Phương Thốn Nguyệt Minh

Chương 4


1 tháng


13.
 

Khi còn cách thời hạn năm ngày, trong cung đột nhiên lại triệu ta vào.
 

Trong lòng ta cứ cảm thấy hoang mang, ta vốn tưởng rằng hôm đó đã chọc cho phụ hoàng ghét bỏ nên sẽ phải đợi đến ngày hòa thân mới có thể gặp được phụ hoàng cùng với mẫu phi đang bị giam lỏng, mà lúc này lại đột nhiên triệu kiến ta, không biết là có biến cố gì đã xảy ra nữa.
 

Trên đường vào cung, những cung nhân giúp đỡ ta đều quá mức nhiệt tình, chuyện này càng nghĩ lại càng khiến sống lưng của ta nổi lên từng đợt run rẩy. Mãi cho đến khi mây đen u ám bị tẩm cung của mẫu phi che đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có mấy ngày không gặp, nhưng nhìn mẫu phi như già đi hơn mười tuổi, tóc mai đều đã điểm bạc.
 

Nàng nắm tay ta, trong đôi mắt chất chứa đầy nỗi buồn đau, ngay cả nước mắt cũng đều khô cạn.
 

Phụ hoàng nói công chúa vẫn nên từ trong cung xuất giá thì tốt hơn, cho nên ta lại ở trong cung như khi còn bé, của hồi môn của ta cũng lần lượt được mang về, khi ta kiểm lại vào ngày hôm sau lại thấy được thêm rất nhiều món.
 

Ngay cả Tạ quý phi và Như phi cũng phái cung nhân đưa thêm trang sức đến.
 

Trang sức vàng bạc chất cao như núi, rộng như biển, nhưng cũng chẳng thể mang lại cho mẫu phi chút an ủi nào được cả, ngược lại những thứ đó càng giống như một con quái vật to lớn trong cơn ác mộng của nàng vậy, nó đang mạnh mẽ khoét rỗng tâm hồn và hạnh phúc của mẫu phi, khiến nàng càng thêm mong manh bơ phờ.
 

Ngày hôm sau, cung nhân đến bẩm báo rằng sứ thần đã vào cung yết kiến, phía bên kia còn muốn đích thân đưa sính lễ cho công chúa hòa thân.
 

Các thị nữ lặng lẽ nhanh chóng thay cung trang cho ta lại vừa rửa mặt chải đầu đeo trang sức lên người ta, mẫu phi ở phía sau giữ lấy vai ta rồi nhìn ta trong gương.
 

"Năm đó hắn là hoàng tử, còn ta là muội muội của một viên quan nhỏ phụ trách quân trang ở trong đất Thục, tình cờ thế nào lại quen biết được hắn, hắn lúc đó trông rất nho nhã hiền hòa, ta cũng biết thân phận của hắn cùng ta rất khác biệt, nhưng ta vừa ngưỡng mộ lại vừa yêu hắn đến say đắm, và rồi ta tự nguyện vào cung chỉ để luôn được ở bên cạnh hắn”.
 

"A Điềm à, thật ra con là đứa trẻ được sinh ra bởi tình yêu đấy".
 

Ta nhìn mẫu phi từ trong gương, trên mặt nàng ẩn hiện một loại cảm xúc vừa là luyến tiếc lại cũng vừa là giễu cợt.
 

“Khi được ở trong cung ta mới biết, hóa ra ở nơi hoàng thành nguy nga sừng sững này, nho nhã chính là hèn nhát, dịu dàng mềm mỏng thì lại chính là bảo thủ”. Nàng nhếch khóe miệng: “Lúc nào hắn cũng nói, Dung Nhi à, nàng nhịn một chút nhé, nhịn một chút sẽ tốt thôi, coi như là vì trẫm nhé".
 

"Những năm này, chịu khuất nhục cũng được, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng không sao, chỉ là ta không muốn làm hắn khó xử thêm mà thôi, rồi lại sợ khiến hắn chán ghét, đó là bởi vì ta nghĩ trong lòng hắn thật sự có chúng ta".
 

Mẫu phi chợt bật cười, cười một cách dứt khoát lại vừa thê lương đến cùng cực.
 

Ta xoay người đứng dậy, vòng tay qua vai mẫu phi.
 

"Mẫu phi người đừng thương tâm mà làm hại đến thân thể ạ".
 

"Cho đến hôm nay, rốt cuộc thì ta mới thực sự bắt đầu hận hắn đấy chứ".
 

Mẫu phi đột nhiên nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng, trong mắt người ánh lên một tia bi thương lại vừa là sự kinh hãi tựa như đã nhìn thấu được lòng người.
 

"Là mẫu phi đã hại con rồi, từ lúc còn nhỏ ta vẫn luôn luôn dặn dò con phải nhẫn nhịn, không được tranh cũng không thể đoạt, chính là mẫu phi con đã hại con mất rồi".
 

Nàng đột ngột nhét vào lòng bàn tay ta một chiếc vòng bạc đơn giản và cũ kỹ.
 

"Vòng tay này là cậu của con để lại cho ta để tự vệ, nhiều năm như vậy mà ta cũng chưa từng lấy ra".
 

"Bên trong nó có một cơ chế bí mật".
 

Ta ngạc nhiên nhìn chiếc vòng vô cùng bình thường trên tay.
 

Nước mắt trên mặt của mẫu phi cũng không kìm được mà lăn dài xuống, tất cả đều là vì nàng đã tuyệt vọng cùng không đành lòng.
 

"Bây giờ ta giao nó cho con vậy, nếu tới lúc không thể làm gì khác được nữa thì nó có thể cứu con một lần".
 

"Hoặc là, cũng có thể giải thoát cho con".
 

Trong đầu ta bỗng "ầm" một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.
 

Khi ta và mẫu phi vào cung, sứ thần đã ngồi uống trà ở đó rồi.
 

Thấy ta tiến vào, hắn không có chút che đậy nào mà đưa mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, tưởng chừng như là một thương gia đang cò kè mặc cả trong lúc kiểm tra hàng hóa vậy.
 

Toàn thân ta cảm thấy rất khó chịu với cái nhìn đầy dơ bẩn của hắn.
 

Sắc mặt của phụ hoàng cũng tối sầm lại.
 

"Khá là bình thường. Xem ra là thành ý của quý quốc các người không có gì hơn điều này nữa ha".
 

Mẫu phi đột nhiên quay đầu lại, nàng nhìn chằm chằm tên sứ thần kiêu ngạo kia nhưng đối phương lại không hề kiêng nể chút nào, lại tiếp tục cười ngả ngớn.
 

"Tang Đồ đại nhân có hơi quá trịch thượng rồi nhỉ, bệ hạ bằng lòng gả Cửu công chúa là muốn hai nước được hòa thuận vui vẻ, thái độ này của Tang Đồ đại nhân mới gọi là không có thành ý đấy". Nhị hoàng tử nhịn không được mà thốt ra lời quở mắng.
 

Sứ thần Tang Đồ cười ầm lên: “Chẳng qua là Tang Đồ chỉ nói thẳng mà thôi, Nhị hoàng tử có điều còn chưa biết đấy chứ, vương tử của chúng ta có hơn hai mươi mỹ thiếp vừa trẻ vừa xinh đẹp, đều là người vừa mạnh mẽ lại vừa thông minh nghe lời, lại còn rất biết điều nữa cơ. Ngài ấy chơi mãi những thứ đó cũng chán ngấy rồi, nên ngài ấy cũng muốn xem xem nữ tử Trung Nguyên các người có tươi ngon hơn hay không, thế mới cho bệ hạ có cơ hội hòa đàm này đó chớ”.
 

Sắc mặt của mỗi người trên điện đều trông vô cùng xấu xí.
 

“Xem ra vương tử điện hạ sẽ phải thất vọng rồi đây”. Nói xong hắn còn cố kéo dài câu chữ cuối cùng một cách đầy trêu ngươi.
 

Tạ quý phi vốn có tính tình nóng nảy liền đứng dậy.
 

"Thật đúng là hoang đường mà, bệ hạ, điều này sao có thể chịu được chứ?".
 

“Tây Cương thật sự đã không còn nhớ rõ cái dáng vẻ phải khúm núm cúi đầu xưng thần như thế nào vào năm xưa rồi à, vậy mà bây giờ còn dám trâng tráo như vậy sao”. Tứ hoàng tử cũng không ngồi yên nữa.
 

Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phụ hoàng, ông đang nắm chặt tay vịn của ghế rồng, gân xanh trên trán nổi lên nhưng hồi lâu vẫn không tỏ thái độ gì cả.

Tang Đồ vẫn ung dung quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của mỗi người chúng ta, xem ra tâm trạng của hắn đang khá tốt.
 

"Nếu đã như thế thì Tang Đồ đại nhân cứ trở về với chủ thượng của ngươi đi, hơn là phải có thêm một cái miệng ăn không ngồi rồi nữa, còn đòi được thêm nhiều bảo vật tiền bạc nữa đấy chứ". Ta lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phụ hoàng.
 

"Tại hạ cũng không dám phản bác lại tấm lòng của vương tử, nam nhi như vương tử của chúng ta đều là người chính trực, tính tình có hơi hấp tấp, lại nói, Cửu công chúa còn có một ít ưu điểm đó chứ, tỷ như tính nhẫn nhịn khá là tốt đấy, hẳn là có thể vật lộn để sống sót trong tay vương tử của chúng ta".
 

Tang Đồ kiêu ngạo gác chân lên bàn, dựa vào ghế bành rồi hếch cằm nhìn ta.
 

"Hay là, Cửu công chúa, ngươi lại càng muốn gả cho vương thượng điềm tĩnh hòa nhã của chúng ta hay sao?"…
 

“Ngươi khinh người quá đáng!”. Mẫu phi giống như dây đàn đột nhiên bị đứt mà vùng ra, muốn liều mạng xong tới trước mặt Tang Đồ nhưng lại bị thị vệ của hắn ngăn lại.
 

Giờ đây, trong đại điện chỉ có văng vẳng tiếng khóc đau đớn của mẫu phi.
 

Ta vẫn cứ cố chấp nhìn theo bóng dáng của người đang chống đỡ cơ thể trên chiếc ghế rồng.
 

Từ sự hưng thịnh và suy yếu của thiên hạ đến cục diện rối rắm trước mắt. Chìa khóa của tất cả những thứ này được sở hữu bởi một người mà thôi.
 

"Phụ hoàng".
 

Ta bước tới trong điện và quỳ thẳng gối trước mặt phụ hoàng.
 

"Nhi thần thân là một công chúa, vì đất vì nước dù có trả giá ra sao cũng sẽ không một lời oán hận".
 

Ta quỳ thẳng lưng, cất cao giọng nói của mình, chỉ có tiếng khóc là cố nghẹn lại ở trong lòng.
 

"Thế nhưng, phụ hoàng cũng biết việc này mà, nhi thần có thể chịu nhục, nhưng lại không phải chỉ có mỗi nhi thần phải chịu sự sỉ nhục này, mà là toàn thiên hạ sẽ phải chịu sự sỉ nhục này, điều mà bọn họ khinh bỉ chính là toàn bộ triều đại Trung Nguyên này, điều mà bọn họ sỉ nhục chính là toàn bộ hoàng thất này, và thứ mà bọn họ giẫm đạp lên là phẩm giá của tất cả những con người thân thích nơi đây, giày xéo lên danh dự của những con người trung thành với vua và một lòng hướng về đất nước chúng ta”.

Trong đại điện hoàn toàn yên lặng, ta quay đầu nhìn đến sắc mặt kín đáo của sứ thần.
 

"Nếu như nhân duyên của bổn cung có thể bảo vệ cho muôn dân được vĩnh viễn sống trong sự thái bình, thì dù cho có muôn lần phải ch.ết đi, bản cung cũng sẽ không nề hà, nhưng Tang Đồ đại nhân lại làm nhục một nữ nhân ở trong đại điện của chính quốc gia mà ngươi đang nghị sự, hơn nữa, Trung Nguyên còn chưa hề nhìn ra thành ý của Tây Cương các ngươi, huống chi là lại càng không thấy không khí của một nước lớn như Tây Cương có thể cùng Trung Nguyên tiến hành đàm phán hòa bình một cách ngang hàng với nhau".
 

Tang Đồ ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt hẹp dài chỉ có ở Tây Vực là một cơn gió lốc u ám đang cuồn cuộn dâng trào.
 

"Bệ hạ, Tang Đồ lại không biết quý quốc của ngài vậy mà lại cho phép một nữ nhân có thể tùy ý thảo luận chính sự như thế đấy".
 

"Tang Đồ đại nhân".
 

Không đợi bất cứ ai ngăn cản, ta trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, lớn tiếng nói từng chữ một.
 

"Kiêu ngạo chính là khởi đầu của sự thất bại, bất cứ chế độ nào coi thường nữ nhân thì đều không thể ổn định lâu dài được".
 

Tang Đồ nổi giận đứng dậy, chắp tay đi tới đại điện: "Bệ hạ, xem ra hai thành trì này vẫn còn chưa đủ để cho bệ hạ hiểu rõ tình hình rồi. Bệ hạ còn muốn có thêm nhiều m.áu tươi nữa chứ hả?".
 

Phụ hoàng rũ mi mắt xuống, trong mắt đều là những đám mây đen nặng trĩu.
 

"Phụ hoàng!".
 

“Đủ rồi!”. Phụ hoàng nhắm mắt lại, thanh âm ồm ồm khô khốc, lại là một tiếng thở dài cho sự bại trận.
 

"Tiểu Cửu, Ninh Dịch đã mất tích rồi".
 

"Phụ hoàng!".
 

Ta vừa quỳ vừa tiến thêm hai bước, cố gắng áp chế giọng nói đang run rẩy của chính mình.
 

"Ninh Dịch mất tích, nhưng Trung Nguyên còn có vô số tướng lĩnh khác nữa cơ mà".
 

"Lúc này nhượng bộ, có ai có thể cam đoan vào ba năm sau Trung Nguyên sẽ không có ngoại địch cơ chứ?".
 

Cả đại điện nổi lên một trận ồn ào, phụ hoàng cau mày nhìn ta, giống như ngày đầu tiên ông biết về ta vậy.

"Tạm thời hòa đàm chẳng qua là một cuộc hòa giải và lên kế hoạch cho một cuộc phản công dữ dội hơn mà thôi, với mục đích hòa bình cũng tốt, hay là ngoại giao cũng thế thôi, nhưng rốt cuộc thì thế nào chứ, dù sao thì chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn mà thôi".
 

Sau khi ta nói xong, trong đại điện vẫn không có tiếng động nào cả, nhưng sau đó tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên.
 

"Cửu công chúa, hiện tại xem ra cũng có chút thú vị rồi đấy ha".
 

Tang Đồ thong thả vỗ tay vài cái.
 

"Nếu đã như vậy, chúng ta trở lại chuyện chính đi, ngày hôm nay ta thay mặt vương tử của chúng ta mang sính lễ đến đây".
 

Hắn giơ tay lên, người hầu ở phía sau liền đưa lên một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay.
 

"Miếng ngọc bích này hiện tại có thể đưa cho Cửu công chúa rồi, mong rằng Cửu công chúa không làm hỏng sự hòa đàm của hai nước".
 

“ Ha ”.

Ta đè nén cơn giận đang dần lên đến cực điểm của mình mà cười đáp lại hắn, bản lĩnh đổi trắng thay đen đấy à, ta rốt cuộc cũng đã mở mang được không ít.
 

Ta ngước mắt lên nhìn phụ hoàng đang im thin thít trên ghế rồng, lại vừa bắt gặp được ánh mắt rời rạc của mẫu phi.
 

Ta vuốt ve chiếc vòng bạc trên tay.
 

Cuối cùng cũng đi đến bước này rồi nhỉ.
 

Người hầu rất nhanh đã dâng ngọc bích lên cao trước mặt ta.
 

"Mấy ngày qua Tang Đồ đã học được một phương ngữ của Trung Nguyên, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Không biết Cửu công chúa sẽ lựa chọn gì đây nhỉ?".

Cuối cùng, ta ngước mắt lên nhìn phụ hoàng lần nữa.
 

Ông trông nghiêm túc đến nỗi ông thực sự tránh được ánh mắt này của ta.
 

Một cảm giác hoang đường mãnh liệt đang dâng lên trong lòng ta.
 

Ta vô cảm đưa tay lên, ra vẻ như muốn tiếp nhận miếng ngọc bích kia.
 

Rồi lại vờ như mình bất cẩn làm miếng ngọc bích không nắm chắc trong tay, nó bất lực cam chịu số phận mà rơi xuống đất.
 

[Tiếng rơi vỡ]
 

Vỡ thành hai nửa.
 

Tang Đồ hiển nhiên đã sớm đoán trước được chuyện này, hắn hừ lạnh hai tiếng: "Xem ra công chúa cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, thà làm ngọc nát thôi à. Không thể không nói, quyết định của Cửu công chúa rất...".
 

"Báo!!!".

Quân truyền tin khẩn cấp đang ở ngoài điện, vô cùng khẩn cấp.
 

"Khởi bẩm bệ hạ, biên quan đại thắng rồi, biên quan đại thắng rồi ạ!!!".
 

Quan truyền lệnh rõ ràng đang rất vội, trong lúc nói vẫn còn phải thở hổn hển.
 

"Kỵ binh của Ninh tướng quân tập kích bất ngờ, đã lẻn đi vào núi Phong Minh hơn trăm dặm, lại mai phục ở phía sau, đại thắng rồi ạ!!!".
 

Trong đại điện lập tức trở nên náo động, cho dù chúng ta vẫn đang kiềm chế để đúng với lễ nghi, nhưng vẫn có tiếng reo hò vang lên từ tận đáy lòng.
 

Trên mặt Tang Đồ có chút vặn vẹo, khóe miệng kéo căng ra, thanh âm bén nhọn: "Không thể nào! Gián điệp đâu? Chuyện gì đã xảy ra chứ!".
 

Ta ung dung nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng hắn co giật vì kinh ngạc, rồi lại nhìn miếng ngọc mất đi màu sắc đang lặng lẽ nằm trên mặt đất.
 

Ta mở miệng, nói ra một câu vừa nhẹ nhàng lại vừa rành mạch với Tang Đồ.
 

"Ngói, nát rồi".
 

14.
 

Ta đi dọc theo bức tường cung điện dài vô tận, sau lại nhón mũi chân bước nhanh về phía trước, rồi cuối cùng là vén làn váy lên chạy từng bước nhỏ.
 

Cửa cung vừa dày lại vừa nặng, nó dường như có thể chặn hết thảy mọi thứ đang ở ngay trước mặt ta, ta rẽ vào một góc rồi bước lên cầu thang để lên thành lâu.
 

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng lấp đầy bầu trời như ngọn lửa rực đỏ, thành lâu cực kỳ cao, tầm nhìn cũng cực kỳ rộng.
 

Ta lao đến mép lan can, kiễng chân, rướn nửa người ra và hít lấy luồng không khí khô mát này.
 

Dưới chân có tiếng vó ngựa phi như tên bắn, là thám báo từ trong cổng thành đã lên ngựa, con ngựa cũng theo đó mà hí dài một tiếng rồi từ cửa cung chạy ra bên ngoài, tiếng vó ngựa văng vẳng không ngừng, chạy như bay hướng về những rặng mây đỏ nơi hoang dã phía chân trời xa xôi.
 

Ta nhìn theo bóng dáng của thám báo đang giơ roi rồi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì bầu không khí đục ngầu bị đè nén trong lòng bấy lâu đã có thể giải tỏa được rồi.
 

Những gì xảy ra sau đó đều là tin tốt.
 

Ninh Dịch dẫn tiểu đội quân tinh nhuệ tiến sâu vào bên trong núi Phong Minh với danh nghĩa truy đuổi tàn quân chạy trốn, lợi dụng rừng cây rậm rạp để che giấu tung tích, một đường đánh thẳng vào bên trong của Trần Khương.
 

Đội quân của hắn tấn công bất ngờ từ phía sau quân địch, vừa đốt hết lương thực của bọn chúng vừa bố trí mai phục trong khe núi với chiến thuật lấy ít địch nhiều.
 

Sau đó họp lại với đại quân đã chờ sẵn ở trước đó, không chỉ đoạt lại Liên Giang, Bình Việt mà còn dốc toàn quân lực dẹp loạn vùng biên giới, đoạt về từng vùng đất một, có Ayi, Tề Xuyên và các thành trì ở vùng biên giới đã bị chiếm đóng trong những năm trước đây.
 

Quân Tây Cương lần lượt tháo chạy, trong vòng hai tháng đã thấy rõ sự sa sút. Sau đó vương tử Tây Cương phải đích thân dẫn quân đưa lên thư đầu hàng, Trần Khương thất bại, ráo riết rút ​​về Tây Cương.
 

Triều đình cùng dân chúng từ già đến trẻ đều vui mừng phấn khởi, những lời ca ngợi vang lên không ngớt bên tai. Mọi người hớn hở mừng vui, dường như đã hoàn toàn quên mất thời gian trước đó đã u buồn và suy sụp như thế nào.
 

Từ ngày tin chiến thắng được truyền vào trong cung, ta đã thoát khỏi cấm túc và quay trở lại cuộc sống trước đây của mình, ngay cả của hồi môn được chất đống vừa khoa trương lại vừa hiếm có ở chỗ ta cũng không ai đề cập đến việc thu nó lại cả.
 

Cả một mùa thu vốn được cho là ảm đạm bỗng trôi qua rất nhộn nhịp tưng bừng trong từng tin tức của trận chiến.
 

Mãi cho đến một buổi chiều khi mùa đông sắp đến, Thất tỷ hẹn mấy tỷ muội quen biết của chúng ta đến ăn lẩu ở Thanh Phong lâu vừa mới mở trong thành, ta mới nhận ra rằng thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh rồi.
 

Thịt cừu và thịt heo viên đang kêu ùng ục lăn lộn trong chiếc nồi đồng tinh xảo, một chén rượu nóng hổi được rót xuống, ấm áp từ đầu lưỡi đến tận dạ dày.
 

Có lẽ là ta đã có chút ngà say, bèn đứng dậy mở cửa sổ để gió mát lùa vào cho tỉnh rượu, lại bị phong cảnh ngoài cửa sổ làm cho ngây ngẩn cả người.
 

Bầu trời mùa thu cao xa vời vợi, cho dù là đêm muộn, nhưng dưới đường vẫn rất náo nhiệt, hai bên đường dưới lầu nhộn nhịp những nhà dân buôn bán, ánh đèn rực rỡ, giống như một dải ngân hà ấm áp, dọc theo con phố, những người bán hàng rong ở chợ đêm đang vui vẻ rao hàng, lò bếp nhỏ trước mặt họ đang bừng bừng phát ra hơi nóng.
 

Trong lòng ta cũng thấy ấm áp không thôi.
 

Thất tỷ bước đến nghiêng đầu nhìn qua vai ta, giọng nói cũng mang theo sự vui mừng.
 

"Không khí này thật náo nhiệt quá chứ nhỉ? Cuộc sống của dân chúng đã được khôi phục lại rồi. Món bánh khoai môn mà trước đây ngươi yêu thích bây giờ muốn ăn thì phải đợi xếp hàng dài mới có đấy nhé".
 

"Thật sao? Vậy thì lát nữa chúng ta đi mua nhé?". Trong lòng ta cũng đã bắt đầu nhảy nhót tung tăng.
 

Nói tới đây, mấy người chúng ta liền vội vàng kết thúc bữa tối rồi đội chiếc mũ trùm đầu đi xuống lầu, không ngờ lại tình cờ gặp được Tạ Dương ở đây.
 

Hơn một tháng không gặp, Tạ Dương hình như đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt đỏ bừng vì uống rượu, nhưng hai mắt vẫn giữ được nét thanh tĩnh. Hiếm khi có được khoảnh khắc hắn trông thấy chúng ta mà không đùa giỡn hay trêu chọc một hồi, chỉ lặng lẽ hành lễ một cái.
 

Vốn chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ nên ta cũng chỉ chào hỏi đôi ba câu cho xong, nhưng khi ta mới vừa bước tới cửa thì đột nhiên hắn gọi ta lại.
 

"Cửu công chúa".
 

Ta quay lại, khẽ nâng chiếc mũ trùm đầu lên.

"Cửu công chúa vẫn luôn từ chối lời cầu hôn của ta, là đang chờ Ninh Dịch đúng không? Là ngươi chắc chắn hắn sẽ thắng?".
 

“Nếu ngươi đang chờ đợi hắn chiến thắng trở về thì thật đúng là như vậy, ta chắc chắn hắn sẽ thắng, chẳng qua là ta không chắc hắn có đủ may mắn để bắt kịp trận thắng sắp tới hay không mà thôi”.
 

Tạ Dương trầm mặc một hồi, sau đó có chút tự giễu mà cười cười, rồi lại nhìn ta, sắc mặt hắn chợt thả lỏng không ít.
 

"Bây giờ thì sao cơ chứ? Hắn lập công lớn như vậy thì nhất định sẽ không làm một tên thị vệ nữa, Cửu công chúa chẳng lẽ muốn thu Ninh tướng quân làm phò mã hay sao?".
 

Ta buông tấm màn che mặt xuống.
 

"Ninh tướng quân là tướng quân, đương nhiên vẫn phải luôn là tướng quân thôi".
 

Thời tiết có chút hanh khô, hai bên đường đều tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của các món ăn vặt và điểm tâm.
 

Nói là sẽ mua bánh khoai môn, nhưng chúng ta vẫn cứ lượn lờ từ quầy làm đồ chơi bằng những viên đường nhỏ đến những xiên thịt cừu trên đường đi, rồi mới chợt cảm thấy thật sự giống như vừa bỏ lỡ một điều gì đó.
 

Đang lúc nói chuyện ta chợt nhìn thấy phía sau có một gia đình đang làm bánh trôi nước cực kỳ hấp dẫn, ta lôi kéo Thất tỷ đi qua đó xem thử. Cùng lúc đó, theo làn sương khói dày đặc, cách đó không xa dưới ngọn đèn lồng có một bóng người rất quen thuộc.
 

Ta thoáng cái đã ngây ngẩn cả người.
 

Dù cho ta đang ở dưới ánh đèn mờ ảo chẳng thể nhìn rõ được nhưng đường nét ấy lại hết sức quen thuộc với ta, ta đã gặp qua hình ảnh ấy vô số lần và cũng nhớ đến nó vô số lần.

Một cảm giác chua chát dữ dội chợt dâng lên trong tim ta, nó bắt đầu đập điên cuồng không ngừng nghỉ.
 

Ta không còn quan tâm đến những thứ khác nữa, chỉ biết phải nhấc chân bước nhanh qua đó mới được.


Đi đến giữa đường lại vừa đúng lúc có một chiếc xe hoa đi ngang qua, tiếng lục lạc chậm rãi ngân lên che khuất tầm mắt của ta, sau khi nó vừa chạy qua thì ta lập tức ngước nhìn lên.
 

Nơi đó trống không, chẳng có ai ở đó cả.
 

Ta mất hồn một lúc lâu.

 

Chỉ biết đứng chôn chân tại nơi đó trong tuyệt vọng.
 

Thất tỷ vừa lúc cũng bắt kịp ta, nàng lo lắng nắm lấy tay ta.
 

"Ngươi làm sao thế?".
 

“Muội không sao cả, chắc là ảo giác thôi ạ”. Ta cụp mắt lắc đầu, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
 

Đúng rồi, đại quân còn chưa thu quân về triều mà, làm sao có thể là hắn kia chứ.
 

"Đi thôi, nếu không xếp hàng ở Tống ký thì đêm nay sẽ không có một cái bánh khoai môn nào đâu đó".


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play