Phương Thốn Nguyệt Minh

Chương 1


1 tháng


1.
 

Ta là con gái của phi tần không được lão hoàng đế yêu thương nhất.


Ta xếp thứ chín, vì vậy tên ta cũng tùy tiện gọi là Cửu Xu, thực sự là chiếu lệ đến mức không hề có phẩm vị (phẩm hạnh và địa vị) gì cả.
 

Cũng may mà mẫu phi của ta rất bằng lòng với số mệnh, dù chỉ có mỗi đứa con gái là ta nhưng nàng vẫn hết lòng chăm sóc, xem ta như báu vật vậy.

Nàng gọi ta là A Điềm, ​​dạy ta thi thư, kinh sử, dẫn dắt ta hiểu biết chuyện đời là gì.

 

Ta ở trong cung vô ưu vô lo mà lớn lên như thế, bắt chước theo dáng vẻ và cử chỉ của mẫu phi, mộc mạc và thiện lương.

 

Những ngày tháng này vốn dĩ chẳng có ai quan tâm đến bọn ta cả, tĩnh lặng như nước, tưởng chừng như có thể kéo dài mãi mãi, cho đến một ngày, phụ hoàng ban Ninh Dịch cho ta làm hộ vệ.

Mẫu phi thở dài, xoa đầu ta.

 

"Ninh tướng quân tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên người đã tràn đầy khí phách, chỉ e là hắn sẽ chán ghét con mà thôi".

 

Sau khi nhận được ý chỉ, trước khi xuất cung ta đã gặp được Tứ ca đang trên đường vào cung.

 

"Chắc là tiểu Cửu cũng biết vì sao phụ hoàng lại giao Ninh Dịch cho ngươi rồi đúng không?".

 

Trên đường xuất cung, Tứ ca chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa nói chuyện cùng ta.

 

“Tiểu Cửu ngu dốt, vẫn xin Tứ ca chỉ dạy một chút ạ”. Ta giả vờ không biết gì.
 

“Ninh gia có nhiều tướng giỏi, hiện giờ thiên hạ đã thái bình cho nên ít đi một người như hắn cũng không sao cả”. Tứ ca ngước mắt nhìn lên hoàng thành hùng vĩ, có chút thổn thức nói: “Hơn nữa, hắn cũng quá tài năng, lại mạnh mẽ không ai sánh bằng".

 

"Một vị tướng quân tài ba trong chiến loạn chính là mũi thương sắc bén nhất, nhưng trái lại, sau khi thiên hạ an ổn thì nó lại trở thành cái gai trong tim hoàng đế".

 

Tim ta chợt đập nhanh hơn.

 

“Thì ra là như thế, tiểu Cửu đã hiểu rồi ạ”. Ta cũng chợt hiểu rõ.

 

Tứ hoàng tử cũng không biết tiếp lời như thế nào nữa, đành cười lắc đầu.

 

"Tiểu Cửu, ngươi rõ ràng rất thông minh đấy, không cần ở trước mặt Tứ ca vụng về che giấu đâu".

 

"Nếu đã như thế, vậy Ninh Dịch phải phiền ngươi quan tâm nhiều hơn".
 

Lúc ta trở lại phủ công chúa thì Ninh Dịch đã đợi sẵn ở đó.
 

“Ti chức bái kiến công chúa”. Hắn mặc một bộ quần áo toàn là màu đen, đơn giản, chỉnh tề, cúi người hành lễ với ta, gương mặt bị bóng đen che khuất chẳng thể nhìn rõ được.
 

"Mọi hành động đều theo lệnh của công chúa căn dặn".
 

Ta ngước nhìn những hành lang và bức tường bình dị ở nơi đây, không điểm tô sắc màu rực rỡ của quý phủ, chợt nhớ lại lần đầu tiên ta nhìn thấy Ninh Dịch trong cung yến.
 

Hắn đứng ở bên cạnh Tứ ca, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xám bạc có thêu cây tùng bách, bờ vai rộng và đôi lông mày tự nhiên trông thật phóng khoáng rạng ngời.
 

Trong bữa tiệc ngày đó có rất nhiều người chuyện trò luận bàn với hắn về rượu, hắn trông rất phấn chấn thoải mái đối đáp với bọn họ.
 

Là vị tướng quân trẻ tuổi nổi danh nhất Nam triều, lẽ ra hắn phải chói lọi như thế mới phải.
 

Ta vội vàng bảo miễn lễ rồi phất tay bảo tôi tớ lui ra ngoài.
 

Hắn có chút mờ mịt vì hành động vừa rồi của ta, nhưng ánh mắt ấy vẫn kiên định vững vàng như ban đầu, chưa từng bị những tiếng bước chân rời rạc kia làm cho phân tâm một chút nào.
 

Ta mơ hồ có thể cảm nhận được sự phản kháng và phiền muộn của hắn, mà hắn cũng che giấu điều này rất tốt, chỉ có ta là đứng ngồi không yên mà thôi.

 

Ta bước đến trước mặt hắn, theo lễ nghi mà chào lại hắn.
 

"Nói đến đây, ta vẫn còn chưa cảm tạ Ninh tướng quân, nếu như năm ngoái Ninh tướng quân không thần tốc dẹp loạn Khương Nam thì e rằng bản cung và hoàng tỷ đã lên xe đi hòa thân mất rồi".
 

Hắn nhướn mày kinh ngạc rồi lại vội cúi đầu.
 

"Dẹp loạn để giữ an toàn cho nước nhà thuộc bổn phận của ti chức. Công chúa nói quá lời rồi".

 

"Ta cũng không ra ngoài nhiều, khách khứa cũng ít, bố trí canh phòng trong quý phủ cứ như bình thường là được. Nếu cần tham gia lục hội tam tiết (Đoan Ngọ,TrungThu,Nguyên Đán) thì ta sẽ báo trước cho tướng quân, lúc khác thì cứ tùy ý tướng quân sắp xếp là được".

 

"Trong phủ có một viện nhỏ rất sạch sẽ, mặc dù có hơi đơn sơ nhưng bên cạnh có một khoảng đất trống rất lớn, luyện võ hẳn là càng thuận tiện hơn. Ta đã sai người quét tước sạch sẽ rồi, nếu tướng quân thấy có gì không thích hợp thì cứ việc lệnh cho quản gia sắp xếp lại là được".

 

Ta giơ tay lên, đại nha đầu Lan Thư đứng ở hành lang cách đó không xa vội bước nhanh tới.

 

"Lan Thư, em nói Trình thúc đưa Ninh tướng quân đến nơi đó đi".
 

Lan Thư hơi khuỵu gối nhận lệnh.
 

"Ninh tướng quân, mời đi lối này ạ".

 

Ninh Dịch có chút sửng sốt, mở miệng định nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không nói ra.
 

2.
 

Từ đó, cuộc sống của ta và Ninh Dịch cứ trôi đi như thế, nước sông không phạm nước giếng.
 

Mặc dù ta đã nói hắn không cần phải theo hầu ta, nhưng hắn vẫn tận trung với nhiệm vụ của mình, vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ là một thị vệ bình thường như thế, không hề qua loa lấy lệ một khắc nào.

 

Mỗi sáng sớm, ta đều có thể nhìn thấy hắn luyện võ ở bãi đất trống đó.
 

Khi trăng lên cao, ta đặt sách xuống mở cửa sổ hít thở không khí trong lành, những lúc như thế này ta đều có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Ninh Dịch đang dựa vào cây cột trước hiên, thong thả hướng mắt nhìn xung quanh.
 

Trước khi đóng cửa sổ lại, ta sẽ luôn đặt một ít bánh ngọt lên bệ cửa sổ.
 

Cuộc sống an yên như thế cũng ổn đấy chứ.
 

Địa vị của công chúa trong triều đại này khá thấp, luôn phải sắm vai là bông hoa khảm gấm của hoàng gia, còn khi chiến loạn thì chính là con bài thương lượng có thể đưa tới đưa lui, biến thành một nhân vật có thể khơi lên chút lòng trắc ẩn của đối phương.

 

Lại còn chưa đề cập đến việc nhét một vị tướng quân trẻ tuổi tài ba xuất chúng vào phủ công chúa chỉ để làm thủ lĩnh thị vệ bụi bặm.
 

Khắp nơi trong dân gian và triều đình lại bắt đầu có tin đồn bay tán loạn.
 

Có người nói là Trấn Viễn Hầu ngỗ nghịch với hoàng đế tiền triều, cho nên hoàng đế cố ý đưa đứa con trai út ưu tú nhất của ông ấy cho đứa con gái út ít được yêu chiều nhất của mình làm nô bộc, để trấn áp sự kiêu ngạo của phủ Trấn Viễn Hầu.
 

Người khác lại nói do Ninh Dịch mến mộ Cửu công chúa đã nhiều năm, lấy chiến công của hắn để thỉnh cầu, bằng lòng làm khách sau trướng của Cửu công chúa.
 

Cũng có người nói Cửu công chúa vừa ý với Ninh Dịch, nhưng vì hai vị tỷ tỷ còn chưa thành thân, cho nên việc kén phò mã trước thì không nên, thế là trước tiên đành phải cho hắn làm nam sủng (*) nuôi ở trong phủ.
 

(*): là tình nhân nam giới ngoài hôn nhân của một người nữ đã lập gia đình hoặc của một người nam đồng tính đã lập gia đình, nó thường được sử dụng để chỉ một loại bao dưỡng, có thể là một bí mật, cũng có công khai hoặc nửa công khai.
 

Nghe đến câu cuối, ta liền phun hết cả ngụm trà ra ngoài, suýt nữa đã bị sặc.
 

Thất tỷ lấy khăn tay che miệng lại, bực bội vỗ lưng ta để giúp ta bình tĩnh lại.

 

"Ngươi nhìn ngươi kìa, lần trước hai chúng ta lén lút đi Bách Hoa lâu nghe kinh kịch, so với lần này còn quá đáng hơn nhiều, lúc đó ngươi nghe cũng rất hứng thú cơ mà, bây giờ chỉ có nói chuyện phiếm thôi mà sao ngươi lại kích động đến thế chứ?".

 

Ta ho cả một buổi trời, len lén liếc nhìn Ninh Dịch.

 

Thấy hắn vẫn ôm thanh kiếm trong tay đứng ở chỗ lan can bên ngoài Noãn Các, mặt không chút cảm xúc cũng không hề chớp mắt cái nào cả.

 

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

"Hay là? Bị người ta nói trúng rồi đúng không?". Thất tỷ cúi người lại gần ta, trên mặt đầy vẻ tinh nghịch.

 

“Tỷ chớ có trêu ghẹo muội mà, đó là Ninh Dịch đó, nghe nói trên chiến trường chàng ta toàn là ăn tươi nuốt sống thôi, một đao đ.âm hai người, muội nào có lá gan lớn như thế đâu”. Ta bày ra vẻ mặt đầy chua xót, cố hạ thấp giọng nói của mình.

 

"Không phải từ nhỏ ngươi đã biết rồi sao? Những loại chuyện như thế này vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi ta được đâu. Lúc trước  ấy, cái tên công tử Tạ gia quần là áo lượt dốt nát có ẩu đả qua lại với Ngũ ca ấy, cuối cùng thì phụ hoàng không phải đã xách hắn tới học bên cạnh ta sao, để khiến ta sợ mà không dám gây chuyện đó chớ".

 

"Ài, cũng là, lại nói đến ngươi cùng với Dung nương nương đi, tính cách của hai người quá tốt mà, nếu là mẫu phi của ta thì nàng nhất định sẽ chạy đến Quang Minh điện khóc rống lên cho mà coi". Thất tỷ cắn một miếng bánh táo tàu, không cam lòng nói.

 

“Mà thôi đi, dù sao đi nữa thì cũng chỉ là lời đồn đãi mà thôi, cũng chẳng thể xảy ra được chuyện gì đâu”. Ta rót trà cho Thất tỷ: “Lại nói, nghe nói phụ hoàng dự định đi hành cung săn bắn đấy ạ, năm nay tỷ còn bận rộn chuẩn bị xuất giá, tỷ vẫn sẽ đi chứ?".
 

"Đi chứ, chỗ náo nhiệt như vậy sao lại không đi xem được chứ".
 

Sau khi tiễn Thất tỷ tới cổng phủ, vừa quay đầu lại ta đã thấy Ninh Dịch thong dong ôm kiếm nhìn ta.
 

"Công chúa, ti chức không ăn thịt sống, cũng không uống m.áu tươi đâu".
 

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ninh Dịch mỉm cười.
 

Ta xấu hổ mà cười gật đầu với hắn, suýt nữa đã chạy trối chớt.


 

3.
 

Bây giờ đã là xuân tháng ba, trong không khí đâu đâu cũng thoang thoảng mùi hương tươi mát dễ chịu của cỏ cây.
 

Đồng cỏ rộng lớn bên ngoài bãi săn đã được san phẳng và xông bằng thảo dược, còn bên cạnh đã dựng xong một khán đài. Dòng suối trong lành, tiếng chim hót véo von, cùng hòa vào tiếng bước chân của những người đang thưởng hoa, xen lẫn tiếng cười nói rôm rả khiến cho nơi đây càng thêm sống động.

 

Ta cùng với Thất tỷ và Bát tỷ tụ tập lại với nhau, trước mặt chúng ta là một cái bếp lò nhỏ đang kêu xèo xèo dùng để pha trà, công chúa Phượng Nghi vừa rồi đã rất căng thẳng trước phụ hoàng và mọi người, lúc này cũng coi như là thời gian để nàng có thể tranh thủ thư giãn.
 

"Thất tỷ, vị công tử áo xanh kia chính là phò mã tương lai của tỷ đúng không?". Bát hoàng tỷ là một người có tính cách vui vẻ và không hay để ý tính toán nhất, nàng dùng quạt tròn che đi ánh mắt hóng chuyện của mình, trêu chọc nói: "Không hổ là Thám Hoa lang đó nha, tướng mạo tuấn tú, nho nhã đúng mực".
 

Thất tỷ có hơi xấu hổ, rút ​​khăn tay giả vờ tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi, ngươi, cẩn thận lời nói chút đi, không thì ta sẽ đi thuật lại với phụ hoàng là lời nói và hành động của ngươi không đúng mực đấy nhé".
 

“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, bỏ qua cho ta đi mà”. Bát Hoàng tỷ cười hì hì cầu xin tha thứ, đùa giỡn một hồi rồi lại có chút do dự nói: “Nhưng mà, nói về xuất thân của hắn, hắn bằng lòng sao?”.
 

Nụ cười của Thất hoàng tỷ chợt vụt tắt, trên khuôn mặt nàng chợt hiện lên vẻ cô đơn.


 

“Lúc Tạ công tử xin phụ hoàng cưới Thất tỷ, hắn nói hắn sẵn lòng gửi gắm tình cảm này đến núi sông, làm lay động trái tim của Thất tỷ”. Ta vội vàng bảo Lan Thư bưng món trái cây để chen ngang vào lời nói của tỷ ấy, sau đó giật mạnh góc áo của Bát hoàng tỷ.
 
 

Lúc triều đại này mới thành lập, vài vị phò mã đã cậy vào công lao của mình với hoàng đế để tự giữ lấy binh quyền, và gần như biến tân hoàng vừa kế vị lúc còn trẻ thành một con rối.
 

Sau khi tân hoàng đế thật sự nắm quyền, ông đã xác lập những đạo luật rất đanh thép.
 

Phò mã của triều đại này về văn hóa sẽ không thể hơn tứ phẩm được, và cũng không được nắm giữ binh quyền nào nữa.
 

Thất tỷ khẽ thở dài rồi cụp mắt xuống.
 

Ta vỗ vai nàng: “Thất tỷ đừng buồn, ngài ấy sẽ không trách tỷ đâu mà”.
 

Lúc này Bát hoàng tỷ mới biết mình đã lỡ lời, ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng chuyển đề tài.


 

"Mà nói mới thấy, vị bên cạnh hắn cũng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phò mã của chúng ta đấy nhé".
 

Ta ngước lên và bắt gặp ánh mắt của người nọ, không khỏi giật giật khóe miệng.
 

Người nọ vừa thấy ta nhìn hắn liền cười toe toét, nhe răng đến độ không còn nhìn thấy mắt đâu cả, trên bộ quần áo quý giá của hắn là một chiếc đai ngọc, môi đỏ răng trắng, giơ cánh tay lên rồi điên cuồng vẫy tay với ta.
 
 

Ta vội cúi đầu nhấp một ngụm trà.
 

Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.


 

Người này tên là Tạ Dương, là con trai nhỏ của Tạ gia, cũng là cháu trai được cưng chiều nhất của Tạ Quý Phi - sủng phi của phụ hoàng, tên tiểu tử này từ nhỏ đã lớn lên cùng hoàng tử và công chúa, dốt nát đủ mười phần. Khi ta còn học tiểu học, hắn cũng coi như là trạc tuổi với ta, cho nên phụ hoàng đã ra lệnh cho ta phải quan tâm đến hắn nhiều hơn, điều này khiến ta thật sự rất đau đầu.

 

Thấy mình bị phớt lờ, Tạ Dương lon ton chạy đến chỗ ta, cách thật xa mà vẫn nghe thấy giọng nói của hắn.

 

"Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ ơi!".
 

Thấy nơi này vẫn còn trống hai chỗ, vả lại chỉ còn bảy tám bước nữa là đến chỗ ta nên hắn liền lao đến đây. Sau đó, một bóng đen chợt vụt ra từ trong bóng tối ngay bên cạnh cột đình, trường kiếm một nhát ch.ém ngang, vỏ kiếm đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo vô cùng, không hề mảy may có tí nhân đạo nào cả.
 

"Không được vô lễ với công chúa".
 

Ninh Dịch quay lưng về phía ta, giọng nói bình tĩnh không chút dao động. Quần áo của hắn giống như những thủ lĩnh cận vệ khác, nhưng lại nhìn ra có nét mảnh khảnh và anh tuấn hơn rất nhiều, khí chất giống như cây tuyết tùng đứng hiên ngang giữa trời lạnh đến thấu xương, là độc nhất vô nhị.
 

"Tạ công tử, xin hãy tự trọng".
 

Tạ Dương phồng má như đang muốn phát cáu, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã trông thấy người chặn mình chính là Ninh Dịch, liền nói: "Ngươi, ngươi...". Nhưng lắp bắp hồi lâu hắn vẫn không nói ra được lời nào, hắn tức giận siết chặt nắm đấm, hung ác trừng mắt liếc nhìn Ninh Dịch.
 

"Họ Ninh kia, ngươi cứ chờ đó đi, ta sẽ cho ngươi xem chuyện tốt".
 

Nói xong, hắn siết chặt nắm đấm, tức giận bỏ đi.
 

Sau khi Ninh Dịch thấy hắn đã đi xa mới xoay người hành lễ với chúng ta, rồi lại lùi vào trong bóng tối.
 

Vừa quay đầu lại đã thấy Bát hoàng tỷ đang nhịn cười đến mức run hết cả người.
 

4.
 

Sau khi cấm vệ quân kiểm tra toàn bộ khu rừng theo thường lệ, mọi người bên ngoài bãi săn đã khởi động xong, thay đổi quần áo và những cuộc chuyện trò cũng dần kết thúc, phụ hoàng cùng một số vị phi tần đã trở lại khán đài khiến không khí xung quanh nhanh chóng chìm vào yên lặng.

 

“Thật sự là nhân tài lớp lớp xuất hiện đây mà, nhìn mấy đứa nhỏ này mà xem, tự nhiên trẫm cũng cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều”. Hôm nay tâm trạng của phụ hoàng rất tốt, bật một tràng cười to thật thoải mái.
 

"Bệ hạ nói rất đúng ạ".
 

Hoàng hậu mỉm cười ngoắc tay, liền có một cung nhân dâng lên một hộp trang sức bằng gỗ tử đàn.
 

"Hôm nay ta rất vui, vậy nên nhân lúc náo nhiệt này bản cung sẽ ban thêm một tặng vật, bộ trang sức hồng ngọc này sẽ được trao cho người đứng đầu hôm nay".
 

Những cuộc săn bắn vào tiết Thanh Minh hàng năm luôn mang ý vị là phần thưởng dành cho con cháu, cũng là tìm ý trung nhân cho quý nữ quý nam của thế gia. Hoàng hậu nương nương vừa nói xong lời này, ở dưới đã bắt đầu náo động cả lên.
 

Các huynh đệ lén nhìn về phía cô nương mà mình thích, tất cả đều xắn tay áo lên chuẩn bị chiến đấu với tinh thần cao độ.
 

Còn các cô nương thì đỏ mặt với ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt.
 

Bát hoàng tỷ gần như đã làm vỡ chiếc cốc trên tay, bực bội giật mạnh góc váy phiền phức của mình.
 

“Sao lại không nói sớm chứ, nói sớm thì bản công chúa đã cho phụ hoàng biết thế nào là nữ nhi không cần đấng nam nhi rồi đấy”.
 

Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
 

Nắng xuân vừa chớm, ta thì đang nhàn nhã cắn một miếng bánh hoa.
 

Tiếng hiệu lệnh từng hồi vang dội truyền xuống.
 

Từng người thiếu niên hăng hái cưỡi con chiến mã gầy gò mạnh mẽ cùng nhau tranh giành xem ai sẽ xông vào bãi săn đầu tiên, trong rừng mờ mờ ảo ảo những chiếc áo choàng tung bay trong gió.
 

Tiếng ngựa hí, tiếng nói cười cùng nhau lao vùn vụt vào rừng sâu.
 

Tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh sắc nhọn xuyên qua không khí.
 

Vào lúc này, cũng chẳng hiểu vì sao ta lại cứ muốn nhìn về phía Ninh Dịch ở bên cạnh.
 

Hắn mặc áo giáp đen, đứng ở một góc nơi không hề có ánh sáng chiếu tới, sống lưng thẳng tắp, trên tay nắm chặt vỏ kiếm, quai hàm căng chặt.
 

Hàng lông mi dài che đi biểu cảm của hắn, tất cả những gì ta có thể nhìn thấy chỉ là một khoảng bóng tối mờ mịt ấy.
 

Đôi mắt hắn dán chặt vào khu rừng rậm trước mặt, nhưng dường như ta lại nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ trong mắt hắn.
 

Lòng ta khẽ động.
 

Ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại chợt thốt ra.
 

"Ta muốn có được tặng vật đó".
 

Thật là quá bất ngờ.
 

Tất cả mọi người trên khán đài đều kinh ngạc quay lại nhìn ta.
 

"Thật hiếm thấy lắm đó, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tiểu Cửu nói muốn cái gì". Mẫu phi của Thất tỷ nhanh mồm nhanh miệng nói, trong mắt nàng đều là yêu thương.
 

"Hiếm thấy được tiểu Cửu thích vật gì đấy, vậy bản cung tặng con một bộ giống như thế nhé". Hoàng hậu nương nương cũng rất kinh ngạc, hơn nữa nàng cũng rộng lượng cực kỳ.
 

"Đã là tặng vật thì tất nhiên là thắng mới có ý nghĩa ạ".
 

Ta cúi người bước tới, sau đó quỳ xuống.
 

"Xin phụ hoàng và mẫu hậu cho phép việc này ạ, cho phép trưởng thị vệ Ninh Dịch của nhi thần thay mặt nhi thần tham gia so tài, tranh giải nhất của hôm nay ạ".
 

Trong phút chốc bốn bề trở nên im lặng một cách đáng sợ.
 

Ta áp chặt trán mình vào mu bàn tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
 

“Tiểu Cửu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay lại dám càn rỡ như thế, xin bệ hạ thứ tội cho con bé ạ”.
 

Trong sự im lặng kéo dài này, giọng nói của mẫu phi thận trọng cất lên.
 

"Ài, Dung nhi à, đứa nhỏ thỉnh thoảng sẽ có chút tùy hứng thôi mà, không cần để ý đâu". Giọng nói của phụ hoàng vui tươi hớn hở, nghe thế nào cũng không cảm nhận được sự tức giận trong đó.
 

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
 

"Trẫm cho phép, Ninh Dịch đừng làm công chúa thất vọng đấy".
 

"Vâng ạ".
 

Sau khi tạ ơn xong, ta chậm rãi đứng thẳng lên sau đó lén liếc nhìn phụ hoàng một cái, ông và Tạ quý phi cười cười nói nói giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
 

Ta cố hạ thấp sự tồn tại của mình hết mức có thể, khom người lùi lại chỗ đứng của chúng ta ở phía xa.
 

Ninh Dịch đứng ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, bốn mắt chúng ta chạm nhau.
 

“Đi thôi”. Sâu thẳm trong lòng ta đang thấy rất vui, thế là ta cười thật vui sướng, khóe miệng cứ thế mà cong lên, nhưng cũng chỉ phun ra được hai chữ mà không hề nghe thấy âm thanh gì.
 

Thị vệ ở bên cạnh dắt theo một con chiến mã cao lớn đen tuyền, thoạt nhìn đã biết không tầm thường.
 

Ninh Dịch nắm thật chặt yên ngựa, toàn thân vô cùng linh hoạt, giống như một con diều hâu trở mình trên vách núi cao vững vàng đáp xuống lưng ngựa.
 

Hắn cầm dây cương rồi ngồi trên lưng ngựa cao lớn, hệt như một con sói đầu đàn đang đứng trên núi cao ở Mạc Bắc vậy, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía ta với ánh mắt kiên định và sâu thẳm.
 

"Ti chức nhất định không làm hổ thẹn mệnh lệnh của công chúa”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play