Phương Thốn Nguyệt Minh

Chương 3


1 tháng


10.
 

Ta và Ninh Dịch quỳ trước cửa Cần Chính điện.

 

Thái y và cung nhân bận rộn tới lui, nhốn nháo hoảng loạn, không ai quan tâm đến chúng ta.
 

Thời tiết bây giờ nắng nóng không chịu nổi, vết thương lại thêm đau nhức, còn có chút ngứa ngáy, trong ba canh giờ quỳ gối ta đã bắt đầu lảo đảo, choáng váng, hoa mắt.
 

Ta cúi đầu quỳ ngay ngắn, nhân lúc không ai chú ý liền lén liếc nhìn Ninh Dịch một cái.
 

Trên mặt hắn không có chút huyết sắc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện mà quỳ ở đây, hắn ở phía sau cách ta một bước, bờ vai rộng của hắn vừa khéo che chắn cho ta khỏi ánh nắng gay gắt này.
 

Khi cảm nhận được ánh nhìn của ta, hắn ngước mắt lên và đúng lúc chạm vào ánh mắt của ta.
 

Giữa trời nắng gắt, hai con người mang theo thương tích đầy mình, khuôn mặt hốc hác, nhìn nhau ngơ ngác như hai con phượng hoàng lửa vậy.
 

Ta nhịn không được lén cười trộm một cái rồi lại cố kìm nén lại.
 

Khi mặt trời ngả về tây, phụ hoàng cuối cùng cũng tỉnh lại, thái y đi ra đi vào thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng nhẹ nhàng lại.
 

Sau khi nghe tin phụ hoàng không còn gì đáng ngại lòng ta mới nhẹ nhõm đi ít nhiều, sau đó mới đứng lên.
 

Cuối cùng, phụ hoàng vẫn không triệu kiến chúng ta, nhưng ta cũng không ngờ đến, người vậy mà cũng không trách phạt chúng ta, chỉ lệnh cho Chu công công ở bên cạnh truyền khẩu dụ.
 

Cửu công chúa bị cấm túc ở phủ công chúa.

 

Cùng ngày hôm đó An Viễn tướng quân Ninh Dịch cũng được phục chức, dẫn hai mươi ngàn quân tinh nhuệ đi dẹp loạn và đánh lui kẻ thù, kỳ hạn là một tháng.
 

Hôm nay ánh trăng cực kỳ sáng tỏ, chiếu rọi khắp cả đại đô. Ta và Ninh Dịch một trước một sau chậm rãi trở về phủ.
 

Ta thẫn thờ nhìn cái bóng thật dài đang xiêu vẹo trên mặt đất.
 

Rõ ràng là hai người cách nhau một khoảng rất xa, nhưng sao cái bóng lại thân mật dựa sát vào nhau đến thế.
 

Tim ta đập thình thịch một cách khó hiểu.
 

"Cửu công chúa".
 

Sự im lặng làm cho con người ta cảm thấy buồn tẻ, giữa những tiếng bước chân đơn điệu này là Ninh Dịch lên tiếng trước.
 

"Hả?".
 

"Người không cần lo nghĩ đâu, ta nhất định sẽ không để cho người đi hòa thân".
 

Ta khẽ quay người và nhếch khóe môi.
 

"Ta rõ rồi".
 

Ánh mắt ta dõi theo ánh trăng xuôi đến vai hắn.
 

"Vết thương của ngươi".
 

“Không sao cả, trong quân có quân y mà”. Trong mắt Ninh Dịch mang theo ý cười, có một chút trung hòa giữa sự lạnh lùng và sự trong trẻo của ánh trăng.
 

Trước cửa phủ công chúa có treo những chiếc đèn lồng sắc vàng ấm áp, kéo mọi giác quan người ta trở lại nhân gian, Ninh Dịch đứng dưới bậc thềm khẽ ngẩng đầu nhìn ta bước lên từng bậc một.
 

"Mạt tướng chỉ có thể đưa công chúa đến đây thôi, Cửu công chúa bảo trọng nhé".
 

Ta nhìn đôi lông mày cực kỳ dịu dàng của Ninh Dịch dưới ánh đèn, lại đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút đau nhói.
 

Ta chớp chớp mắt, cố nén lại nỗi nghẹn ngào trong cổ họng: “Ninh Dịch, ngươi nhất định phải bình an trở về đấy nhé”.
 

Ninh Dịch cười rộ lên, trong mắt tràn ngập ngân hà của ngày hè.
 

"Một lời đã định".
 

Ta quay người bước vào, nhưng khi vừa mới bước qua ngưỡng cửa, ta chợt nhớ ra một chuyện, liền sờ vào tay áo và túi áo chỉ thấy một cái túi nhỏ đeo bên hông.
 

Những gì ta đã làm cách đây vài ngày là lấp đầy phần bên trong cái túi này bằng hoa và cây cối bị hư hại bởi chú cún con Vượng Cẩu của hắn.
 

Ta chạy ra, ống tay áo cùng làn váy tung bay như hoa trong gió đêm, kết hợp với tiếng ve kêu râm ran của mùa hè trông thật yên ả.
 

"Ninh Dịch".
 

Hắn quay đầu lại, có hơi kinh ngạc nhìn ta.
 

Ta đặt túi nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
 

"Đã là ước định thì nên có tín vật mới chắc chắn được".
 

Ta nhìn vào đôi mắt cụp xuống đang được che phủ bởi hàng lông mi thật dài của hắn.
 

"Chỉ cần ngươi bình an trở về thì bất cứ điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng hết".
 

11.
 

Nói là cấm túc, nhưng mỗi ngày Bát tỷ vẫn sẽ sai người nhét cơm ăn áo mặc cho ta, Thất tỷ mới vừa xuất giá được hai tháng cũng đã ba lần xách váy chạy đến quý phủ của ta.
 

"Ta nói nghe nè, nếu muội đã vừa lòng với hắn thì muội cứ đi cầu phụ hoàng tứ hôn đi. Phụ hoàng đương nhiên sẽ vui vẻ nhìn chuyện này xảy ra thôi mà, đầu óc của muội lại còn thông minh lanh lợi nữa, chẳng lẽ muội còn không biết sao, sao phụ hoàng lại tự nhiên để hắn đến làm trưởng thị vệ của muội làm gì chứ, đó là tâm ý của phụ hoàng đó chứ!". Thất tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
 

“Là bởi vì muội hiểu rõ, cho nên mới càng không thể được”. Ta đặt tách trà xuống, trên bàn liền vang lên một tiếng vang thanh thúy nhẹ nhàng.
 

Thất tỷ không rõ được mọi chuyện bên trong nên lại nhìn chằm chằm ta.
 

"Thất tỷ thông minh hơn muội, hiển nhiên sẽ hiểu rõ thôi, nếu phụ hoàng có vui vẻ thì đều không phải là vì muội đâu". Gió chiều có chút ảm đạm, ta đứng dậy, phiền loạn trong lòng mà đưa tay đè xuống mấy nhành hoa đang nở rộ dưới ánh chiều tà.
 

Thất tỷ trầm mặc, một lúc sau mới lấy lại tinh thần rồi lại lộ ra ý cười.
 

"Hôm nay ta tới đây thật ra là còn có một chuyện nữa, ta vốn cũng không muốn nhắc tới làm gì đâu, chẳng qua là nếu đã nói đến chuyện này thì cũng nên để muội quyết định một chút, ta cũng nói luôn vậy".
 

Ta ngây người nhìn nàng.
 

Chỉ thấy nàng vẫy tay một cách thần bí, nha đầu bên cạnh nhanh chóng lui ra ngoài, một lúc sau chợt có một người đi vào hoa viên.
 

Vẫn là khuôn mặt đào hoa đó, người nọ khoác trên mình chiếc áo gấm màu xanh ngọc cùng với một miếng ngọc bội tinh xảo bên hông, nghênh ngang đi tới phía này, thật đúng là vị công tử ca thế gia vọng tộc kiêu căng ngang tàng đây mà.
 

Ta buông lỏng tay ra, những cánh hoa màu đỏ trong lòng bàn tay cũng theo làn gió lay động mà bay tán loạn, rồi lại lần nữa gieo mình xuống nền đất lạnh lẽo.
 

“Tiểu sư phụ, đã lâu không gặp ngươi nhỉ”. Tạ Dương cười rạng rỡ.
 

“Sao ngươi lại tới đây thế?”. Ta tròn mắt ngạc nhiên.
 

Tạ Dương cũng không coi mình là người ngoài, xốc vạt áo rồi tự nhiên ngồi xuống, còn rất tự nhiên mà rót cho mình một chén trà, nói: “Ta nghe nói tiểu sư phụ đang gặp nạn, cho nên ta đã xin chị dâu công chúa bí mật dẫn ta đến gặp ngươi đấy".
 

Ta dở khóc dở cười: "Gặp được ta rồi đó, vậy ngươi mau về đi chứ, ngươi là nam nhân xa lạ ở bên ngoài phủ, tùy tiện tới đây là không hợp với lễ nghĩa đâu đấy".
 

“Ài, ta đau lòng quá đi mà”. Tạ Dương mếu máo, vẻ mặt trông rất ấm ức: “Khi còn bé thì gọi ta là oan gia, là viên bột, hiện tại thì ta vậy mà lại thành người xa lạ rồi sao”.
 

Thất tỷ nhìn ra bộ dáng không đoan chính của hắn, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi nghiêm chỉnh lại chút đi".
 

Tạ Dương thu lại nụ cười cợt nhả, nhìn ta một cái, có chút ngượng ngùng rồi lại có chút nghẹn ngào bật ra một câu.
 

"Tiểu sư phụ, ngươi gả cho ta đi".
 

“Phì... Khụ khụ khụ!”. Sự thay đổi này quá mức đột ngột khiến ta suýt nữa đã bị nghẹn, chỉ vào Tạ Dương cả buổi mà vẫn chưa thốt ra được chữ nào.
 

“Này, cũng đâu cần phải phản ứng dữ dội như vậy đâu chứ?”. Tạ Dương có chút không vừa ý, nhíu mày bĩu môi.
 

Ta nhìn chằm chằm vào Tạ Dương, trong phút chốc, trong đầu ta hiện lên hình ảnh hắn đang lẩm bẩm kiện cáo ta trong khi trên mặt hắn đầy nước mắt nước mũi tèm nhem lem luốc, lại là hình ảnh khác khi hắn đang kéo tay áo của ta rồi lén nhìn trộm bài thi của ta, một vòng luẩn quẩn cứ như thế, cho nên ta cũng không thể nghĩ ra được bất cứ hình ảnh nào nếu hắn và ta thành hôn được cả.
 

Ta tỏ vẻ ghét bỏ: “Ngươi lại lén ăn trộm nấm trên gốc cây lớn sau hoa viên đúng không hả?”.
 

Hắn không phục nói: "Ngươi nhét lõi pháo vào miệng ta thì có á?".
 

Thất tỷ ở bên cạnh ta dở khóc dở cười.

 

Ta ngồi trên ghế bành, ngửa đầu nhìn lên: "Ta biết là ngươi không muốn thành thân, mà là muốn quang minh chính đại không trở thành một vị quan không nên thân, sau lại bị dân chúng đánh cho mấy trận chớ gì".
 

"Này, ngươi đang nói cái gì vậy hả...".
 

Đôi mắt của Tạ Dương vừa tròn lại vừa to, hắn nhìn chằm chằm vào ta đầy giận dữ, khi hắn đang định tranh luận thêm vài câu với ta thì Thất tỷ đã đấm hắn một cái, sau đó giọng điệu của hắn mới giảm xuống được một chút.
 

"... Ngươi nói đúng rồi đó, từ nhỏ ta đã coi việc trở thành phò mã là nguyện vọng cả đời của mình rồi. Hiện tại xem ra, chỉ có tiểu sư phụ mới có thể giúp ta đạt được mục đích này mà thôi".
 

Ta hừ lạnh một tiếng: "Bát tỷ cũng chưa có hôn phối kia kìa".
 

Tạ Dương đứng dậy, một chân giẫm lên tảng đá, giống như là đang đánh cược trong một trận chọi gà vậy.
 

"Ngươi định thân cùng ta đi, lúc đó ngươi cũng không cần đi hòa thân nữa đâu".
 

Ta cầm chén trà lắc lắc: "Ta không hòa thân, là Bát tỷ hòa thân, ngươi coi chừng Như phi nương nương đuổi gi.ết ngươi đó nha".
 

Mẫu phi của Bát tỷ nổi tiếng là xuất thân tôn quý, và là người nhận được thịnh sủng nhiều nhất, cũng nổi tiếng là rất nóng nảy.
 

Tạ Dương rùng mình một cái, lập tức rụt cổ lại rồi miễn cưỡng ngồi xuống.
 

"Chị dâu nói ngươi siêng năng khiêm tốn, ít thị phi, lại hay bị người khi dễ, ta, ta là có lòng tốt muốn cứu ngươi thôi đó, ngươi xem ngươi đi, chị dâu, chị dâu thật không hiểu Cửu muội của mình rồi".
 

Thất tỷ bị chúng ta chọc cho cười không ngớt nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy lo lắng.
 

Ta ngồi giữa những cánh hoa đã từ bỏ vẫy vùng trên đất, yên lặng nhìn Thất tỷ.
 

"Muội biết tâm ý của Thất tỷ mà, nhưng bây giờ muội chỉ muốn chờ kết quả của canh bạc này mà thôi. Nếu thua, muội sẽ nhận số mệnh này của mình".
 

Thấy nhóm người Tạ phủ ầm ĩ rời đi, ta lắc đầu, đóng sách lại chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
 

Lại vừa nhìn lên, ta chỉ thấy những nội thị đang hớt hãi chạy trong hành lang, vội vã chạy đến mức mũ nón cũng bị lệch sang một bên.
 

Lòng ta chợt chùng xuống.
 

Nội thị chạy thẳng tới chỗ ta, vừa tới cửa hoa viên còn bị vấp chân một cái, ngã lăn ra đất, người nọ mặc kệ đau đớn ngẩng đầu lên nhìn ta, hai mắt đều đã đỏ hoe.
 

"Công chúa, công chúa không hay rồi".
 

Giọng nói của hắn có chút thê lương, nước mắt rơi như mưa.
 

"Ninh tướng quân mất tích rồi ạ".
 

Đầu ta "ầm" một tiếng rồi lảo đảo lùi lại một bước, đâm sầm vào ngọn đèn đá phía sau.
 

“Công chúa!”. Lan Thư vội vàng tiến lên đỡ lấy ta.
 

Ta dựa vào sức của Lan Thư mới có thể đứng thẳng dậy, dùng tay đè lấy trái tim đang không ngừng đập mạnh của mình rồi cố hít một hơi thật sâu.
 

"Tình huống như thế nào, nói chi tiết cho ta nghe đi".
 

Bây giờ m.áu huyết của ta dường như đã ứ đọng lại, tay chân thì mềm nhũn, ta kéo lê từng bước nặng nề đi đến bàn đá rồi ngồi xuống.
 

“Hồi bẩm công chúa, Ninh tướng quân từ phía Khương Nam đi một đường về phía bắc, tiến sâu vào bên trong của Trần Khương, liên tiếp chiếm lại được hai tòa thành Liên Giang, Bình Việt, và giao tranh với quân địch trong hai ngày ở núi Phong Minh, do bị truy kích bởi tàn quân của quân địch nên ngài đã tiến sâu vào núi Phong Minh, về sau không còn có tin tức gì nữa cả”.
 

Ta từ từ ngồi thẳng dậy.
 

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng chiều hệt như màu m.áu, bầu trời bao quanh mái hiên đều bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
 

Ta thở ra một hơi thật dài.
 

Giờ đây, thứ âm thanh mà ta có thể cảm nhận được chỉ có tiếng khóc nức nở của Lan Thư đang quẩn quanh.

 

"Công chúa, nếu như Ninh tướng quân... thất bại, công chúa phải làm sao bây giờ?".
 

Ta nhìn những đám mây dường như đang muốn bùng cháy và một vài con chim đang bay về phía xa kia, khẽ thì thầm vài lời.
 

"Không vội, cứ chờ một chút nữa vậy".
 

12.
 

Báo cáo chiến sự kể từ ngày hôm đó cũng bị chặt đứt.
 

Tin tức về Ninh Dịch cùng với chút may mắn và hy vọng cuối cùng của toàn bộ hoàng thành đều đã đồng loạt chìm dưới đáy bể.
 

Sắc trời u ám, trong viện tràn ngập gió hiu hiu, ta lơ đãng đi dạo trong sân thì đột nhiên nghe thấy phía sau bức tường truyền đến một thanh âm giòn giã.
 

Ta lần theo tiếng động nhìn sang, nhất thời lại bị hình ảnh đó làm cho dở khóc dở cười.
 

Tạ Dương mặc một bộ quần áo màu đỏ chói lọi, muốn có bao nhiêu nổi bật thì có bấy nhiêu, hắn vừa thở hổn hển vừa cố gắng trèo lên bức tường cao trong sân, rất giống như một chiếc đèn lồng đỏ được treo lơ lửng trước gió vậy.
 

Ta không còn gì để nói nữa cả, chỉ biết nhìn chằm chằm vào những viên gạch ngói tội nghiệp bị hắn tóm lấy đang từng viên rơi xuống đất và vỡ thành những cánh hoa, tức giận đến mức muốn bật cười ra tiếng.
 

"Từ cổ chí kim đến nay ngươi là người duy nhất dám công khai trèo tường vào phủ công chúa đấy. Nếu Ninh Dịch mà ở đây...".

 

Nói đến đó, lòng ta chợt thắt lại, ta phải ngẩn ngơ một hồi lâu mới có thể nuốt được những lời còn chưa nói trở về.
 

Tạ Dương đầu đầy mồ hôi, vẫn còn dám cười đến mức không thấy mắt ở đâu, sau khi hắn thấy vẻ mặt xấu xí của ta mới cẩn thận thấp giọng hỏi.
 

"Ngươi đã nghe nói về Ninh Dịch rồi à".
 

Ta im lặng gật đầu.
 

“Tiểu sư phụ, trước mắt thì đều là như thế, nên là ngươi gả cho ta đi, gả cho ta thì trăm chuyện cũng không cần lo nữa đâu”. Tạ Dương chuyển trọng tâm về phía trước, cố gắng giữ vững thân mình ở trên mái tường.
 

"Ngươi lại bắt đầu nói bậy nữa rồi đấy nhé, làm sao, ngươi không sợ bị mẫu phi của Bát tỷ đánh nữa hả?".

 

“Nếu bệ hạ cam lòng để cho Bát công chúa hòa thân thì ngay từ đầu chuyện này đã không đến phiên ngươi rồi”. Tạ Dương có chút sốt ruột: “Ngươi thật sự bị ngốc rồi đấy hả?”.
 

Ta nhướn mày, tên ngốc này cũng hiếm hoi lắm mới nói được một lời công bằng như thế đấy chứ.
 

Gió lại càng thổi mạnh hơn, những chiếc lá bên bức tường bị gió cuốn đi tạo ra từng tiếng xào xạc làm cho giọng nói của ta cũng lạc đi ít nhiều.
 

"Nếu đã biết rồi thì có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng là phí công vô ích thôi mà".
 

Tạ Dương bỗng chốc nghẹn lời, lại không chịu thua mà làm ồn ào lên: "Ta sẽ đi cầu cô cô, từ trước tới nay cô cô có nói cái gì thì bệ hạ cũng đều sẽ đồng ý đấy thôi".
 

Ta khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Tạ Dương: "Tạ Dương, cảm ơn ngươi nha, nhưng mà không cần phải như thế đâu".
 

"Ơ, ngươi đừng không tin ta chứ, bây giờ ta sẽ đi liền đây, ta cầu cái gì thì chắc chắn sẽ thành thôi".
 

Gió thổi có hơi lạnh, ta ôm lấy ống tay áo rồi quay người trở về, lại suy nghĩ một chút, ta vẫn quyết định quay lại và vẫy tay về phía hắn.
 

Rất có thể đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy Tạ Dương nhỉ.
 

"Lan Thư, lát nữa em đem thuốc trị vết thương này cho Thất tỷ đi, bảo nàng trước giữ lại cho Tạ Dương dùng".
 

Quả nhiên, vào buổi tối ta đã nghe nói Tạ Dương tiến cung xin yết kiến, lại bị Tạ quý phi đánh đập dã man một trận, khi hồi phủ thì lập tức bị buộc phải đóng cửa, hẳn là bị giam lỏng rồi.
 

Ngòi bút trên tay ta khựng lại trong giây lát, ta lắc đầu bật cười.
 

Trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên chúng ta đều ồn ào cãi nhau, nhưng đến khi gặp khó khăn hắn vẫn nguyện ý giúp đỡ ta như vậy, cũng coi như là tri kỷ cả đời rồi.
 

Khi thời hạn kia ngày càng đến gần, ta ở một góc nhìn chiếc đồng hồ cát trong đình viện, lặng lẽ mà chờ đợi đại đao đang treo sau gáy hạ xuống.
 

Của hồi môn được đưa vào phủ như nước chảy mây trôi, tựa như biết rất rõ đây là lần cuối cùng vậy, nhiều đến mức làm ta hoa cả mắt.
 

Ta sờ vào tấm vải gấm thật mềm mại trơn nhẵn đó, rồi lại nhớ tới khi còn bé ta vẫn luôn ao ước mình có thể mặc những bộ quần áo lộng lẫy rực rỡ như thế, nhưng lại hiếm khi nào đến phần của ta lắm.
 

Giờ đây rõ ràng là một nhân duyên ảm đạm như vậy, nhưng ít nhất cũng vì tôn nghiêm của hoàng gia và còn là thể diện của công chúa nữa mà, vậy đây cũng coi như là chu toàn một lần cho ta đấy nhỉ.
 

Dù sao thì cảm giác này cũng có chút gì đó châm biếm đến lạ.
 

Ta đi tới khoảng đất trống nơi Ninh Dịch ngày thường hay luyện võ, lúc này, nơi đây hoàn toàn trống không, chỉ có chú cún nhỏ tội nghiệp đang khẽ thút thít.
 

Mặc dù mỗi ngày đều có nội thị đến chăm sóc tên nhóc con này, nhưng nhóc vẫn gầy đi rất nhiều.
 

Ta ôm nhóc lên, nhóc con đáng thương liền chui vào lòng ta, ta thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ đầy lông của nhóc.
 

"Nhóc cũng lo lắng cho hắn nữa hả?".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play