Phương Thốn Nguyệt Minh

Chương 6


1 tháng


18.


 

Đêm nay không có trăng, mây đen nặng trĩu trên trời dần bị đè ép xuống thấp, như muốn nhiễm một chút ít sự phồn hoa náo nhiệt của nhân gian.
 

Yến tiệc linh đình, ầm ĩ vang trời, yến hội tưng bừng sôi nổi đến tận khuya, mãi cho đến khi hoàng thượng, hoàng hậu cùng với mẫu phi trở về cung thì tân khách mới lục tục cáo từ rời tiệc.
 

Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.
 

Căn phòng được thắp sáng bởi mùi thơm ấm áp của cây hợp hoan, bếp lò tanh tách cháy mà không có mùi than khiến bầu không khí ấm áp như mùa xuân.

 

Lan Thư đỡ ta ngồi xuống mép giường dát ngọc hồng lựu, ta nhanh chóng thả lỏng gân cốt đã bị kéo căng cả ngày.
 

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Lan Thư đi tới, khi trở lại còn mang theo một hộp đồ ăn mạ vàng.
 

“Công chúa, Trường Phong bên cạnh phò mã mang tới một ít điểm tâm ạ”. Lan Thư đem từng món hoa quả điểm tâm từ trong hộp đặt lên bàn, tinh nghịch cười nói: “Nói là phò mã để ý thấy buổi tối công chúa chưa ăn được bao nhiêu, cho nên cố ý đưa tới để người ăn lót dạ đó ạ. Phò mã chiêu đãi tân khách ở phía trước xong sẽ tới sau".
 

Mặt ta không hiểu sao lại nóng bừng lên, ta với tay lấy một chiếc bánh hoa hồng, cắn một miếng nhỏ, vừa mềm mềm lại thanh ngọt.

 

Thật thơm quá đi thôi.
 

“Nhắc mới nhớ, phò mã gia tuy là võ tướng, nhưng ngài ấy lại rất ân cần đó ạ”. Lan Thư rót cho ta một chén trà ấm.
 

Ta cầm lấy cái chén, ngước mắt lên hỏi: "Mặc Nghiên đâu rồi?".
 

"Có lẽ là đang chăm chỉ làm ở phòng bếp đó ạ". Lan Thư suy nghĩ một chút, dường như đã lâu không thấy Mặc Nghiên: "Chắc là do vừa mới đổi phủ đệ lại tăng thêm không ít người, mặc dù tất cả đều là những người nhanh nhẹn được đưa từ trong cung ra, nhưng ít nhiều vẫn cần một chút thời gian để họ làm quen với môi trường mới ạ".
 

Trong lòng ta có chút bất an, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng.
 

"Lan Thư, để Trường Phong lại đây canh cửa đi, còn em đi tìm Mặc Nghiên đi".
 

Lan Thư nhận lệnh liền đi ra cửa gọi người.

 

Nhưng sau một hồi lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
 

Cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt dâng lên từ sống lưng ta, ta đột ngột đứng dậy, chưa kịp quay người lại thì lưỡi kiếm lạnh lẽo đã quấn quanh cổ ta như một con rắn độc.
 

"Cửu công chúa, đã lâu không gặp rồi nhỉ".
 

Đồng tử của ta hơi co lại.
 

Đó là Tang Đồ.
 

Một chiếc xe gỗ tầm thường chất đầy vải vóc và hành lý lỉnh kỉnh lặng lẽ ra khỏi thành.

 

Ta bị giấu giữa một đống vải bốc mùi ẩm mốc, còn có một miếng vải được nhét trong miệng.
 

Ra khỏi thành, Tang Đồ che đầu bằng một chiếc khăn xếp màu xám và bỏ xe lại, hắn lôi ta ra và trói ta ở phía sau yên ngựa, kẹp chặt ở dưới bụng ngựa, sau đó cưỡi ngựa phi nhanh như bay.
 

Con ngựa rất gầy, mấy đốt xương xẩu của nó đâm vào bụng ta, khiến ta không thể kìm lại cảm giác buồn nôn.
 

Tang Đồ chán ghét liếc mắt nhìn ta, chắc là sợ ta ch.ết ngạt nên đành giơ tay lôi miếng vải đó ra.
 

Ta choáng vàng đến mức nôn mửa rất lâu, sau lại ho dữ dội một hồi, phải mất một lúc lâu ta mới lấy lại được hơi thở, ta nghiến chặt răng mở miệng.
 

"Có thể ngay dưới mí mắt Ninh Dịch cướp được bản cung, ngươi cũng coi như là có hai phần bản lĩnh đấy".
 

Tang Đồ cười khẩy một tiếng: "Suốt mấy ngày Cửu công chúa chuẩn bị hôn sự, người của Tang mỗ cũng không nhàn rỗi mấy. Huống chi, ta đã dám một mình tiến vào Nam triều hòa đàm, tự nhiên sẽ có át chủ bài thôi mà".
 

Ta ra vẻ sợ hãi, xem ra trong hoàng thành này tàn dư của cái ác vẫn chưa tiêu tan.
 

Ta lại ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút lại châm chọc nói: "Bản cung nhớ rõ Tang Đồ đại nhân rất khinh thường nữ nhân, làm sao bây giờ lại bằng lòng chịu hạ mình nhiều như vậy chỉ để ra tay bắt cóc một nữ nhân thế này?".

 

“Cửu công chúa không cần khích tướng như thế”. Tang Đồ nghiêm nghị nói, có chút tức giận mà nhìn lên trời: “Ta chỉ có thể nói, đây là số mệnh của Cửu công chúa phải nhận mà thôi”.

 

Ta quay đầu sang một bên, dõi theo tầm mắt của hắn nhìn lên bầu trời đầy mây nhưng vẫn có chút sáng tỏ.
 

"Ồ? Nói thế nào đây ha?".

 

“Nữ nhân dựa vào nam nhân mà sống, thịnh thì phú quý còn nếu bại thì đều phải cùng nhau chịu khổ”. Giọng Tang Đồ vừa sắc bén lại vừa cay nghiệt: “Nam nhân gây thù chuốc oán ở bên ngoài thì nữ nhân tự nhiên sẽ phải chịu khổ, thế thôi".
 

Ta không khỏi trợn tròn mắt xem thường.
 

Đột nhiên, một cảm giác lành lạnh ập vào mặt ta.
 

Trong bóng đêm hoang vu vô biên, tuyết trắng bồng bềnh bay lên.
 

Lòng ta đầy hoảng sợ, dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi để ép mình phải tỉnh táo và bình tĩnh lại.
 

Người mất đi đạo đức, trời đất sẽ không nương tay.
 

Không phải sợ.
 

"Tang Đồ đại nhân như vậy, bản cung chỉ thấy khinh thường ngươi thôi".
 

Ta cố hết sức ngẩng đầu lên, lén quan sát biểu hiện của Tang Đồ, thấy hắn trông vô cùng chán chường, quai hàm căng chặt, ta vội tăng thêm lửa.
 

"Tây Cương cúi đầu xưng thần trước Nam triều, cho dù có không cam lòng thì cũng nên trực diện so tài mới phải, cớ sao lại dùng mấy thứ thủ đoạn không lên được mặt bàn như thế này vậy kìa".
 

"Câm miệng!".
 

Tang Đồ cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi ầm lên.
 

"Phụ thân ngươi là cẩu hoàng đế, phu quân của ngươi là Ninh Dịch, ngươi nên tiếp nhận đi! Đây là số mệnh của ngươi!".
 

"Số mệnh của bản cung do tự bản cung định đoạt".
 

Ta bình tĩnh mà đánh gãy lời nói hung hãn của hắn.
 

Hắn ngẩn người một chút, sau đó hung ác bật cười ra tiếng, thanh âm dần dần khàn đục, nụ cười cũng dần dần đông cứng lại.

 

Ta quay đầu sang phía khác.
 

Có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, vang dội đầy uy lực, nhanh chóng tiến đến như sấm rền.
 

Tang Đồ quay đầu liếc nhìn lại, nhịn không được mà tức giận chửi rủa.
 

Ninh Dịch chỉ cách một mũi tên, phi ngựa đuổi tới, một thân hỉ phục đỏ tươi, ấm áp như lửa, nổi bật giữa nền tuyết trắng phủ đầy trời.
 

Gió lạnh phần phật thổi tung vạt áo cùng mái tóc đen được buộc cao của chàng, Ninh Dịch đột ngột buông dây cương ra, lập tức đứng lên ngựa giơ tay cài tên.

 

“Vèo...”. Tiếng xé gió vang lên xuyên thấu cả bầu trời, sức mạnh của sấm vang chớp giật đang đến gần.
 

Tang Đồ kéo dây cương rồi chợt chuyển hướng, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, còn hắn thì cúi người xuống, nửa người đều treo dưới ngựa, vừa vặn tránh được một mũi tên này.
 

Hắn tức giận cực kỳ, rút dao găm ra cắt đứt sợi dây thừng đang trói ta lại, vững vàng kéo ta lên rồi lấy ta che chắn cho hắn, trước mặt chàng hắn chỉ để lộ ra một đôi mắt tối tăm và thâm độc.
 

Con dao găm nằm ngay ngắn trên cổ ta.
 

Ninh Dịch càng lúc càng tiến đến gần, nhưng cũng không dễ dàng bắn mũi tên ra được.
 

“Ta nghe nói Ninh tướng quân sát phạt quyết đoán, tài bắn cung bách phát bách trúng, không bằng hôm nay để ta mở mang một chút xem một mũi tên hạ hai con chim là như thế nào?”. Tang Đồ thu tay lại, lưỡi dao lại càng kề sát vào da thịt của ta hơn.
 

“Tang Đồ đại nhân muốn tự mình đi tìm cái ch.ết cũng không cần kéo phu nhân của ta đi cùng làm gì”. Ninh Dịch lạnh lùng nghiêm túc đáp.
 

"Ha ha ha, chuyện này Ninh tướng quân cũng không thể tự chủ được, nhìn thấy thê tử vừa mới cưới của mình bị nam nhân khác đóng đinh ch.ết cùng một chỗ, ta dám chắc Ninh tướng quân nhất định đủ ghê tởm".
 

Thừa dịp Tang Đồ đang nói chuyện, ta nhìn Ninh Dịch và khẽ hướng ánh mắt xuống phía dưới.
 

Ninh Dịch ngầm hiểu ra, ngón tay lặng lẽ đặt lên mũi tên lông vũ.
 

"Tang mỗ có thể khiến cho Ninh tướng quân ghê tởm như vậy, coi như là ch.ết cũng không thấy tiếc".
 

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tang Đồ vừa nói xong còn đang trào phúng cười khẩy, thì ta đột nhiên vùng vẫy và đưa hai tay bị trói của mình sang bên phải.
 

Trong chớp mắt đó, mũi tên của Ninh Dịch xuyên qua sợi dây và cắm sâu vào khoảng không tối đen như mực kia.
 

Cổ tay ta bỗng dưng được nới lỏng, Tang Đồ còn chưa kịp hoàn hồn, ta đã sờ vào chỗ cổ tay, cây kim bạc lặng lẽ cắm sâu vào bụng Tang Đồ.
 

"Phụt...".
 

Tang Đồ phát ra một tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt, thân hình lắc lư suýt ngã.
 

Hắn định thần lại, nghiến răng nghiến lợi rồi lại đột nhiên siết chặt cổ tay chuẩn bị cắt cổ ta.
 

Một hơi thở của cơ hội, một tấc của nguy hiểm.
 

Lại một mũi tên đoạt mệnh sượt qua tai ta, mang theo âm thanh chói tai cắt ngang qua không khí và đâm thẳng vào giữa trán của hắn.
 

Tang Đồ không phát ra âm thanh nào nữa.
 

Thời gian của hắn chậm lại ngay lập tức cho đến khi nó dừng lại.
 

Mắt hắn trừng lớn và ngã xuống đất không một tiếng động như bao cát bị sạt lở vậy.
 

Con ngựa bị làm cho sợ hãi mà hí lên một tiếng rồi giơ hai chân trước lên, ta vội chộp lấy yên ngựa, suýt nữa thì bị nó hất tung.
 

Ninh Dịch nhảy lên, giậm nhẹ vào lưng ngựa phóng ra ngoài, hai cánh tay gầy gò mạnh mẽ vòng qua eo ta, ôm lấy ta rồi xoay người, vững vàng đáp xuống ngựa.
 

Nhưng chỉ trong vài hơi thở, đất trời đã thay đổi.
 

Ta thở phào nhẹ nhõm, ném chiếc bánh hoa hồng đã bị bóp nát thành những mảnh vụn xuống mặt đất phủ đầy tuyết mỏng.
 

“May là chàng tới nhanh, nếu không tuyết lớn sẽ che hết dấu vết, thật sự là rất khó đó nha”. Ta cố gắng hết sức bày ra giọng điệu thoải mái nhất.
 

Ninh Dịch ôm chặt lấy ta từ phía sau, dụi cằm vào hõm cổ ta.
 

"Ta xin lỗi nàng, là do ta sơ sẩy làm cho nàng gặp phải tình huống nguy hiểm".
 

Chàng khẽ run lên, nhịp tim đang đập dữ dội của chàng xuyên qua lớp vải truyền đến trên người ta.
 

Ta lắc đầu: “Sao có thể trách chàng được chớ, hôm nay chàng cũng vừa mới đến phủ này mà”.
 

"Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là lỗi của ta khi đã khiến nàng gặp phải nguy hiểm".
 

Giọng Ninh Dịch trầm thấp mà lọt vào tai ta, là đang tự trách chính mình, hơi thở của chàng từ phía sau vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt bao phủ lấy ta khiến ta từ từ bình tĩnh trở lại.
 

Ở phía bắc kinh thành thật sự là một vùng hoang vu, yên tĩnh không một bóng người, chỉ có ngọn đuốc ở phía xa xa trên thành lâu là cùng nhìn chúng ta.
 

Tiếng vó ngựa mỗi khi giẫm trên tuyết mỏng sẽ phát ra tiếng kêu lộp cộp.
 

“Ký hiệu quay đầu cách cửa thành nam không xa, chính là nàng đã làm gì đó đúng không?”. Ninh Dịch khẽ hỏi.
 

"Ta nghe được âm thanh của cửa hàng ở Tống Ký, nên liền đoán là hắn muốn từ cửa nam đi ra khỏi thành, lại đi vòng về phía tây, nhất định đã nhiều lần giẫm tại chỗ này, nên mới quen thuộc". Ta dựa vào trong ngực Ninh Dịch, chậm rãi trả lời: "Vậy nên ta liền dốc toàn lực giãy dụa".
 

"Thật ra khi bị trói chặt, giãy giụa cũng đều là vô ích, ta lại không phát hiện ra bất kỳ dị thường gì bên ngoài, chỉ có thể cảm nhận được một chút rung động của xe gỗ. Hắn không nén được sự chột dạ của mình, cũng không thể đánh bất tỉnh ta trên đường cái, vì để đảm bảo an toàn, hắn chỉ có thể đi qua cổng phía bắc”.
 

Ninh Dịch cúi đầu khẽ cười một tiếng.
 

"Phía bắc không có cây cối, cũng không có nhà cửa nào cả, hôm nay cũng không có trăng sao, chỉ cần ta tiếp tục làm phân tâm sự chú ý của hắn, bước chân của hắn sẽ một bước lại một bước chậm lại".
 

"Phần còn lại thì phải giao cho phu quân của ta rồi".
 

“Hóa ra nữ Gia Cát lợi hại nhất Nam triều là phu nhân của ta đấy”. Ninh Dịch bị giọng điệu khoe khoang của ta chọc cho bật cười, khóe mắt và lông mày chàng cũng hiện lên ý cười: "Phu nhân không đi làm quân sư thì thật sự là nhân tài không được trọng dụng mà".
 

19.
 

Bước vào cổng thành đèn đuốc sáng rực, thủ lĩnh quân phòng giữ ở kinh thành đang lục soát khắp nơi trong giờ giới nghiêm.
 

Vào một ngày lạnh giá như vậy, nhưng trên trán hắn lại ướt đẫm mồ hôi, ta có phần không đành lòng liền an ủi vài câu.
 

Sau khi xác nhận ta và Ninh Dịch vẫn an toàn, chân hắn mềm nhũn, miệng niệm một câu A Di Đà Phật rồi vội vã chạy vào hoàng cung báo bình an.
 

Tuy nhiên, từ cổng thành đến giữa phố, những người bán hàng trước đó còn sợ hãi đóng cửa bây giờ lại mạnh dạn mở cửa, mang bàn ghế sắp xếp lại lần nữa, bật lửa và nấu những bữa khuya với khí thế ngất trời.
 

Sau khi liên tiếp đi ngang qua mấy quầy đồ ăn thơm phức, bụng ta cuối cùng cũng không chịu thua kém mà reo lên mấy tiếng.
 

Ninh Dịch phì cười, ghé vào bên tai ta nói nhỏ: “Nàng đã ăn bánh ngọt chưa đó?”.
 

“Ta đều đã ói ra hết rồi”. Ta mím môi không nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt.
 

Ninh Dịch chỉ vào một quán mì nho nhỏ bên đường.

 

“Món mì hoành thánh thịt tươi của nhà này cũng không tệ, nàng có muốn thử một chút không?”.
 

Phải nói hai người mặc hỉ phục ngồi ở một quán nhỏ ven đường khá là chói mắt.
 

Những chiếc hoành thánh nóng hôi hổi đầy hấp dẫn được mang đến ngay sau đó, ta múc một miếng lên, thổi vài cái rồi thật cẩn thận cắn từng miếng.
 

Vỏ hoành thánh mỏng và mềm mịn cực kỳ, nhân bên trong lại rất to, nước thơm ngon, thoáng cái đã trượt vào dạ dày, lúc này cái dạ dày trống rỗng của ta cuối cùng cũng đã được lấp đầy.
 

Ninh Dịch chống cằm, nhìn ta đầy hứng thú.

 

"Trước kia ta luôn nghĩ rằng nếu có một ngày nàng có thể nhìn ta và cười như thế này thì tốt quá rồi".
 

Ta giơ tay đặt lên mu bàn tay chàng, cảm nhận được hơi ấm chân thật của cơ thể đối phương.
 

Chàng trở tay lại, nắm lấy tay ta đặt vào tay chàng và giữ thật chặt.
 

“Đây là đói bụng ra ngoài ăn khuya à?”. Ông chủ quán mì vui vẻ đi tới, bày ra vẻ mặt của người từng trải: “Ta hiểu rồi, động phòng ấy mà, tốn rất nhiều sức lực đó, thật sự là rất dễ đói đó nha".
 

“Khụ khụ!”. Ta đột nhiên bị nghẹn, ho sặc sụa không dứt, hai má cũng đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.

 

Ninh Dịch ngồi ở đối diện khẽ vỗ nhẹ vào lưng ta, cười đến mức chỉ liếc một cái thôi là biết vui vẻ đến mức nào, nhưng tai thì lại đỏ au.
 

Sau khi bị ta huých khuỷu tay vào người, chàng ho nhẹ rồi vội vàng nói một cách nghiêm túc.
 

"Lão tiên sinh chớ có trêu chọc chúng ta nữa, phu nhân nhà ta da mặt mỏng, sắp tức giận đến nơi rồi này".
 

Ông chủ cười vô cùng sảng khoái rồi bưng bát bánh gạo đậu đỏ từ trong nồi ra.

 

“Hôm nay quán nhỏ này sẽ tặng nhị vị tân nhân một phần bánh ngọt. Chúc nhị vị ngọt ngào như chiếc bánh gạo này… ừm…”.

 

Ông gãi gãi đầu suy nghĩ: "... Dính dính sánh vào nhau! Ừm!".
 

Ta bật cười ra tiếng.

 

Trở lại phủ công chúa, Lan Thư và Mặc Nghiên kìm nước mắt lao về phía ta, nhìn ta từ trên xuống dưới thấy ta không sao mới quỳ xuống đất tạ tội.
 

Hai nàng cũng vừa mới khỏi tác dụng của thuốc mê mà chậm chạp tỉnh lại, ta thấy thương hai nàng nên bảo các nàng đi nghỉ ngơi, không ngờ hai người này dù thế nào cũng không chịu rời ta nửa bước.
 

Ta nghĩ một chút, nếu để hai nha đầu này nhìn thấy vết thương ẩn giấu trên người ta, sợ rằng đời này trong lòng họ sẽ không bao giờ có thể vượt qua được trở ngại này, đành phải để họ canh cửa vậy.
 

Sau khi ta tắm rửa và thay xong quần áo trong, ta mới bước ra khỏi bình phong, Lan Thư và Mặc Nghiên tay chân lanh lẹ mà vắt khô tóc cho ta, theo ta từng bước một cho đến cửa phòng cưới.
 

Khi ta đẩy cửa phòng trong ra, Ninh Dịch đã đợi ở đó.
 

Chẳng qua là mấy canh giờ đã qua đi, khi ta quay lại nơi đây, cũng chỉ là thêm một người nữa, nhưng căn phòng này bỗng trở nên chật chội lạ thường.
 

Trên bàn còn có một bình rượu hợp cẩn, Ninh Dịch rót đầy hai ly rượu, ngồi ở mép giường cùng ta uống rượu giao bôi (*)
 

(*): 交杯酒 [jiāobēijiǔ] rượu giao bôi; giao bôi (theo phong tục cũ, hai cốc rượu buộc với nhau bằng sợi tơ hồng, khi cưới cô dâu chú rể đổi chén mà uống).
 

Hai ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang trong trẻo, hô hấp mập mờ dây dưa trong từng hơi thở, theo hơi rượu trôi vào bụng, lại tạo ra khoảng cách mới.
 

Tim ta nhảy loạn cả lên.
 

Ninh Dịch đặt ly rượu xuống, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo ta lên.
 

Ta rụt tay lại như bị bỏng, nhưng hơi nóng ấy đã lập tức ập vào tứ chi và xương cốt, ngưng tụ ở bên tai khiến ta không thể ngồi yên.
 

“Đừng sợ, để ta xem vết thương của nàng đã”. Giọng chàng nhẹ nhàng lại có hơi khàn khàn.
 

Ta không né tránh nữa mà đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng, Ninh Dịch lại kéo tay áo ta lên, nhìn vào cổ tay ta.
 

“Đều đã xanh tím hết rồi này”. Chàng cau mày, trong mắt đều là vẻ đau lòng.
 

“Không sao đâu mà”. Ta rút tay lại, mỉm cười lắc đầu với chàng.
 

Ninh Dịch bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt tựa như hồ nước sâu thẳm đầy sức sống, khiến con người ta sa vào trong đó không muốn tỉnh lại nữa.
 

Chàng đứng dậy, lục lọi tủ bên cạnh và lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu xanh thẫm.
 

"Đừng cử động, để ta bôi thuốc cho nàng".
 

Chàng lại lần nữa nắm lấy tay ta, dùng những ngón tay thon dài lấy thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng bôi lên cổ tay ta.

 

Thuốc mỡ có chút mát lạnh, tan chảy trên đầu ngón tay chàng, rất dễ chịu khi bôi lên vết thương, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy ấm áp, khoan khoái vô cùng.
 

“Nàng có bị thương ở đâu nữa không?”. Chàng nhìn vào mắt ta hỏi.
 

Ta lắc đầu.
 

Chàng vẫn còn lo lắng nên bèn cuộn tay áo ta lên cho đến khi nhìn thấy mấy vết bầm tím do bị dùng lực giữ chặt trên cánh tay ta.
 

Ta nghe rõ ràng tiếng nghiến răng nghiến lợi của Ninh Dịch.
 

“Kết liễu hắn nhanh như vậy đúng là hời cho hắn quá rồi”. Quai hàm chàng căng chặt, ánh mắt rét lạnh.
 

Ta kéo kéo góc áo chàng.
 

“Đều đã qua rồi mà, chàng bôi thuốc cho thiếp đi”.
 

Mùi thơm của thảo dược dần lấn át mùi hoa hợp hoan thơm mát, nỗi ngượng ngùng, hồi hộp của ta cũng dần bị vơi đi.
 

“Nàng còn có vết thương nào khác nữa không?”.
 

Ta hơi cúi đầu để che đi sự xấu hổ trong mắt, chỉ vào phía sau lưng mình.
 

"Phía sau có hơi đau, hình như là đập phải cái gì đó".
 

"Để ta xem giúp nàng".
 

Ninh Dịch dừng một chút mới vươn tay nắm lấy vạt áo trong của ta, chậm rãi kéo ra từng chút một, chất liệu vải lưu luyến trên vai một lúc rồi lặng lẽ rơi xuống.

 

Ninh Dịch ngồi ở phía sau ta, cầm lọ thuốc mỡ đặt xuống, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay ấm áp lên lưng ta.
 

Một cảm giác ngứa ngáy tê dại xâm chiếm khắp người ta, toàn thân ta chợt phát run.
 

Ngón tay chàng xoay theo vòng tròn, theo từ xương bướm rồi chầm chậm đến phần eo của ta, rõ ràng là thuốc mỡ rất mát nhưng lại từ từ đốt cháy từng tấc da thịt của ta hệt như lửa cháy lan ra đồng cỏ vậy.
 

Ta liều ch.ết cắn môi, sợ mình sẽ phát ra thứ âm thanh kì lạ nào đó.
 

Trước mặt ta có một cặp đuốc hoa rồng phượng đang cháy rực rỡ.
 

"Xong rồi".
 

Chàng đột nhiên dừng động tác đang làm lại.
 

Ta có thể nghe thấy chàng đang cố gắng hết sức để kìm nén hơi thở hỗn loạn của mình.
 

Ninh Dịch nhẹ nhàng phủ lại áo trong cho ta, lại còn rất nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ thắt lại dây lưng cho ta.
 

"Hôm nay công chúa bị thương, lại còn bị sợ hãi, nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới được".
 

Chàng đỡ ta nằm xuống, cẩn thận sắp xếp lại gối và góc chăn, đặt lên trán ta một nụ hôn rồi nằm ở bên ngoài với bộ quần áo vẫn còn mặc trên người.
 

Ta ôm góc chăn, ngơ ngác nhìn bức tranh trăm con ngàn cháu trên đỉnh màn trướng.
 

Một lúc sau, ta đưa tay qua, thử thăm dò móc lấy ngón tay chàng.
 

Ta biết chàng vẫn chưa ngủ.
 

"Ninh Dịch".
 

Mặt ta nóng đến mức có thể lấy ra m.áu, ta xấu hổ đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
 

"Chúng ta... hôm nay... là... động phòng hoa chúc, đúng không... không ổn sao?".
 

Ta lắp bắp nói ra những lời này, rồi lại thấy xấu hổ đến muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi, bực bội lấy chăn che mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt.
 

Trong phòng im lặng một lúc.
 

Một câu nói chợt hiện lên trong đầu ta, ta thực sự muốn đá chàng xuống quá.

 

Ta còn chưa kịp hành động thì đã cảm thấy trên người mình có hơi nặng, là do chàng đang đè lên ta, khóe mắt đỏ bừng, một giọng nói khàn khàn phát ra.
 

“Công chúa cành vàng lá ngọc”.
 

Đôi môi có chút mát lạnh của chàng trượt từ chóp mũi đến một bên tai, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến ta giật mình.

 

“Ti chức xuất thân là võ tướng, ta sợ hành động của mình sẽ có chút lỗ mãng”.

 

"Mạo phạm nàng rồi".

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play