Phương Thốn Nguyệt Minh

Chương 5


1 tháng


15.

 

Mà thật ra là chúng ta cũng không có cái nào cả.
 

Chủ quầy vui vẻ nói: “Thật ngại quá các vị khách quý ơi, hôm nay đồ đã bán hết mất rồi, mai các vị lại tới sớm nhé”.
 

Trên mặt mỗi người chúng ta đều lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng lại nghĩ đến đêm nay cũng đã có một bữa cơm no rượu say, còn mua rất nhiều đồ ăn nhẹ trên đường nên cũng không quá để tâm lắm, chào nhau và trở về phủ của mỗi người.
 

Hai ngày sau, đội quân xuất chinh từ phía tây đã trở lại triều đình.
 

Để bày tỏ sự coi trọng của mình, phụ hoàng đích thân mang theo các vương tôn trọng thần đến phía trên cổng thành để nghênh đón.
 

Ta đứng ở một góc của thành lâu, nhìn những đội quân nghiêm chỉnh và kỷ luật đang xếp thành hàng hành quân ngay ngắn, mang theo sức mạnh vô biên đang tiến về phía cổng thành.
 

Ninh Dịch mặc áo giáp đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế hiên ngang. Hắn cưỡi một con ngựa đen oai vệ dẫn đầu hàng ngũ, mái tóc đen được buộc lên cao.
 

Hắn rõ ràng đã ngăm đen lại còn gầy đi nhiều, cả người toát ra khí chất bất phàm, nhưng khuôn mặt kia lại cực kỳ xinh đẹp, đôi lông mày và ánh mắt đều có sự lạnh lùng và lười biếng, dường như là không màng đến bất cứ điều gì.
 

Thật là một chàng thiếu niên lang tươi sáng hào nhoáng.
 

Cách đó không xa ngoài cổng thành, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía trên của thành lâu, ánh mắt xoay chuyển, khi hướng về phía ta thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục tiến về phía trước như không có chuyện gì.
 

Binh sĩ bên cạnh đều đứng yên, hắn trở mình xuống ngựa, hướng về phía trên thành lâu rồi chắp tay quỳ xuống dập đầu.
 

Ba đội quân cùng đồng thanh hô to vạn tuế.
 

Ta không tham dự bữa tiệc mừng chiến công vào buổi tối hôm đó.
 

Ta ở mái đình phía sân sau phủ công chúa và đặt một cái nồi đồng nhỏ để hâm nóng rượu, cửa sổ bốn phía đều được mở ra để đón gió mát, đối mặt với lá đỏ và nước mùa thu, ta cũng đã dần say đến chuếnh choáng.

 

Ta lảo đảo nâng ly, kính một ly với vầng trăng sáng trên trời đang yên lặng soi sáng khắp chốn nhân gian.
 

"Hóa ra là người nhàn rỗi trốn ở đây sao".
 

Ta giật mình, suýt nữa đã làm đổ nửa ly rượu.
 

Quay đầu nhìn lại, trên bức tường viện cao cao đối diện với cửa sổ phía sau là Ninh Dịch đang nhàn nhã ngồi ở đó, hắn mặc một bộ trường bào gấm màu xanh nhạt, tóc được buộc bằng một chiếc mũ màu bạc, nhìn qua có vẻ là một vị công tử có phong thái nhẹ nhàng anh tuấn kiệt xuất, chẳng ai sẽ nghĩ đến mấy ngày trước hắn vẫn chính là vị s.át thần nơi chiến trường tàn khốc kia.
 

"Sao ngài lại trèo qua tường viện đến đây thế?".

 

“Thì?”. Hắn rất nhạy bén mà bắt được trọng điểm trong lời nói của ta, rồi lại như vô tình liếc nhìn đến chỗ một góc mái ngói đã bị mất dưới chân mình.

 

Ta có chút chột dạ không thể giải thích được, như là mình đã lỡ lời rồi thì phải, vì vậy ta nhanh chóng chuyển chủ đề.
 

"Sao ngài lại tới đây? Không phải ngài đang ở tiệc ăn mừng chiến công sao?".
 

Hắn lắc lắc túi giấy dầu trong tay, cười rạng rỡ: "Ta mang bánh khoai môn đến tặng cho người đây".

 

“Làm sao ngài biết… đêm đó thật sự là ngài sao?”. Ta kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Sao ngài về sớm như vậy chứ?”.
 

Hắn vừa cười vừa nhảy xuống, đáp xuống đất mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Có lẽ trong bữa tiệc chúc mừng này hắn cũng đã uống không ít rượu, trên người vẫn thoang thoảng hương thơm của rượu.
 

"Ta muốn phi nhanh về trước để gặp người thôi".
 

"Ta sợ mình sẽ đến muộn mất, không còn kịp nữa".
 

Cho dù là hắn nói không đầu không đuôi như thế đấy, nhưng ta vẫn có thể hiểu rõ ràng rành mạch từng từ từng lời mà hắn đang nói là gì.
 

Ta cảm thấy hơi hoảng loạn nhưng lại chẳng biết nói gì để tránh đi bầu không khí đang dần trở nên rất kỳ lạ này, đành chỉ vào chiếc nồi đồng vẫn đang kêu ùng ục nghi ngút khói ở phía dưới.
 

"Chúng ta cùng uống một ly nhé?".
 

Hai người chúng ta ngồi xuống trong đình viện ấm áp, hắn nhấp một ngụm rượu rồi cũng nâng ly kính ánh trăng như trước đó ta đã làm.
 

"Vầng trăng, như một bức tranh".
 

“Mặt trăng nhìn thấy ở Trần Khương rất khác, phải không?”. Ta nhấp một ngụm rượu, rồi tự dưng lại cảm thấy nghẹn ngào vô cớ.
 

"Đi về phía tây của núi Phong Minh có một sa mạc rất lớn, rất khó để ẩn nấp thân mình, chúng ta cần phải lợi dụng bóng đêm để hành quân. Bầu trời trong sa mạc mênh mông vô tận lại cao xa vời vợi, còn mặt trăng lại trông cô đơn đến cùng cực".
 

Khi nói đến đây, trong mắt hắn tràn đầy mong đợi và háo hức, như thể hắn đã băng qua chín tầng của hoàng cung, cho nên dù có đang ở trong sa mạc rộng lớn và đón gió cát mịt mù cũng vô cùng hạnh phúc.
 

“Từ đầu đến cuối các tướng sĩ đều im lặng, thỉnh thoảng ta lại có ảo giác như ta đang một mình bước đi trong cõi cô đơn vô tận vậy”.
 

"Trong khoảnh khắc đó, khi nhìn xung quanh, ta cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé".
 

Ta vừa lặng lẽ lắng nghe vừa châm rượu cho hắn.
 

"Ta nghĩ, mặc dù ta không thể đoán được con đường phía trước sẽ ra sao, nhưng ta và công chúa vẫn đang cùng nhìn một vầng trăng".
 

Ta dừng châm rượu lại, một vài giọt rượu cũng theo đó mà tràn ra.
 

Trong lòng ta giờ đây lại ẩn giấu chút gì đó chờ mong, nhưng lại rất sợ hãi những lời nói tiếp theo của hắn.
 

"Hôm nay là yến tiệc mừng chiến công, bệ hạ hỏi ta muốn ban thưởng cái gì".
 

Đôi mắt hắn sáng ngời, dịu dàng nhìn ta qua hơi nước ấm áp bốc lên từ nồi đồng, giữa ánh nến lập lờ hòa cùng với men say, ánh lên một làn sóng dồn dập tựa như muốn câu hồn đoạt phách con người ta đi vậy.
 

"Ta nghĩ, dù sao thì vẫn phải hỏi qua người có nguyện ý hay không mới được".
 

"Sau đó mới có thể đi thỉnh cầu việc tứ hôn".
 

Có cái gì đó đang bùng nổ trong tâm trí ta hệt như pháo hoa rực rỡ giữa trời đêm tĩnh mịch cùng với một tiếng nổ lớn bất chợt, trong chớp mắt ta đã đông cứng tại chỗ.
 

Hắn đứng dậy, nắm chặt tay trước ngực, quỳ một gối xuống rồi thực hiện lễ nghi của một thị vệ.
 

“Không biết ti chức có may mắn với cao đến Cửu công chúa điện hạ hay không?”.
 

“Ti chức nguyện dùng hết toàn lực bằng xương bằng thịt của mình để cả đời của công chúa đều bình yên suôn sẻ”.
 

Ta sững sờ nhìn hắn, nước mắt không kìm được mà trào ra, ta nghiến răng cố kìm lại, bắt mình phải mở miệng, giọng nói khô khốc đến lạ thường.
 

"Nhưng mà, ngài không nên làm như thế, ngài nên rong ruổi trong tám trăm dặm gió cát đại mạc, nên theo gió đuổi trăng, nên kiến công lập nghiệp để thực hiện hoài bão của mình, nên có một tương lai tươi sáng mà ai ai cũng thèm muốn trong toàn bộ Trung Nguyên này, nhưng mà ta không thể...".
 

“Công chúa”, hắn nhẹ giọng ngăn câu nói kế tiếp của ta: “Ti chức chỉ muốn biết công chúa có nguyện ý hay không, công chúa không cần nghĩ tới chuyện khác đâu".
 

Hắn nửa quỳ trên mặt đất, cố chấp nhìn chằm chằm ta, trong đôi mắt ấy tràn đầy thận trọng cùng với muôn vàn lo lắng, lại có chút gì đó là sự luống cuống ngóng trông, rượu đọng lại ở đuôi mắt hắn mang theo chút ít vẻ đáng thương mà đỏ bừng lên.
 

“Ninh Dịch, chàng sẽ hối hận đấy”. Ta khó khăn đáp lại hắn.
 

Hắn nhìn ta tràn đầy sự kiên định, nói rõ từng chữ một cách dịu dàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
 

"Ta sẽ chỉ hối hận khi trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác mà thôi!".

 

16.
 

Trong đêm tối thật sâu, ta nhìn chằm chằm vào chiếc lều thêu những con sóc mộng mơ dưới cây tùng, tâm loạn như ma, trằn trọc mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
 

Khi ta vừa nhắm mắt lại, tất cả hình ảnh của Ninh Dịch đều sẽ hiện lên, là khoảnh khắc chàng ngồi bên cạnh ta cười đùa vui vẻ dưới ánh trăng thu.
 

"Hôm nay ta đột nhiên tới đây, hiện tại cũng không dám cầu công chúa cho ta đáp án".
 

Đôi mắt chàng sáng như sao.
 

"Ta sẽ đợi cho đến ngày công chúa bằng lòng thì thôi".
 

Ta kéo góc chăn che mặt mình lại, cố gắng đè ép đi hơi nóng đang lan ra trên mặt.
 

Mãi đến tờ mờ sáng ta mới mơ màng ngủ thiếp đi. Chỉ chốc lát sau, Lan Thư bước vào gọi ta.
 

"Công chúa, trong cung truyền gọi để người lập tức vào cung một chuyến ạ".
 

Ta ngồi phắt dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ.
 

Mấy thị nữ rất nhanh nhưng không loạn mà chuẩn bị cho ta, chưa tới một khắc đồng hồ, ta đã tắm rửa xong xuôi, xe cũng đã chờ sẵn ở cổng.
 

Vó ngựa lọc cọc vang lên, ta dựa vào đệm mềm mà suy nghĩ, chẳng biết trong cung có chuyện gì lại triệu ta vào nữa.
 

Tây Cương đã đầu hàng, còn Tang Đồ với tư cách là một sứ thần cũng đã bị trục xuất trở về. Những ngày này cũng không có lễ hội nào, hơn nữa còn hai tháng nữa mới đến cuối năm, theo lý mà nói phụ hoàng hẳn là không nhớ đến ta mới phải.
 

Trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán, ta lắc đầu, cố gắng thoát khỏi suy nghĩ này.
 

Xe ngựa dừng lại bên ngoài tường cung, thị nữ vén rèm sang một bên.
 

Cửa son tường đỏ, tuyết trắng nối tiếp nhau rơi xuống.
 

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

 

Cũng đã qua mấy tháng, ta lại lần nữa đứng trước cửa Cần Chính điện, không hiểu sao lại cảm thấy mình đã lạc vào một thế giới khác, như đã cách mấy đời.
 

Có thể nhìn ra tâm trạng của phụ hoàng hôm nay rất tốt, hiếm khi nở nụ cười yêu thương với ta.
 

"Tiểu Cửu đấy à, đến đây đi, sao lại gầy đi nhiều như vậy rồi?".
 

Ta tiến lên phía trước, vừa đúng mực mà cung kính hành lễ với ông.
 

"Tạ ơn phụ hoàng đã lo lắng, nhi thần không có việc gì đâu ạ".
 

Có lẽ ta thực sự không phải là một đứa con gái vừa lòng đẹp ý của ông, sau vài câu chuyện nhà khô khan, phụ hoàng liền đi thẳng vào chuyện chính.
 

"Hôm qua trẫm dùng bữa ở trong cung của Tạ quý phi, nàng có nhắc tới Tạ Dương Tạ tiểu công tử của Tạ gia, cũng là thanh mai trúc mã của con, hai đứa đã chơi với nhau hồn nhiên vô tư từ thuở nhỏ, trẫm cũng đã cùng nàng bàn bạc qua, thật sự là xứng lứa vừa đôi".
 

Trái tim ta ngay lập tức nhảy dựng lên.

 

"Hôm nay ta gọi con tới đây, không phải là vì quốc sự, cũng không phải là mệnh lệnh của lão quân vương, chỉ là với tư cách là phụ thân của con, ta muốn hỏi tâm ý của con thế nào. Nếu con cảm thấy tốt thì trẫm sẽ liền tứ hôn cho các con".
 

Hôm nay phụ hoàng rất hòa nhã dễ gần, còn nói những lời ấm áp dịu dàng, nhưng ta chỉ cảm thấy từng trận ớn lạnh đang chạy dọc theo sống lưng mà thôi.
 

Ta hơi cúi người hành lễ, lúc đang muốn mở miệng nói…
 

“Bệ hạ, Ninh tướng quân đang ở ngoài cung muốn cầu kiến ạ”.
 

Ta cúi đầu, đột nhiên mở to hai mắt, đầy rẫy sự kinh ngạc.
 

Phụ hoàng có hơi không kiên nhẫn mà khoát tay: "Trẫm đang bận, để hắn trở về đi".
 

Chu công công truyền lệnh rồi lui ra ngoài, nhưng chỉ một lúc sau lại vòng trở lại.
 

"Bệ hạ".
 

Hắn ngập ngừng muốn nói nhưng lại ngần ngại, khó khăn đến mức ngay cả lưỡi cũng trở nên rối loạn.
 

"Ninh tướng quân không chịu quay về, nô tài cũng đã khuyên can nhưng ngài ấy vén áo rồi liền quỳ xuống, nói có chuyện quan trọng muốn cầu, sẽ chờ cho đến khi bệ hạ bằng lòng gặp ngài ấy mới thôi".
 

“Xem ra”, Chu công công thận trọng liếc về phía ta: “Là có liên quan đến Cửu công chúa ạ”.
 

Phụ hoàng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã nhận ra được, ông đột nhiên nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, khịt mũi hai cái mới thấp giọng nói.
 

"Chà, tin tức vẫn nhanh như vậy à".
 

"Vậy thì để hắn đợi đi".
 

Vừa nói xong, ông lại chỉ vào ta: "Con ngồi đi, đứng làm gì cho mỏi chân".
 

Ngoài trời, tuyết rơi ngày càng dày hơn.
 

Phụ hoàng bình tĩnh, có chút thong dong, thậm chí còn truyền bữa trưa đến.
 

Ta có chút nôn nóng nhìn ra bên ngoài, lại không dám để phụ hoàng phát hiện, ta chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa như ngồi đống than vậy, khó chịu vô cùng.
 

Mắt thấy long diên hương trong lò cũng đã đổi một lần, rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa mà mở miệng nói.
 

"Phụ hoàng, người nhìn xem, tuyết rơi càng ngày càng lớn, cũng đã sắp đóng băng hết rồi, Ninh tướng quân vẫn còn ở bên ngoài, người xem nếu không thì?".
 

"Không nỡ sao?".

 

Phụ hoàng vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, nhướng mi nhìn lên, ông nhìn ta đầy hứng thú: “Trẫm hỏi con đối xử với Tạ Dương như thế nào, con nói chỉ là huynh đệ, còn về Ninh Dịch thì sao?".
 

“Nhi thần… nhi thần không dám làm lỡ tiền đồ của Ninh tướng quân ạ”. Rất nhanh ta đã siết chặt tay vịn, đầu ngón tay đều đã trắng bệch.
 

Phụ hoàng yên lặng đánh giá ta một lúc, ánh mắt thâm sâu như hồ nước lạnh lẽo, sau một lúc mới đột ngột lên tiếng.
 

"Gọi hắn vào đi".
 

Ninh Dịch mang theo gió tuyết mà bước vào.
 

Chàng mặc một chiếc áo bào bằng sa tanh màu xanh nhạt cùng với một chiếc áo choàng màu xám bạc, vai và tóc đều phủ đầy sương muối, chàng cởi áo choàng ở cửa đại điện, một mảnh thủy tinh trong suốt đổ rào rào rơi xuống, sau khi đã xong chàng mới bước vào đại điện.
 

Ngay cả lông mi cũng dính đầy những giọt nước như pha lê vừa mới tan chảy, khuôn mặt chàng tái nhợt, chóp mũi và vành tai cũng đã đỏ ửng vì lạnh.
 

Chàng đi vào trong đại điện, rồi hành lễ theo cung cách của võ tướng, vị tướng quân trẻ tuổi mặt như ngọc, ánh mắt đầy kiên định.
 

"Tham kiến ​​bệ hạ, bệ hạ vạn an".
 

“Miễn lễ đi”. Phụ hoàng uể oải đáp một câu, trên mặt lộ ra vẻ lo âu: “Cầu kiến gấp gáp như thế này là muốn ban thưởng gì đây?”.
 

"Mạt tướng không dám, có thể được bệ hạ tín nhiệm cho cơ hội xông pha sa trường, mạt tướng đã cực kỳ vinh hạnh, không dám tranh công ạ".
 

“Hừm”. Phụ hoàng không tỏ rõ ý kiến chỉ khẽ hừ nhẹ.
 

"Hôm nay mạt tướng tới đây, với thân phận là một tiểu bối, cầu bệ hạ tác thành cho tâm nguyện của mạt tướng".
 

Nói đến đây, ta đã biết chàng định nói gì, ngón tay ta giấu dưới tay áo đã nắm chặt đến phát đau nhưng vẫn không giật mình nhận ra.
 

Ta chỉ cảm thấy trong đầu trăm mối nặng trĩu lo âu, nhưng trong lòng lại không ngừng nhảy cẫng lên vì sung sướng, sợi dây đang cố trói buộc một thứ gì đó mà ta cố gắng giữ lại đã trở nên mong manh, một điều gì đó mà ta mơ hồ cảm nhận được rồi lại cẩn trọng không để nó hiện hình đang nảy ra. Sự hạnh phúc và lo lắng đan xen, đang rong ruổi khắp cơ thể ta một cách nhanh chóng và không thể kiểm soát.
 

"Ninh Dịch đã quá phận, ngưỡng mộ Cửu công chúa đã lâu, hôm nay lại cả gan như thế cầu bệ hạ bỏ qua. Ninh Dịch sẽ trân trọng cả đời, không để công chúa phải chịu một chút tủi thân nào". Chàng cúi đầu hành lễ, từng câu từng chữ rõ ràng, trang trọng.
 

Nhưng phụ hoàng lại không lộ ra biểu cảm gì, ông chỉ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn vài cái, dường như là muốn nhìn thấu Ninh Dịch từ trong ra ngoài rồi mới mở miệng.
 

"Ngươi cũng biết, đối với một tướng quân mà nói, việc có được tình cảm của một công chúa là có ý nghĩa gì không?".
 

"Mạt tướng biết rõ ạ".
 

Chàng ngẩng đầu mang theo ý cười nhẹ nhàng, giống như những bông hoa nhỏ rụt rè chớm nở trên đồng cỏ vào tháng ba, đánh thức cả một mùa xuân ấm áp.

 

“Mạt tướng nguyện lấy tám ngàn dặm gió cát trăng sáng, năm mươi năm tiền đồ gấm vóc”.
 

"Mong đổi được sự coi trọng của công chúa".


 

Những tràng pháo hoa thầm lặng bỗng rền vang trong tâm trí ta.
 

17.
 

Trong đại điện nhất thời yên lặng, phụ hoàng trầm tư thật lâu, sau mới nhàn nhạt thở dài một hơi.
 

"Nếu đã như thế, trẫm muốn nghe tâm ý của Tiểu Cửu".
 

Tầm mắt của mọi người đều hướng về phía ta.
 

Ta đứng dậy, cố gắng phớt lờ ánh mắt rực lửa của Ninh Dịch.
 

Ta biết rất rõ, lúc này nếu ta liếc mắt nhìn chàng một cái thì lý trí của ta sẽ vỡ tan mất thôi.
 

"Công chúa".
 

Ninh Dịch nhẹ giọng nói, nhịp tim đang căng thẳng của ta khẽ run lên.
 

"Trong đêm Thất Tịch cầu phúc ngày đó, công chúa bị mất một cái túi hương, người đã bảo ti chức đi tìm".
 

Ta kinh ngạc quay đầu nhìn theo âm thanh đó, trong lòng bàn tay chàng đang cầm một cái túi hương.
 

Có một sự chua xót dâng lên trong mắt ta, ta có chút buồn bực mà trừng mắt nhìn chàng.
 

Chàng vậy mà lại thực sự dùng lời hứa đó ở chỗ này như thế sao.
 

Chàng nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, như thể là đang giấu cả sa mạc và dải ngân hà vào trong mắt mình, biến mối đe dọa thầm kín chỉ mình chàng và ta biết thành một cơn gió xuân phiêu lãng.
 

"Ti chức đã tìm thấy nó rồi".
 

"Bây giờ, vật trả về nguyên chủ (*)".
 

(*) 完璧归赵 [wánbìguīzhào] HOÀN BÍCH QUY TRIỆU, Châu về hợp Phố của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ).
 

Hôn lễ diễn ra trước tháng chạp.
 

Khi hôn kỳ được định ra, ta còn tưởng rằng nó sẽ là một thời hạn không thể thực hiện được.
 

Ta không nói nên lời khi nhìn Lễ bộ sử dụng một loại nhiệt huyết dâng trào, bận rộn đến nỗi lòng bàn chân cũng nhanh như một cơn gió, những nghi lễ mà trong ngày thường phải mất nửa năm để hoàn thành giờ đây chỉ trong nửa tháng đã được hoàn thành hơn phân nửa.
 

Ta thật sự rất nghi ngờ phụ hoàng, phải chăng phụ hoàng đã rất đau đầu vì không thể sớm đuổi ta ra khỏi cung.
 

Điều khiến ta ngạc nhiên hơn nữa là Ninh gia, khi chiếu chỉ vừa mới ban ra đã lập tức tiếp nhận và sớm đã sắp xếp chu toàn tất cả lễ nghi, hai bên đến rồi đi, bừng bừng khí thế chuẩn bị cho hôn sự.
 

Trong một khoảnh khắc, ta có chút không phân biệt được, rốt cuộc thì bên nào sốt ruột hơn, thậm chí ta còn có ảo giác rằng mình đã bị âm mưu đóng gói và bán đi nữa cơ.
 

Cũng may mà nhịp điệu sôi nổi này cũng không có ảnh hưởng gì đến ta cả, ngoài việc ta phải thêu một vài mũi thêu tượng trưng trên giá y, thời gian còn lại ta chỉ nhìn chằm chằm vào việc tu sửa lại tân phủ.
 

Hiện tại phủ Cửu công chúa tuy rằng trên danh nghĩa gọi là phủ công chúa, nhưng thực ra cũng chỉ là một biệt viện hoàng gia nho nhỏ mà thôi, bây giờ đại hôn sắp diễn ra, tất nhiên là phải ban xuống một phủ đệ chính thức.
 

Bây giờ ngay cả Công bộ cũng nhốn nháo hoảng loạn không kém.
 

Vào ngày hai mươi tám tháng mười một, đại hôn của Cửu công chúa Nam triều Cửu Xu cùng với Lục công tử Trấn Viễn Hầu phủ Ninh Dịch tướng quân đã diễn ra. Cửu công chúa được phong là Đức Ninh công chúa, phò mã Ninh Dịch tướng quân được phong là Đô Úy.
 

Cả trong lẫn ngoài cung đều giăng đèn kết hoa, linh vật của hạnh phúc và may mắn xuất hiện khắp nơi.
 

Công chúa có những nghi lễ rườm rà và dài dòng, nhưng phần lớn không liên quan gì đến ta hết, ta chỉ ở trong cung trang điểm và nghe dạy bảo, chờ phò mã tới nghênh đón.
 

Dòng người đến thăm hỏi nối liền không ngớt, toàn bộ hành trình Thất tỷ đều đi cùng ta, trên mặt tỷ ấy đều là niềm vui, cũng có không ít lần nàng không cầm được nước mắt.
 

Bởi vì chuyện lần trước, Như phi nương nương và Bát tỷ có lẽ có chút áy náy nên cũng không đến đây, chỉ cho người mang lễ vật đến.
 

Tạ quý phi trái lại rất thẳng thắn không chút e ngại, nàng hoàn toàn không để những chuyện đó trong lòng, nắm lấy tay ta dặn đi dặn lại, nói nếu ở cùng phu quân, bảy phần cứng rắn để lại cho mình chỉ cho hắn ba phần mềm mỏng, ngàn vạn lần cũng không được để hắn bắt nạt.
 

Ta không thể không bật cười.
 

Khi quan lễ nghi báo đã tới giờ lành, thị nữ nâng tay ta đỡ ta đứng dậy, hướng về phía mẫu phi quỳ gối cúi đầu.
 

Mẫu phi nhìn ta nước mắt lưng tròng, nhưng nàng chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhõm rồi lại có chút không muốn cười.
 

Nàng dịu dàng nói với ta: "Những điều mà mẫu phi không có được, nguyện cho A Điềm của ta đều có thể được toại nguyện như mong muốn".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play