Animorphs (Tập 4) - Chương 16 - 17 - 18

CHƯƠNG 16

“Aaaaaa!”

Tôi cảm thấy như thể mình rơi mãi mà không xuống đến mặt nước.

Bùm-ụp!

Chân tôi đập vào nước trước rồi tôi ngụp xuống dưới mặt biển trong một cột bong bóng.

Cái lạnh làm tôi choáng váng. Nước cóng như băng. Và ngay cách tôi có một mét là bức tường thép đáng sợ của con tàu đang lướt qua với một tốc độ khó tin.

Tôi đạp chân và bắt đầu nổi lên mặt nước. Tôi bơi giỏi từ lúc còn bé tẹo, nhưng ở sâu giữa lòng biển khơi thế này thì tôi sợ chết khiếp. Đâu phải là bể hay ao, mà là đại dương. Cách xa bờ hai mươi dặm lặn.

Tôi xuyên qua mặt nước và hít căng không khí đầy phổi cùng lúc uống đầy một miệng nước biển mặn chát. Sóng bạc đầu cao ngất vậy mà khi còn ở trên tàu tôi cứ ngỡ là những gợn sóng nhỏ. Tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ đứa nào trong bọn. Chỉ thấy cái thành tàu sừng sững.

Nào Cassie, tôi tự nhủ, biến hình đi. Làm đi chứ. Đây đâu phải chỗ cho một con người.

Chẳng có gì tuyệt vọng bằng một mạng người giữa đại dương. Nếu không có phép biến hình thì tôi sẽ chẳng cầm cự nổi một tiếng đồng hồ.

Tôi cảm thấy sự biến đổi bắt đầu ngay khi tôi tập trung vào biến hình. Thoạt đầu tôi có cảm tưởng mình sẽ chết. Tôi giành ngay lập tức gần như toàn bộ sức nặng của một con cá heo chỉ với mỗi đôi chân người đang đạp cuống cuồng để giữ cho đầu nổi trên mặt nước. Hai cánh tay tôi đã biến thành chân chèo.

Một con sóng quét qua người, khiến tôi phì nước ra cả đằng mồm lẫn đằng mũi. Tôi nhận ra rằng mình không thể giữ cho đầu nổi trên mặt nước lâu hơn, nên hít một hơi dài và lặn xuống.

Khi mắt tôi biến ra mắt cá heo, khả năng nhìn dưới nước của tôi tăng tiến liền. Tôi có thể nhận ra những hình dạng đang quẫy đạp dưới lòng nước xung quanh mình, Jake đã biến đổi phân nửa. Rachel sắp hoàn thành. Marco, với một cái miệng cá heo rộng hoác, trông có vẻ thích chí lắm.

Thế rồi, qua một cú đập của chiếc đuôi mới hình thành hoàn chỉnh, tôi biết là mình đã an toàn. Tôi đã biến hình xong. Tôi đã là một con cá heo giữa thế giới của loài cá heo. Sự vụng về của con người, cái lạnh của con người, nỗi sợ hãi của con người trước một môi trường xa lạ, tất cả đều đã tan biến.

Tôi thấy mình ấm áp và tự chủ ở đúng nơi đúng chốn của mình.

“Mọi người ổn cả chứ!”

Từng đứa một đáp lời. Bọn tôi đã thành công. Nhưng tệ thật, đó mới chỉ là phần dễ nhất của phi vụ này.

“Hay lắm, dzui dzẻ lắm,” Marco mỉa mai. “Đừng bao giờ, chớ có bao giờ lặp lại đó nghen.”

“Cassie?” Jake hối tôi.

Tôi tìm cách thư giãn, để cho tâm trí người của mình rút lui một chút. Tôi cần nghe những bản năng của cá heo. Tôi cần hiểu những thông tin của con cá heo. Tôi cần hiểu những thông tin của con cá voi, việc mà chưa một con người nào làm được.

“Không xa đâu” Tôi nói. “Tụi mình chỉ còn cách vài… ừm… thôi bỏ đi, không có tín hiệu rõ về độ xa. Nhưng cứ tin mình đi, gần tới nơi rồi.”

“Tụi này theo bồ đó, Cassie à” Jake tuyên bố.

Tôi cảm thấy mình mà đóng vai thủ lãnh thì ngộ thiệt. Nhưng thực sự chỉ có tôi biết đường. Lúc đầu bọn tôi bơi sát dưới mặt nước. Điều này khiến tôi lúng túng, vì loài cá voi bơi sâu hơn, thế giới mà loài cá voi nhìn thấy và biết rõ thì ở sâu hơn thế giới mà con cá heo trong lòng tôi từng trải qua.

Song tôi vẫn biết là mình đi đúng hướng. Những tiếng dội lách tách định vị vẽ ra trong tâm trí những bức hình lù mù chỉ hiểu được phần nào: những đồi cao lũng sâu và những vết nứt dưới lòng biển. Tôi cảm thấy những dòng chảy hút tôi vào.

Tôi cảm nhận được những thay đổi của nhiệt độ nước.

Tóm lại, tôi chỉ đơn giản là tôi biết, thế thôi.

“Nào, mọi người, hít một hơi thiệt dài nghen,” Tôi hô.

Cả bọn trồi lên mặt nước, tống hết khí thải ra, hít đầy phổi luồng không khí trong lành của biển cả.

“Nè, cái gì kìa?” Rachel hỏi.

“Cái gì?” Tôi hỏi lại.

“Đằng kìa kìa. Một chiếc máy bay trực thăng.”

Cả bọn quan sát chiếc trực thăng đang bay thấp và rất chậm trên mặt nước. Chỉ cách có vài trăm mét, nhưng ở trên mặt biển tầm nhìn của cá heo không được rõ như mắt người.

Nhưng lúc chiếc trực thăng bay đến gần, tôi có thể nhìn thấy nó đang rà một sợi dây cáp trong lòng nước.

“Một kiểu máy cảm ứng.” Jake suy đoán.

“Chúng đang tìm kiếm cái gì đó dưới nước.” Marco tán thành.

“Bọn chúng đó,” Tôi nói.

Không đứa nào bàn cãi. Tất cả chúng tôi đều biết đúng là như vậy. Bọn Mượn xác đang bay trên chiếc trực thăng ấy.

Bọn Yeerk đang ở quanh đây.

CHƯƠNG 17

“Mọi người dự trữ càng nhiều không khí càng tốt,” Tôi nhắc lại. “Tụi mình sắp phải xuống sâu đấy.”

Chúng tôi lặn gần như theo chiều thẳng đứng xuống lòng biển. Xuống, xuống nữa, để lại phía sau cái hàng rào sáng trắng. Giã từ mặt trời. Giã từ ánh sáng. Giã từ không khí mà chúng tôi cần cũng ngang với con người cần.

Tôi định vị được một đàn cá ở phía trước, ngay bên dưới chúng tôi. Nhưng chúng tôi đâu có tới đây để ăn uống. Chúng tôi bơi xuyên qua đàn cá và tiếp tục đâm thẳng xuống. Cho tới khi trông thấy đáy biển.

Chúng tôi xoài ra và rà sát đáy biển giống như những chiếc máy bay phản lực bay sạt ngọn cây. Bên trên những bãi rong biển rập rờn. Xuyên qua những đàn cá đang lao lên như tên. Bên trên những bãi đá bám đầy hà, nơi trú ngụ của hàng ngàn thứ tôm cua, cầu gai, sâu và ốc lạ kỳ.

Phía trước có một vồng đất, một kiểu đồi thấp chạy dài, Chúng tôi lao qua đấy.

“Mình bắt đầu cảm thấy thèm hít một ít một hơi không khí rồi đấy,” Rachel kêu “Còn bao xa nữa…”

Ngay lúc đó chúng tôi trông thấy nó.

Trông thấy nó, phải, nhưng khó mà tin nổi.

Tôi đã quá quen nhìn thấy những điều tưởng chừng không có thật: nào người ngoài hành tinh, nào phi thuyền không gian, nào bè bạn hóa thú. Nhưng vật này thì… quả thật là điên cái đầu.

Nó hình tròn. Tròn như cái mâm. Một cái mâm rất to. Đường kính phải tới tám trăm mét.

Nó được chụp kín bằng một cái vòm trong suốt làm bằng kính hay thứ gì đó mà người Andalite dùng thay cho kính.

Và bên trong cái vòm, được bảo vệ khỏi sức ép của nước, là thứ gì đó trông rất giống một công viên.

Một công viên, trong cái vòm làm bằng chất dẻo, ở dưới đáy đại dương!

Có cỏ, màu xanh lơ hơn là xanh lục, nhưng trông vẫn giống cỏ. Có những cây trông như các nhánh súp lơ khổng lồ. Và những cây khác giống những đọt măng tây màu da cam và màu xanh. Ở chính giữa là một cái hồ nho nhỏ, nước xanh trong như pha lê, từ dưới nước mọc lên những tinh thể màu xanh lục trong suốt kỳ ảo trông như những bông tuyết lạ thường.

“Oa!” Marco thốt lên.

“Đó là những thứ mà bồ trông chờ phải không, Cassie?” Rachel hỏi tôi.

“Mình… mình mơ thấy… mình trông thấy loáng nhoáng cái gì đó… nhưng cái này thì… thật không tin nổi!”

“Mình nghĩ có thể có một cửa sập ở phía dưới,” Marco nói. “Mấy bồ có thấy cái phần thò ra kia không?”

“Mình cứ thử coi sao,” Jake đề nghị. “Mình không thể nhịn thở lâu hơn được nữa.”

Bọn tôi bơi xuống, nhắm cái phần có vẻ khác biệt so với cả vòm kính. Lúc tới gần, tôi mới thực sự bắt đầu cảm nhận được kích thước của vòm. Giống hệt như khi ta tới gần một sân vận động cực lớn vậy. Mà còn bự hơn nữa kìa, giá mà các bạn có thể hình dung nổi.

“Cửa sập đây rồi.” Rachel thông báo. Nhỏ tới trước cả bọn một chút. “Một kiểu cửa bằng kính. Phía bên kia có một phòng nhỏ, rồi một cửa khác dẫn vô trong vòm. Bên cạnh cửa ngoài có một tấm bảng nhỏ màu đỏ.”

“Một là thử vô trỏng, hai là ngoi lên thôi,” Marco kêu khẩn thiết.

“Tấm bảng đỏ có thể là chỗ mở cửa,” Jake nhận định. “Nào thì thử. Hy vọng là nó chạy.” Cậu ấy lấy mỏ ấn vào tấm bảng.

Cửa mở ngay lập tức.

“Phải thử xem có an toàn không đã chứ,” Marco đề nghị.

“Không đủ thời gian đâu,” Tôi nói. Hai lá phổi của tôi đã bỏng rát. Tôi cần không khí lắm rồi.

Cả bốn đứa bơi qua cửa. Lại có một tấm bảng đỏ thứ hai. Tôi lấy mỏ đẩy tấm bảng và đóng cửa lại, giam chúng tôi trong một phòng nhỏ bằng kính. Bọn tôi có thể nhìn ra và nhìn lên, khắp xung quanh là biển cả. Nhưng phía dẫn vào vòm thì đục mờ.

“Sớm muộn gì thì tụi mình cũng tới một bể cá cho coi,” Marco nói.

Nước bắt đầu rút ra khỏi phòng từ từ. Mỗi lúc một chút, giải phóng một khoảng không khí trên đầu khoang đệm. Tôi rướn mũi lên hít khí oxy phước đức.

“Hay lắm, mình hoàn hình được rồi.” Jake nói.

Tôi đã bắt đầu từ trước khi cậu ấy nói. Lúc khoang đệm rút nước đến phân nửa thì tôi đã có thể đứng lên đôi chân người của chính mình.

“Tới nơi rồi,” Marco lên tiếng ngay khi cái miệng người của cậu ta thành hình. “Mình chẳng biết tới chỗ nào, nhưng cuối cùng thì tụi mình cũng đã tới.”

Bây giờ khoang đệm đã rút hết nước. Bốn đứa đứng đó chân trần, chỉ độc một bộ đồ biến hình ướt mèm trên người. Còn một tấm bảng đỏ cuối cùng bên cạnh cái cửa dẫn vô trong vòm.

“Sẵn sàng chưa?” Jake hỏi.

“Sẵn sàng như mọi lúc,” Marco đáp.

Jake ấn tay vào tấm bảng.

Cánh cửa trượt mở. Tôi cảm thấy một làn sóng không khí ấm áp và thơm phức lạ lùng ùa ra.

Tôi thoáng nhìn thấy…

Rồi một ánh chớp sáng rực.

Đột nhiên tôi bất tỉnh.

CHƯƠNG 18

Tôi mở mắt và thấy mắt mình đang nhìn thẳng lên trên. Tôi đang nằm ngửa. Trên đầu tôi bốn bề là đại dương. Những con cá bơi lấp lánh trên cao. Cao nữa là cái rào sáng trắng ngăn biển với trời. Nhưng ở xa, xa lắm.

Tôi xoay đầu nhìn sang bên cạnh. Jake nằm cạnh tôi, vẫn còn bất tỉnh. Dưới đầu tôi là cỏ xanh lơ. Tôi nhìn sang phía bên kia.

“Aaaaa!”

“Không được động đậy. Ta đập cho mi bất tỉnh để coi mi là ai. Nhưng nếu mi động đậy, ta sẽ tiêu diệt mi.”

Hắn đứng trên cái móng guốc thanh tú, thoạt nhìn giống như một con hươu hay sơn dương màu xanh lợt pha màu nâu vàng.

Nhưng thân trên của hắn thì lực lưỡng giống như một con nhân mã thần thoại, có hai cánh tay nhỏ nhắn và hai bàn tay nhiều ngón. Mặt hắn gần như hình tam giác, hai con mắt rất lớn hình trái mơ. Có một khe nứt dọc ở chỗ lẽ ra là mũi và ở chỗ lẽ là miệng thì lại không có gì hết.

Trên đỉnh đầu hắn mọc lên hai cái sừng mà lại chẳng phải sừng. Ở đầu mỗi cái là một con mắt, hai mặt vòi ấy quay qua quay lại độc lập với đôi mắt chính.

Hắn có vẻ hiền lành, tò mò, và gần như yếu ớt. Cho đến khi bạn để ý tới cái đuôi. Giống hệt đuôi bọ cạp. Dày, mạnh mẽ, và chót đuôi sáng loáng một lưỡi hái ác hiểm với hai cạnh sắc như dao cạo.

Tôi biết hắn là ai rồi. Không lầm vào đâu được, hắn chính là một người Andalite.

Và cũng khỏi cần hỏi hắn đang cầm cái gì trên tay. Trông nó rất giống vũ khí bắn tia Nghiệt của bọn Yeerk.

Hắn chĩa cái đó vào tôi.

Ở xung quanh tôi, mấy đứa bạn cũng đang lần lượt tỉnh dậy.

“Cái gì… Ôi,” Marco thốt lên. “Làm ơn cho tôi biết đó là một người Andalite thứ thiệt chứ không phải Visser Ba.”

Đột nhiên, không cảnh cáo, cái đuôi của người Andalite uốn cong về phía trước. Lưỡi hái dừng lại chỉ cách mặt Marco chưa đầy một tấc.

“Visser Ba! Chớ có nhắc đến cái tên ấy!” Người Andalite nói trong óc.

“Đ…ư…ợ…c thôi.” Marco kéo dài giọng. “Xin chìu ý huynh.”

“Chúng mình là bạn mà,” Tôi nói.

“Ta không biết bọn mi là ai hết,” Người Andalite trả lời. Nhưng hắn thu cái đuôi lại và Marco lại thở được như trước.

“Bạn đã kêu tôi,” Tôi giải thích. “Bọn tôi tới đây để giúp bạn,”

“Kêu mi ư? Mi nghe được tiếng ta kêu?” Hắn châu cả bốn con mắt lại nhìn tôi. “Mi là ai vậy?”

“Con người. Một người của Trái Đất.”

“A ta đã thấy những hình ảnh loài người. Nhưng lời kêu gọi của ta nhắm tới những người anh em của ta, làm sao mi lại nghe được?”

“Tôi cũng chẳng biết,” Tôi thừa nhận “Tôi nghe thấy trong mơ. Một đứa bạn khác của tôi cũng nghe thấy. Bọn tôi đoán đó là một người Andalite. Bọn tôi muốn giúp người ấy.”

“Bọn mi biết những gì về người Andalite? Loài người đâu có biết dân tộc ta. Bọn mi đâu có tới được các vì sao. Bọn mi chỉ biết có hành tinh của riêng mình thôi. Ông anh họ của ta đã bảo thế.”

“Bọn tôi có biết một người Andalite. Bọn tôi đã ở bên ổng khi ổng… khi ổng bị giết.”

Người Andalite nhíu hai con mắt chính vào, “Người Andalite mà bọn mi nói đó là ai vậy?”

Tôi moi óc cố kiếm một cái tên. Ổng đã nói cho bọn tôi biết, nhưng cái tên lạ hoắc và dài thong. “Tôi không nhớ được cả tên chỉ nhớ được một phần là Hoàng tử Elfangor gì đó.”

Người Andalite giật nảy lên như thể bị ai đánh trúng. Toàn thân anh ta run rẩy. Cái đuôi chết người cong hẳn lên.

“Hoàng tử Elfangor ư? Không ai giết nổi Elfangor. Ổng là chiến binh vĩ đại nhất xưa nay, không ai có thể giết được ổng!”

“Vậy mà có đấy,” Jake xen vào. “Chúng tôi có mặt tại đó mà.”

“Kẻ nào? Mi bảo kẻ nào đã giết Elfangor?”

“Kẻ mà anh không muốn chúng tôi nhắc đến tên.” Tôi trả lời khe khẽ.

Người Andalite vẫn ngẩng cao đầu nhưng cái đuôi thì trĩu xuống và lê dưới cỏ. Như thể hạ vũ khí. “ Đó là anh của ta, ảnh chết… chết hiên ngang chứ? Chết trong chiến đấu phải không?”

Jake trả lời: “Ông ấy chết trong khi bảo vệ chúng tôi và thách thức lũ Yeerk tới cùng. Ông ấy chiến đấu đến phút chót với vũ khí trong tay.”

Anh chàng Andalite nhắm hai con mắt lại một lúc. “Anh của ta là một chiến binh vĩ đại. Các anh em đều yêu thương ảnh, còn kẻ thù thì khiếp sợ. Không có chiến binh Andalite nào khác so nổi với ảnh đâu.”

Tôi thật bất ngờ khi nghe Jake tiếp lời: “Tôi cũng mất một người anh. Ảnh là một đứa trong bọn chúng. Một kẻ bị Mượn xác.”

Anh chàng Andalite mở to mắt. “Còn các ngươi, các ngươi phục vụ hay chống lại lũ Yeerk?”

“Tôi chống lại chúng. Chúng tôi chống lại chúng.”

“Bằng vũ khí nào? Các bạn có những loại vũ khí nào mạnh chứ?”

“Chỉ có vũ khí mà anh bạn trao cho tôi.” Tôi nói: “Là phép biến hình.”

“Anh Elfangor đã trao cho bạn cái phép ấy? Thật là chuyện chưa từng có!” Anh ta có vẻ bối rối. “Chắc tình thế lúc đó phải nguy kịch lắm nên ảnh mới trao cho các bạn phép biến hình.”

“Tình thế còn tệ hơn bạn nghĩ đó,” Marco nói. “Xem ra bọn Yeerk đã biết bạn ở đây. Một miếng của phi thuyền Andalite đã giạt vô bờ biển. Ngay lúc này bọn chúng đang ở trên mặt biển đó.”

Lần đầu tiên anh chàng Andalite có vẻ ngần ngừ,”Kế hoạch của các bạn thế nào?”

“Trước tiên là đưa bạn ra khỏi chỗ này và đem giấu thật kỹ,” Tôi nói.

“Các bạn tới đây chỉ để cứu tôi thôi ư? Thật vậy sao?”

“Thiệt.”

Anh ta mỉm cười bằng ánh mắt, hệt như hoàng tử Elfangor. “Các bạn chắc đã rất mệt sau lần biến hình vừa rồi. Các bạn cần nghỉ ngơi đã.”

“Xả hơi một chút, phải đấy,” Tôi tán thành.

“Đây là cái gì vậy?” Rachel hỏi: “Ý tôi muốn hỏi cái vòm này. Nó giống như một công viên hay cái gì đại loại thế.”

“Đâu là phần chính của một phi thuyền vòm Andalite. Chúng tôi sống ở trong này. Máy móc và buồng chỉ huy thì đặt ở một đoạn dài thò ra từ dưới đáy phi thuyền, còn cái vòm này thì đặt trên chóp.”

“Giống hệt một cây nấm. Hay một chiếc dù,” Tôi gợi tả.

Anh chàng Andalite có vẻ thẫn thờ.

“Bạn đừng nên để tâm,” Tôi vội nói.

“Trong trận đánh lớn ở quỹ đạo phải trên hành tinh của các bạn, cái vòm này đã tách khỏi phần còn lại của phi thuyền.”

“Sao lại thế?”

Anh chàng Andalite lấy móng chân trước cào cào trên cỏ. “Tôi… Tôi còn quá nhỏ không dự trận được. Đó là luật lệ của dân tộc tôi. Với lại, bỏ cái vòm đi phần còn lại của phi thuyền sẽ vận hành thoải mái hơn.”

“Bạn là một đứa nhóc hả? Ý tôi muốn hỏi bạn là một người còn trẻ tuổi phải không?” Marco hỏi.

“Phải!”

“Bạn là người còn lại độc nhất? Người Andalite duy nhất ở đây sao?”

“Phải. Tôi có một mình. Khi phi thuyền Lưỡi Rìu bất ngờ xuất hiện, chúng tôi không hề phòng bị. Tôi trông thấy bộ phận chính của phi thuyền Mái Vòm bốc cháy. Những tia Nghiệt đã phá hỏng cơ quan giữ thăng bằng trên quỹ đạo của cái vòm này. Nó rớt xuống. Nó rớt xuống biển và chìm xuống tận đáy. Tôi đã ở đây nhiều tuần lễ. Trong lòng cứ hi vọng anh em mình sẽ tới. Hi vọng có người sống sót. Cuối cùng tôi đánh liều phát đi tiếng gọi trên sóng gương. Cái đó hoạt động bằng…” Anh ta ngừng lời, vẻ bối rối. “Tôi không có ý định giải thích công nghệ của người Andalite đâu. Ông anh tôi sẽ… Anh sẽ nổi sung với tôi mất.”

“Chỉ còn bạn là sống sót.” Tôi buồn bã thốt lên.

“Chỉ còn mình tôi.” anh ta nói, “không có hoàng tử cũng chẳng có các chiến binh.”

Tôi cảm thấy lòng quặn lên. Chắc những đứa khác cũng cảm thấy như vậy. Tôi đoán là cả bọn tôi đứa nào cũng hi vọng anh chàng Andalite này sẽ giống như ông hoàng kia. Một lãnh tụ. Một người có thể lãnh đạo cuộc chiến. Một người biết nhiều hơn chúng tôi.

“Bọn mình cũng trẻ con lắm.” Tôi nói. “Quá trẻ để chiến đấu, nếu xét theo các luật lệ của dân tộc chúng mình.”

“Nhưng các bạn vẫn chiến đấu.”

“Bọn mình không có quyền lựa chọn. À mà bọn mình vẫn chưa biết tên bạn đấy. Đây là Jake, Rachel, Marco. Mình là Cassie. Còn thêm một đứa nữa. Tên cậu ấy là Tobias.”

“Tên tôi là Aximili - Esgarrouth - Isthil.”

Cả bọn chúng tôi chỉ biết trố mắt nhìn.

“Ax” Marco chủ động. “Rất mừng được gặp bồ.”

“Ai là vị hoàng tử của các bạn?”

Từng đứa lần lượt nhìn vào Jake.

“Ồ, cho mình yên đi mà,” Jake lắc đầu. “Mình không phải là hoàng tử của ai hết.”

Nhưng anh chàng Andalite đã bước tới. Anh ta cúi đầu và cụp đuôi xuống. “Tôi sẽ chiến đấu vì ngài hoàng tử Jake, cho đến khi trở về được với các anh em của mình”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play