Phương Thốn Nguyệt Minh

Chương 2


1 tháng


5.
 

Mái tóc đen buộc cao đang tung bay trong gió, cùng với bóng dáng đang dần biến mất trong khu rừng rậm rạp kia của hắn, thật giống với giọt nước hòa vào đại dương tĩnh lặng.
 

Nơi có tiếng người và tiếng ngựa hí dường như đang hiện lên một sự dâng trào mãnh liệt nào đó nhưng ta lại chẳng nhìn thấy được.
 

Ta ngồi xuống, Thất tỷ cứ liếc nhìn ta đầy ẩn ý, nhưng ta cũng chỉ cười cười rồi lại tiếp tục ăn trái cây.
 

Các con thú săn liên tục được chuyển đến, nằm hấp hối và được bày công khai ra thành những đống lớn, các nữ quyến khuê các đều ngồi cách xa nơi đó vì sợ mùi m.áu tanh cho nên chỉ có thể nghe giọng Lệnh quan kiểm đếm, cứ cách một khắc (15') sẽ báo lại số lượng một lần.
 

"Trong phủ Trung Lương tướng quân Trần Khang có ba con linh miêu, chín con thỏ rừng, mười một con xuân điểu, điểm chiến công là một trăm lẻ hai!".
 

"Phủ Quốc Công Tạ Lập có hai con chồn, hai con linh miêu, và sáu con thỏ rừng, điểm chiến công là sáu mươi hai!".
 

“…”

"Vậy mà trước nay ta lại nhìn không ra nha, tỷ phu của chúng ta không chỉ có tài văn chương xuất chúng, mà võ thuật cũng thuộc dạng thượng thừa đấy chứ". Ta tinh nghịch nháy mắt với Thất tỷ, người đang có vẻ rất tự hào.
 

“Vẫn là Thất tỷ may mắn nhất mà, có thể gặp được lưỡng tình tương duyệt (tình yêu từ hai phía), còn ta chỉ cầu không phải đi hòa thân với một lão già thì đã cảm tạ trời đất lắm rồi”. Bát hoàng tỷ hâm mộ mà cảm thán một câu.
 

"Phủ Quốc Công Tạ Dương, hai con thỏ rừng, mười lăm con cóc, hai mươi lăm điểm chiến công!".
 

Giọng nói vang dội của Lệnh quan khiến mọi người cười to một trận không ngừng.
 

Ta suýt nữa cũng đã sặc một ngụm trà.
 

Cái này cũng rất tốt, cách để giành được điểm cũng tương tự như thư pháp, họa, thơ, văn tự lúc trước vậy.
 

Cánh rừng trong bãi săn cũng chỉ rộng lớn như thế thôi, quanh năm đều có người chuyên trách quản lý tuần tra, số lượng thú săn sẽ cố định ở một mức nào đó, cho dù sản vật năm nay có đặc biệt phong phú thì cũng sẽ xấp xỉ như vậy mà thôi.
 

Thông báo hết đợt này đến đợt khác truyền đến, tiếp đó là các con thú chất đống được bày ra ở vùng đất trống trên đồi cao.
 

Bát hoàng tỷ đặt tay lên mu bàn tay ta rồi vỗ nhẹ.
 

"Có lẽ là do Ninh Dịch đi vào quá muộn nên thú săn đã bị người ta bắt trước hết rồi".
 

Ta nhấp một ngụm trà, lắc lắc đầu: “Không sao đâu ạ, chỉ là một trò chơi thôi mà”.
 

"Phủ Cửu công chúa Ninh Dịch, hai cái đầu báo hoa, nhất tiễn song điêu, cho nên là gấp đôi, điểm chiến công là tám mươi!".
 

Lệnh quan có vẻ rất phấn khích làm cho giọng nói của hắn cũng gần như rung chuyển đất trời.
 

Tất cả mọi người đều ồ lên.
 

Báo hoa!
 

Hai cái đầu!
 

Một mũi tên!
 

Đây là loại sức mạnh đáng sợ gì vậy chứ?
 

Ta giật mình sửng sốt, mất cả một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
 

Thất tỷ: "Hắn dùng bao nhiêu cung vậy?".
 

Bát tỷ: "Phải là con người không vậy trời?".
 

Ta: “Tại sao trong thông báo lại nhắc đến Ninh Dịch của phủ Cửu công chúa mà không phải là lục công tử của Trấn Viễn Hầu vậy chứ?”.
 

6.
 

Mặt trời đang dần lặn, đất trời ngả sang một màu vàng ấm áp.
 

Khi cuộc săn bắn sắp kết thúc, từng vị công tử hào kiệt thong thả cưỡi hoặc dắt ngựa trở lại bãi đất trống.
 

Lệnh quan vẫn đang rất hào hứng hô lên kết quả của trận chiến, ta xoa xoa thái dương.
 

Chậc chậc, tiếng ồn này làm ta nhức đầu quá.
 

"Kìa, tới rồi kìa!".
 

Chẳng biết ai đó đang nhỏ giọng lẩm bẩm gì đấy, ta có chút tò mò nên ngẩng đầu nhìn lên.

Ninh Dịch từ trong rừng cây men theo sườn núi cao cưỡi ngựa lao vùn vụt xuống, ta cũng chưa thể nhìn rõ mặt mày cho lắm, tựa như một bóng người được phác họa thật tuấn mỹ vô song, nhưng hình dáng đã tan trong ánh chiều tà như viên kẹo ngọt ngào.
 

Nghênh đón tiếng vó ngựa lộc cộc của hắn là giọng nói của Lệnh quan lại lần nữa hô to: "Người đứng đầu hôm nay, Ninh Dịch và Trần Khang không phân thắng bại, điểm chiến công là hai trăm chín mươi tám!".
 

Ta thật lòng mà vỗ tay khen ngợi hắn.
 

Vào trận săn muộn như vậy mà vẫn có thể hoà.
 

Xứng đáng là vị tướng khiến địch quốc vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, mặc dù hắn vẫn còn chưa làm lễ gia quan (*).


 

(*): Là lễ đội mũ, thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
 

Bản thân Ninh Dịch hình như cũng không hài lòng lắm với thứ bậc này, hắn kéo dây cương với vẻ không mấy hứng thú, con ngựa mà hắn đang cưỡi cũng bất mãn khịt mũi theo, sau khi di chuyển chậm rì thì từ từ quay trở lại.

Thấy mình đã băng qua con suối trước mặt và đến đồng cỏ nơi tập hợp, nhưng Ninh Dịch vẫn cảnh giác quan sát xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc tập trung cao độ.
 

Đột nhiên, có một trận gió nổi lên, một tiếng kêu thất thường vang lên trên bầu trời.
 

Đó là một con diều hâu cánh đen.
 

Trong đám đông đang ồn ào náo nhiệt thì âm thanh này thực sự không dễ dàng nghe được.
 

Nhưng trong nháy mắt Ninh Dịch đã ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn đạp lên bàn đạp, xoay người một cái rồi yên vị trên lưng ngựa. Sau đó lập tức giương ​​cung cài tên, dây cung lúc này đã căng như trăng rằm, tiếp đó hắn buông mũi tên ra và thuận thế lăn một vòng rồi vững vàng tiếp đất.


 

Cùng lúc đó, chỉ kém chừng vài giây, Trần Khang vừa mới yên vị ở bãi đất trống cũng bước lên ngựa, híp mắt giương cung, mũi tên được bắn ra nhanh như luồng ánh sáng trắng.
 

Hai mũi tên tựa như sao băng và lửa đỏ rực cháy, mang theo khí thế quyết chí tiến lên, chúng lao về phía chú chim vô tội đang lượn vòng giữa không trung gần như là cùng một lúc.
 

Sau đó là tiếng kêu bi thương của chú chim vang lên.

Ngay sau đó, nó rơi xuống đất thảm hại như một miếng giẻ rách.

Ninh Dịch dắt ngựa, như thể mọi chuyện trên sân không liên quan gì đến mình, nhàn nhã cột lại ngựa rồi nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa, lại thêm một ít cỏ cho ngựa, sau đó mới trở lại đứng trong bóng tối bên cạnh ta.
 

Những tiểu binh đã sớm chạy đến xem xét tình hình.
 

Sau khi xác nhận ký hiệu của mũi tên thì kết quả sẽ lập tức được trình lên.
 

Lệnh quan lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó mới cất tiếng, giọng có chút thay đổi vì quá phấn khích.
 

"Báo! Ninh Dịch và Trần Khang cùng lúc bắn trúng một con diều hâu cánh đen, Trần Khang bắn trúng cánh, còn Ninh Dịch thì một mũi xuyên tim".
 

Trên sân phút chốc không hề nghe thấy tiếng động nào, sau đó lại ào ào giống như dội một gáo nước lạnh vào chảo rán vậy.
 

Ánh mắt bọn họ rực cháy như ngọn lửa, dọc theo đồng cỏ rồi một đường thẳng tắp mà hướng đến bên người Ninh Dịch, lập tức xua tan đi bóng tối xung quanh hắn.
 

Hắn đứng trong góc lại tựa như đứng ở trung tâm của võ đài vậy.
 

Thật là.
 

Ta không khỏi thở dài.
 

Người này nên chói mắt như vậy mới phải.

Giữa những lời chúc mừng và tán thưởng của mọi người, phụ hoàng chậm rãi đứng dậy.
 

Xung quanh lại trở nên yên lặng.
 

"Trẫm tuyên bố, căn cứ vào lần so tài này, Ninh Dịch thắng!".
 

Dù mọi người có đang nói cái gì thì ta cũng đều không nghe được nữa.
 

Bộ trang sức hồng ngọc được quan nội thị gửi đến cho Ninh Dịch.
 

Hai tay Ninh Dịch cầm lấy chiếc hộp, quỳ xuống tạ ơn thánh ân, rồi cẩn thận lùi đến trước mặt ta.
 

Rõ ràng là đôi tay của hắn chưa từng run kể cả khi cầm kiếm hay giương cung, nhưng khi hắn đứng trước mặt ta với gương mặt tỏa sáng rực rỡ dưới cái nắng chiều này, thì lại có vẻ vô cùng xấu hổ.
 

Ta đưa tay nhận lấy để tránh cho hắn lại phải tiếp tục bối rối.
 

“Cảm ơn ngài, Ninh tướng quân”. Ta vui đến mức trong lòng cũng muốn bùng cháy.
 

Nhưng hắn vẫn kiên quyết đặt tay lên ngực và khom mình hành lễ với ta.
 

"Là ta nên cảm ơn người, Cửu công chúa".
 

Hắn ngước mắt nhìn ta, trong mắt vẫn còn đọng lại hơi nóng ẩm ướt là đặc trưng của những thiếu niên vừa mới trải qua một cuộc giao tranh mệt nhọc, con ngươi đen nhánh dưới ánh chiều tà dịu dàng đến nổi khiến con người ta chìm đắm trong đó lúc nào cũng chẳng hay.
 

Hắn nói: ”Từ nay về sau, miễn là thứ mà Cửu công chúa muốn, cho dù là hái sao hay độc chiếm cả ánh trăng cũng đều được cả”.

"Ti chức dù cho có ch.ết cũng không chối từ".
 

7.
 

Sau ngày hôm đó, ta dần nhận ra có điều gì đó không ổn cho lắm.

Ví như.
 

Mỗi lần ta phái Ninh Dịch ra phủ để xử lý một vài chuyện, hắn sẽ luôn tìm tòi một số đồ vật thú vị hoặc là những món bánh ngọt mới lạ nóng hổi, sau đó sẽ đưa đến cho ta một cách rất trịnh trọng.

Hắn nói: "Đoán là Cửu công chúa thích nên ta đã tìm một ít mang đến".
 

Hệt như là đang cho mèo ăn vậy.

Nhưng Lan Thư lại nói rằng đó giống như một con mèo trả ơn thôi.
 

Lại là một ví dụ khác.
 

Hắn đã mang về một bé cún con có đầu óc rất ngây ngô từ một người bạn trong quân doanh, và trong suốt cả ngày luyện tập hôm đó hắn đều mang bé cún theo.
 

Bé cún con cũng dần lớn lên, độ nghịch ngợm cũng không hề kém cạnh là mấy, nhóc dám cắn nát bét hết mấy cây sơn trà mà ta đã dày công chăm sóc. Nhưng mà tên nhóc con này cùng với chủ nhân của nhóc cũng biết có tật giật mình nữa cơ, trông cái cách bọn họ nhìn ta rất ư là đáng thương luôn đó.
 

Ninh Dịch nói: "Ta thấy Cửu công chúa có hơi cô đơn nên có bảo nhóc đi bầu bạn với công chúa đó ạ".
 

Rõ ràng là hắn phải bị trách phạt, nhưng khi ta nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu thì lại chỉ cảm thấy tức cười mà thôi.
 

Hai má ta chợt nóng bừng lên một cách đầy khó hiểu.
 

“Quá phận lắm rồi đó công chúa ơi". Lan Thư nghiến răng dậm chân: “Đều là do công chúa nuông chiều hết đó".
 

Mặc Cầm ở bên cạnh vui vẻ thu dọn những thứ còn sót lại: "Ninh tướng quân đó à, suy nghĩ của ngài ấy khá tự do thoải mái đấy chứ".

Lần quá phận nhất của hắn có lẽ chính là vào cái đêm cuối xuân, trăng thanh nước trong.
 

Ta ngồi bên lan can của đình nghỉ mát ngắm nhìn ánh trăng.
 

Còn hắn thì ngồi trên bậc thềm dưới đình nghỉ mát ngẩng đầu nhìn ta.
 

Hắn hỏi ta: "Cửu công chúa muốn gả cho một lang quân như thế nào?".
 

“Việc này làm sao có thể tùy vào ta được đây”. Ta cười đến mức thê lương: “Miễn là không hòa thân thì đã tốt lắm rồi”.
 

Hắn im lặng nhìn ta, sau một hồi lâu mới tiếp lời ta, giọng nói trầm thấp như một lời hứa.
 

"Chắc chắn sẽ không".
 

8.
 

Vừa vào đầu hạ, Thất tỷ tổ chức lễ thành hôn, trang sức đỏ trải dài mười dặm (mười dặm hồng trang) gả cho Tạ Lập.
 

Vào đêm Thất tịch năm nay, hoàng gia tiếp tục tổ chức lễ Khất Xảo (*) để cầu phúc, giờ đây chỉ còn lại có ta và Bát hoàng tỷ tham dự.
 

(*): 乞巧 [qǐqiǎo]: Cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa; cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa vào tối ngày 7-7 âm lịch.
 

Đêm nay ở kinh thành không có lệnh giới nghiêm, đường phố chật ních người qua lại, đèn đuốc sáng trưng, các cô nương ăn mặc lộng lẫy cùng ca hát nói cười vui vẻ, tựa như dải ngân hà trên trời bị đổi ngược lại xuống nơi đây vậy, khiến cho các tiên nữ cũng đều hạ phàm để xem cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt chốn nhân gian này.
 

Chúng ta đã từng trải qua quy trình này một lần nên ta và Bát hoàng tỷ giống như hai con rối đã được luyện tập vô số lần, cho dù chúng ta có lơ đễnh đến đâu cũng sẽ tuyệt đối không để xảy ra sơ sót được.

Sau khi nghi lễ kết thúc, ta cùng Bát hoàng tỷ vô cùng chán ngán, khéo léo thu lại nụ cười trang nghiêm đoan chính rồi xốc váy đi xuống thành lâu, cùng nhau đi về phía chiếc xe ngựa đang dừng ở giữa chốn cẩm tú phồn hoa bên kia.
 

"Vèo...!".
 

Ta chợt nghe thấy một âm thanh lạnh thấu xương vừa mới xuyên qua không khí, ngay sau đó là tiếng kêu rên đau đớn của những người bị thương khi bị vũ khí sắc bén đ.âm vào m.áu thịt.
 

"Ahhh!!!".

Những tiếng kêu gào đẫm m.áu, những tiếng kêu cứu trong sợ hãi xen lẫn với tiếng kêu khóc đầy hỗn loạn.
 

Trong đám đông, nơi bóng tối u ám kia là hàng trăm bóng đen đang cầm kiếm nhảy ra tựa như ma như quỷ, lao thẳng về phía náo nhiệt đó.
 

Cảm nhận được sự thay đổi, các thủ vệ và cấm vệ quân tuần tra ở xung quanh kinh thành lập tức được huy động lên đường, tiếp đó là âm thanh đao kiếm va vào nhau vang lên không ngớt.
 

Trong nháy mắt, lồng đèn đỏ rực rơi đầy đường phố như những ngọn lửa đang rực cháy, trong lúc hỗn loạn vô số bước chân của những người bị hoảng sợ đã giẫm nát vụn những chiếc lồng đèn này, màu đỏ của đèn lồng hoà cùng ngọn lửa lan tràn khắp nơi, hệt như là ngục rèn ở nhân gian vậy.
 

Bát tỷ sợ đến ngây người trước biến cố này, so với nàng thì ta có phần bình tĩnh hơn bèn nhanh chân kéo nàng chạy về hướng của đội cận vệ.
 

Xe ngựa đang đậu ở dưới chỗ đất trống rộng lớn của thành lâu, chẳng qua cũng chỉ đi có vài bước là đã tới.
 

Mắt thấy Ninh Dịch ở bên cạnh xe ngựa đang chuẩn bị sải bước lao về phía ta, lúc đó ta mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn đi.

Lần sau ta phải cầu phụ hoàng chuyện này mới được, hắn đã là trưởng thị vệ của ta rồi kia mà, phải cho phép hắn đi cùng ta đến thành lâu mới phải.
 

Thấy bọn ta đang tiến đến, thủ vệ quân ở cổng thành tự nhiên lại cởi bỏ áo ngoài, để lộ một bộ áo đen gọn gàng, tay cầm đoản đao xông tới, trong nháy mắt, cận vệ đi theo ta và Bát hoàng tỷ đã lao vào đánh nhau với bọn người kia.
 

Ninh Dịch đứng trước bảo vệ ta, vừa đỡ kiếm vừa ra chiêu, đường kiếm nhanh như rồng bạc vậy.
 

Ta dựa chắc lưng mình vào chiếc xe ngựa, cắn chặt đầu lưỡi để buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh.
 

"Công chúa!".
 

Mấy người cấm vệ quân phụ trách phòng ngự hoàng cung đêm nay đang vội vã chạy tới, trên mũi đao vẫn còn một ít vệt m.áu, hiển nhiên là đã trải qua một phen chiến đấu ác liệt mới có thể đuổi tới chỗ này.

"Công chúa, mạt tướng đã hộ giá chậm trễ".
 

“Đừng phí lời nữa, mau rút lui trước đi”. Bát Hoàng tỷ lấy lại tinh thần, lạnh giọng ra lệnh.
 

Ta thở phào nhẹ nhõm.
 

Không ngờ, chúng ta còn chưa kịp lùi lại mấy bước thì trên đài cao đối diện thành lâu chợt xuất hiện hơn chục mũi tên xuyên qua không trung mà đến, mang theo khí thế hùng mạnh như ngàn quân bất tử mà lao thẳng tới cửa sinh mệnh của ta và Bát hoàng tỷ.
 

Trong chớp mắt, một trận khói lửa bay tán loạn ngút trời.
 

Một số cấm vệ quân của hoàng gia theo bản năng mà đồng loạt nâng kiếm lên và lao tới nơi Bát hoàng tỷ đang đứng để bảo vệ nàng.
 

Ta cắn răng cố hết sức để tránh đi nhưng đã quá muộn, mũi tên đầu tiên sượt qua vai ta, cơn đau đớn thấu tận xương tủy khiến ta vô cùng sợ hãi, rồi dần mất hẳn sức lực chống đỡ.
 

Ngay sau đó, có một lực rất lớn từ bên cạnh kéo ta vào trong lòng người nọ.
 

Ống tay áo của Ninh Dịch vẫn còn dính đầy mùi m.áu tươi tanh tưởi, hắn liều ch.ết bảo vệ ta trong ngực, sau đó tránh từng mũi tên để đưa ta ra ngoài.
 

Vòng tay quá rắn rỏi của hắn làm ta có hơi đau nhức, còn bờ vai rộng kia đã chặn lại tất cả những cảnh tàn s.át khốc liệt trước mắt ta.
 

Sau khi hai chúng ta tránh được sang một bên, ta cũng mới vừa cố đứng vững lại, thì ta lại nghe thấy tiếng mũi tên cắm vào da thịt trong lúc Ninh Dịch đang định buông ta ra, hắn rên lên một tiếng, mũi tên thật lớn kia đã đánh hắn trở lại vào trong lòng ta.
 

"Ninh Dịch!!!".
 

Tiếng hét đầy kinh sợ của ta vang khắp thành lâu
 

9.
 

Ninh Dịch cố gắng chống đỡ cho đến khi quân tiếp viện đến mới hoàn toàn bất tỉnh.
 

Mũi tên rất nặng, có kích cỡ bằng ngón tay, gần như xuyên qua hết cả vai phải của hắn.
 

Kinh đô đột nhiên biến đổi một cách quái lạ, cuộc đại loạn đột nhiên bùng phát này khiến cho tất cả các thái y đều bận rộn tới lui, nên chỉ giúp hắn rút tên ra, qua loa băng bó vết thương rồi kê đơn thuốc, sau đó cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
 

Còn ta thì quấn một miếng gạt dày trên vai và ở lại trông coi hắn trong ba ngày.
 

Chưa đợi được hắn tỉnh lại thì phụ hoàng đã đến trước.
 

Phụ hoàng không mấy khi đến quý phủ của ta, vì vậy khi nghe được lệnh này truyền đến, ta giật mình, vội vàng dẫn mọi người trong phủ ra nghênh đón.
 

Chỉ mới qua một đêm mà dường như phụ hoàng đã già đi rất nhiều, nơi giữa đôi lông mày đầy mệt mỏi và ưu tư, trông ông có phần sốt ruột, giơ tay miễn lễ cho chúng ta.
 

“Bây giờ kinh thành không yên, con biết phụ hoàng thương dân như con nhưng người cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được ạ, vì sao người lại xuất cung đến chỗ của tiểu Cửu thế ạ?”.
 

Ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của mẫu phi ở phía sau phụ hoàng mà tim bỗng chốc lộp bộp không thôi.
 

“Phản đảng cũng đã bị dẹp sạch rồi, trẫm chỉ đi xem dân tình ở kinh thành mà thôi, cũng không có việc gì cả”. Phụ hoàng ngồi xuống rồi thở dài một hơi, ánh mắt trầm lặng u tối, cố giữ vững tinh thần: "Tiểu Cửu, thương tích của con như thế nào rồi?".
 

"Tiểu Cửu không sao ạ, đã phiền phụ hoàng lo lắng rồi, chỉ là Ninh Dịch...". Ta vội vàng nói.
 

Hai ngày nay vết thương của hắn đã không được thái y đến xem, hơn nữa đêm qua hắn còn bị sốt cao.

Nhưng phụ hoàng lại phất tay ngắt lời ta.
 

“Tiểu Cửu, hôm nay có sứ thần Tây Cương đến yết kiến”. Phụ hoàng dừng lại một chút, có phần không nói nên lời.
 

"Tiểu Cửu à, con có bằng lòng chia sẻ nỗi lo lắng cùng phụ hoàng không?".
 

Có một sự yên lặng đáng sợ đang đè ép những con người ở trong chính sảnh này.
 

Mẫu phi dùng khăn tay che miệng, nhịn không được mà phát ra tiếng khóc đã kìm nén bấy lâu.
 

Một cơn đau đớn ngấm ngầm truyền đến trên vai ta, nó đau đớn dữ dội, nó lạnh buốt nhưng lại rất nóng rát.
 

Ta nhìn đến ánh mắt nặng trĩu của phụ hoàng, rồi lại nhìn qua mẫu phi, người đang tuyệt vọng và tiều tụy như bị hút mất đi hồn phách, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh trào lên từ cái bụng trống rỗng của ta.
 

Ta chợt bật cười.

"Thân là một công chúa, tiểu Cửu không có gì là không cam nguyện cống hiến hết mình cho sự an bình của đất nước và sự hòa thuận vui vẻ của bách tính ạ".
 

Ta thẳng lưng quỳ xuống, ngẩng cao đầu như một thân tre chui lên khỏi mặt đất.
 

"Nhưng con muốn hỏi phụ hoàng, chỉ trong vòng có ba ngày mà sứ thần đã đến được hoàng cung, chuyện này người không cảm thấy có gì lạ sao? Chẳng lẽ không đáng để tra xét sao? Nếu nhi thần đoán không lầm, ngoại trừ hòa thân thì thành trì, đường biên cảnh, vàng bạc châu báu, tất cả đều là điều kiện của sứ thần".
 

Ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng, còn trong bụng lại như bị lửa thiêu đốt.
 

"Nếu nói như vậy thì cũng hợp tình hợp lý đó ạ, hòa thân chẳng qua là khiêu khích, là thêu hoa trên gấm mà thôi. Bằng không thì, vẫn chính là do nhi thần và thần tỷ có mị lực, có thể khiến cho chư hầu nước láng giềng chưa từng gặp mặt lại đánh cược cả quốc lực của mình, còn dám trả một cái giá thật lớn chỉ để đổi lấy một người đi hòa thân thôi ạ?".
 

Ta nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng.

"Phụ hoàng, sau khi người tiễn Tiểu Cửu đi, vậy sẽ lại đến Bát tỷ sao? Còn sau khi tiễn Bát tỷ thì phải làm sao đây ạ? Phụ hoàng sẽ lại tiễn ai đi nữa đây ạ? Sẽ bắt đầu là cháu gái của phụ hoàng sao?".
 

"Ngươi!!! Nghịch tử!!!". Phụ hoàng tức giận đỏ bừng mặt, ngón tay người run rẩy chỉ vào ta, trầm mặc hồi lâu cũng không thể nói được lời nào.
 

"Tiểu Cửu! Sao con lại như thế chứ!". Mẫu phi kinh ngạc mở to hai mắt, vội vàng quỳ xuống: "Tiểu Cửu ắt là đã bị kinh hãi nên đầu óc có chút hỗn loạn, xin bệ hạ bớt giận ạ".
 

Ta như quỳ trong hầm băng mà nhìn đến vẻ mặt nơm nớp lo sợ của mẫu phi. Phụ hoàng vì tức giận mà vỗ vào góc bàn, cũng thật tuyệt vời làm sao, lần đầu tiên ta cảm thấy mình như một người ngoài cuộc đứng nhìn một màn kịch dở khóc dở cười này cơ đấy.
 

"Ngươi thân là một công chúa, đã nhận được biết bao sự kính trọng của bách tính, hưởng sự nuôi nấng của thiên hạ, cũng đã đến lúc ngươi nên gánh vác một phần trách nhiệm này rồi, ngươi nhất định phải đảm đương chuyện này!". Phụ hoàng đứng lên, thanh âm như một cái chuông lớn đổ ập xuống phía dưới.


Điều kỳ lạ là, ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chỉ là ta cảm thấy thanh âm của mình dần mỏng đi.
 

“Nếu như trong triều đình này chỉ có một mình tiểu Cửu đi hòa thân, tiểu Cửu sẽ không chút do dự mà xông pha khói lửa, nhưng mà phụ hoàng à, trong mười năm mà tiểu Cửu có thể nhớ được, người đã tiễn đưa bốn vị công chúa rồi, còn sau này thì phải như nào đây? Còn có bao nhiêu công chúa phải đi hòa thân nữa đây ạ?".
 

"Chát...".
 
 

Một cái tát vang dội khiến ta ngã sấp xuống nền đất lạnh lẽo, sức lực của ông mạnh đến mức khiến tai ta cũng ù đi, còn hai bên má thì mất đi cảm giác trong giây lát, cơn đau rát vừa mới tan đi liền quay trở lại.
 

Ta che mặt, thứ đồ mà ta cẩn thận gìn giữ trong nhiều năm như vậy bỗng nhiên bị dập tắt mất rồi.
 

"Ngươi, cấm túc ở phủ công chúa, suy nghĩ cho tốt đi, chờ sứ thần tới đón ngươi đi".
 

Phụ hoàng vung vạt áo rồi chắp tay bước ra ngoài.

 

Ta té ngã trên mặt đất, đáy mắt chợt khô khốc lạ thường, nửa giọt nước mắt cũng không thể rơi nổi.
 

Ta thấy sao mà nực cười quá thể.
 

"Bệ hạ xin dừng bước, ti chức cả gan muốn thỉnh cầu một chuyện".
 

Ta giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
 

Ninh Dịch quỳ gối giữa hành lang gấp khúc, vừa nhìn quần áo trên người là đã biết hắn mặc rất vội, khuôn mặt hốc hác, đôi môi trắng bệch, cả người như một tờ giấy mỏng manh, ở trong gió như muốn lung lay sắp đổ.
 

Nhưng hắn vẫn quỳ thẳng gối, ánh mắt đầy kiên định.

 

Cũng giống như ta vậy.
 

“Nói”. Phụ hoàng có chút mệt mỏi, không có sức lực mà phất tay.
 

“Ti chức xin dẫn quân ra trận để đẩy lùi giặc ngoại xâm. Mong quét sạch khó khăn nơi biên cương, đánh tan nhuệ khí của địch quốc và cũng để bách tính được yên lòng ạ”.
 

"Không chiến thắng, quyết không trở về, không ch.ết, thì không bao giờ ngừng lại".
 

Ninh Dịch cúi người, quỳ xuống: "Chỉ cầu bệ hạ cho phép, bỏ qua cho các vị công chúa vô tội".
 

“Lòng tốt nhỏ thì làm hại người khác, đúng là lòng nhân từ của nữ nhân (*)”. Phụ hoàng đứng không vững, hít vào một hơi, vẫn là không đồng ý: “Bách tính đã an cư lạc nghiệp như thế, việc khai chiến bây giờ là không thích hợp. Hơn nữa, hy sinh nữ nhi của trẫm có thể đổi lại được một thiên hạ thái bình, trẫm đành nhẫn tâm vậy".

 

(*): 妇人之仁 [fù rén zhī rén] [phụ nhân chi nhân]: thành ngữ, ẩn dụ cho việc xử lý sự việc thiếu quyết đoán, ban ơn nhỏ nhặt, không biết đại cục.
 

"Nhưng mà thưa bệ hạ, dựa vào việc nhượng đất, đền bù, hòa thân như thế này thì có thể miễn cưỡng đổi lại ổn định được mấy ngày đây ạ? Điều mà bách tính mong muốn chính là thái bình và ổn định dài lâu, cũng chẳng phải là được một tấc lại muốn tiến một bước hết lần này đến lần khác đâu ạ".
 

Ninh Dịch ngẩng đầu lên, cái áo mỏng trên vai đã rỉ m.áu, sắc mặt hắn tuy vẫn tái nhợt nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời như cũ.
 

"Ti chức mạo phạm, xin nói lời phản nghịch. Đúng như Cửu công chúa đã nói, hoà thân chính là một loại khiêu khích, theo như suy nghĩ của ti chức mà nói, đây chính là một loại sỉ nhục, điều này giống như là đang sỉ nhục ti chức vậy, bất tài vô dụng, tham sống sợ ch.ết mà trốn ở sau lưng nữ tử!".


 

"Nghiệp chướng!".


 

Phụ hoàng quát lên một tiếng rồi trừng mắt giận dữ, trên khuôn mặt phờ phạc của ông dần tím tái, sau đó ông lảo đảo vài cái rồi ngã thẳng xuống đất.


 

"Bệ hạ!".

 

"Phụ hoàng!".
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play