Cái đuôi bọ cạp teo lại và biến mất.

Ax lui lại và đứng thẳng lên.

“Ừm, mấy bồ biết đó, mình nghĩ nên để cho Ax ở một mình chút xíu,” tôi đề nghị.

“Ax sẽ là trai hay gái đây?” Marco băn khoăn.

“Đằng nào thì tụi mình cũng quay mặt đi chứ,” tôi nói.

Cả bọn quay đi. Có lẽ là đúng lúc.

“Ax nè, trong đống quần áo có dư một quần soọc với một áo thun đấy,” Jake nói. “Bạn mặc vô đi nha?”

Vài phút sau chúng tôi quay lại. Cả bọn trố mắt.

Ax tròng chiếc áo thun y như một chiếc quần soọc lung bùng vào chân. Còn cái quần thì ở trên đầu anh ấy.

“Đ…ư…ợ…c rồi,” Jake tuyên bố. “Chỉ cần chỉnh lại chút xíu thôi mà. Bạn là nam hay nữ hả Ax?”

“Tôi lựa n…a…m.” Ax đột ngột ngưng biến hình, hai mắt mở tròn. Anh bị bất ngờ vì cái miệng của mình. Vụ này thì người Andalite không thể hiểu nổi.

“Tôi muốn làm nam bởi vì tôi là giống đực. Chữ gì nhỉ. Đực. Lựa như vậy có được không? L - ư - lựa? Ch - cho - chọn - lự - lựa?” Ax méo cả miệng và thè cả lưỡi. “Lạ thiệt,” Ax kết luận.

“Nam giới hay lắm đó,” Jake nói. “Rachel? Cassie? Quay đi chứ. Marco và mình sẽ giúp Ax bận lại quần áo.”

Khi hai đứa tôi quay lại thì Ax đã ăn vận như bình thường.

Nhưngnomanh ấy lại không bình thường. Cao thì tầm thước, một sự cân bằng hoàn hảo giữa Rachel và Marco. Vóc người thì làng nhàng, cỡ giữa Jake và Marco. Tóc màu nâu, với chút xíu màu vàng kim của Rachel và chút xíu quắn của tôi. Nước da bánh mật, trộn lẫn giữa màu nâu của tôi với màu ô liu của Marco, và màu trắng lợt của Jake với Rachel.

Ax là người thiệt, nhưng vẫn là lạ sao sao đó.

Ax lúc lắc đầu hết sang bên nọ lại sang bên kia. “Các bạn làm thế nào để nhìn? Nh - ì - nhìn. Làm thế nào nhìn được xung quanh? Qu - a - quanh. Và nhìn đằng sau?”

Tôi toét miệng cười. Đúng như mỗi lần tôi biến hình thành một con vật mới. Ax đang làm quen với cơ thể mới của mình. Hay ít ra là đang ráng làm điều ấy. Trong lúc tôi quan sát. Ax uốn môi tìm cách phát ra những âm thanh mới, thì anh ấy đột nhiên ngã nhào ra phía trước.

Jake vội nắm lấy Ax và giữ thật chắc.

“Bây giờ anh chỉ có hai chân thôi đấy, Ax.” Jake cảnh báo.

“Ờ, Ha. Aai. Thiệt là bấp bênh.”

“Ừa, chúng mình là giống vật rất bấp bênh,” Marco thừa nhận.

“Thôi thôi, mình phải đi khỏi đây thôi.” Jake ra lệnh.

“Ax?” tôi gọi. “Trên đường về nhà đừng có nói chuyện với người lạ đó nghen.”

CHƯƠNG25

Vài bữa sau đó. Sau khi chúng tôi đã lại sức. Sau khi tôi đã chắc chắn là Ax được an toàn trong khu đồng xa thuộc trang trại nhà tôi, khuất những con mắt tò mò.

Tôi đợi cho đến tối và biến hình lần nữa thành chim hải âu.

Tôi bay ra khỏi trang trại, băng qua đêm tối đến Lâm Viên.

Lâm Viên đã đóng cửa và vắng hoe không còn ai ngoài mấy nhân viên bảo vệ đứng rải rác. Nếu tôi tìm cách vô theo đường thông thường thì dĩ nhiên họ sẽ chặn lại, nhưng có ai để mắt đến hải âu đâu.

Tôi đậu xuống gần bể cá heo và hoàn hình người. Không có ánh sáng nào ngoài một lưỡi liềm trăng, nhưng tôi có thể nghe tiếng lũ cá heo bơi. Một con lại chỗ tôi, tò mò không biết vì sao một con người lại lởn vởn ở đây vào ban đêm.

“Chào,” tôi nói. “Xin lỗi nha, mình không có cái gì cho các bạn ăn đâu.”

Rồi tôi leo lên thành bể. Tôi buông mình trượt xuống lòng nước lạnh giá.

Ba con cá heo bơi đến ngó tôi một cái. Vụ này dứt khoát là bất thường. Có một con người kỳ cục mò xuống bể nước với chúng. Một trò chơi mới đây.

Tôi bắt đầu biến hình.

Việc này thu hút sự chú ý của chúng. Cả sáu con cá heo bơi vòng quanh, nhìn thẳng, nhìn nghiêng, nhìn ngoái lại tôi trong khi bơi qua.

Và từ từ tôi trở thành một trong bọn.

Đây thực sự là một việc làm ngớ ngẩn. Tôi biết như thế là ngớ ngẩn. Nhưng tôi cảm thấy đó là việc mình phải làm.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tạiwww.- gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi muốn cho chúng thấy mình đã làm cái gì. Tôi muốn chúng cho phép mình trở thành một thành viên của chúng. Tôi muốn tìm cách nói với chúng… tóm lại là đủ thứ.

Nhưng bạn biết đó, một khi đã có trong lốt cá heo lần nữa, tôi khó mà nhớ nổi những nỗi băn khoăn trọng đại của mình. Khó mà nhớ nổi vì sao mình tới đây.

Khó mà nhớ được sự sợ hãi, băn khoăn và tội lỗi.

Một con trong bọn tiến đến, chạm mỏ vào tôi rồi vọt lên mặt nước. Nó bùng lên trời và rơi xuống, lặng lẽ và êm ru như một mũi tên.

Chúng rủ rôi chơi chung.

Chúng rủ tôi nhảy múa với chúng.

Và tôi đã nhập trò.

HẾT TẬP 4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play