10

Tôi không biết truyền một túi m.á.u tốn bao nhiêu tiền.

Chắc hẳn sẽ cao hơn nhiều so với giá bán một túi m.á.u. Tôi nghĩ vậy.

Tôi đã cố gắng hết sức để nghe lời.

Nhưng không bao giờ đạt được yêu cầu của mẹ.

Chẳng hạn, từ khi vào cấp ba, tôi không còn đạt hạng nhất nữa.

Dịch Thanh Sơn luôn vượt xa tôi.

Năm lớp 10, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục.

Mẹ tôi đã sử dụng nhiều cách mà bà cho là đúng, để ép tôi đạt hạng nhất.

Cắt tiền sinh hoạt là một trong những cách phổ biến nhất.

Tôi luôn biết ơn những người bạn cùng phòng thời cấp ba của mình.

Dù họ chê tôi nghèo hèn, và thường lén lút lườm tôi sau lưng.

Nhưng khi họ vui, họ vẫn cho tôi vài miếng băng vệ sinh, vài gói giấy vệ sinh.

Khi có người ăn kiêng, tôi còn có thể ăn thêm một quả trứng mà họ không ăn.

Trong những đêm đông lạnh giá, khi lớp trưởng ký túc xá vừa chơi game vừa ném cho tôi một túi nhựa còn ấm, tôi thậm chí nghĩ rằng, lòng tốt của cô ấy trong tôi đã lớn hơn cả tình thân ruột thịt.

Sau hai tháng liên tiếp không nhận được một xu nào, cuối cùng tôi cũng không còn chút tiền nào để mua bánh mì nữa.

Tôi mượn chứng minh thư của cô chủ cửa hàng văn phòng phẩm trẻ tuổi ở gần đó.

Đi bán m.á.u.

200ml, 150 tệ.

Tôi phải trả cho cô chủ cửa hàng 20 tệ "phí thuê mượn."

Nắm chặt số tiền còn lại, tôi ngồi trên bậc thang, đờ đẫn.

Bên kia đường, một quầy hàng nhỏ đang chiên xúc xích bột và đậu phụ thối.

Tôi nhìn dòng người qua lại, cuối hàng chờ thanh toán chỉ cách tôi một bước chân.

Tôi nuốt nước bọt ba lần, nhưng vẫn không dám xếp hàng.

Những cảm xúc dồn nén trong lòng tôi đột ngột bùng nổ.

Tôi không dám khóc lớn, nên chỉ ôm chặt lấy mình, để nước mắt thấm vào chiếc áo bông.

…Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn rất hối hận về cảnh tượng đó.

Lúc đó tôi không nên khóc.

Tôi đáng lẽ nên cố gắng nhịn.

Nếu tôi nhịn được, thì đã không bị phát hiện.

Trong dòng người qua lại, có một người là bạn học cùng làng.

Cậu ấy đã chụp lại cảnh tượng này, và thông qua mẹ mình, kể lại cho mẹ tôi.

Tôi biết cậu ấy có ý tốt muốn giúp tôi.

Nhưng, tối hôm đó mẹ tôi đã đến trường, sau một trận náo loạn, bà đã hiểu rõ mọi chuyện.

Bà tố cáo hành vi bất hợp pháp của cô chủ, tố cáo sự dung túng của nhà trường.

Cửa hàng văn phòng phẩm bị đóng cửa, nhà trường bị khiển trách, và trong tháng tiếp theo, thậm chí ngay cả những người bán đồ ăn tối cũng bị chèn ép.

Mọi người đều tránh xa tôi như rắn độc.

Bao gồm cả số tiền của tôi.

Bà tính toán tỉ mỉ từng bữa ăn của tôi, chính xác đến từng xu, và đưa cho tôi 80.4 tệ theo đúng số tiền trong tháng.

Không thêm một đồng nào.

Trong những lúc khó khăn cùng cực, tôi thậm chí còn nghĩ một cách ác ý rằng, hay là bỏ học, lấy chồng sớm rồi sinh con.

Để sau này khi bà ấy chăm sóc cháu nội và đòi tiền sữa từ tôi, liệu tôi có thể khiến bà ấy cảm nhận được sự khắc nghiệt này không?

11

Tôi và mẹ tôi rời khỏi bệnh viện trong không khí căng thẳng.

Tôi với cái đầu quấn băng tự mình bước ra khỏi bệnh viện.

Tôi bình tĩnh đi qua ba nhà vệ sinh công cộng, là nhà vệ sinh nam.

Dán lên đó thông tin liên lạc của mình.

Ba tiếng sau, tôi bình tĩnh nhận cuộc gọi từ một số lạ.

...

Trước khi màn đêm buông xuống, tôi cầm một xấp tiền bước ra khỏi một căn phòng.

Lời của người đàn ông lạ mặt vẫn vang vọng trong tai tôi:

"Mặc dù cô là lần đầu, và đã thấy m.á.u, nhưng cô không nói là mặt cô có vết sẹo, ông đây không thể trả năm nghìn!

"Ba nghìn này cô cầm lấy, đi nhanh đi, vết sẹo trên trán này thật xui xẻo!"

Bạn thấy không, tôi nghe lời biết bao.

Chính mẹ ruột của tôi bảo tôi đi bán mình mà.

Tôi ngoan ngoãn biết bao.

Hóa ra, cũng chẳng khác gì việc bán m.á.u hồi cấp ba là mấy.

Cũng chỉ là dùng m.á.u và nỗi đau để đổi lấy một chút hơi thở cuộc sống mà thôi.

12

Tôi không nạp số tiền này vào thẻ ngân hàng.

Tôi đến nhà Dịch Thanh Sơn.

Tôi từng rất ngưỡng mộ với người bạn học thiên tài mà tôi không bao giờ có thể vượt qua.

Gia đình cậu ấy không phải là gia đình giàu có, nhưng cũng không khốn khó như gia đình tôi.

Cậu ấy luôn hướng ngoại, tích cực, lạc quan và vui vẻ.

Dường như bất cứ việc gì cậu ấy làm cũng đều thành công.

Không giống như tôi phải cật lực học hành, Dịch Thanh Sơn chỉ cần hoàn thành bài vở một cách bình thường cũng đã có thể vượt xa tôi – người luôn đứng hạng hai trong lớp.

Năm nào tôi cũng đứng hạng hai.

Mọi người trong trường đều nói rằng năm nay có khả năng sẽ xuất hiện thủ khoa của tỉnh trong kỳ thi đại học.

Và người mà họ nhắc đến, chỉ có một mình Dịch Thanh Sơn mà thôi.

Cậu ấy quá xuất sắc, xuất sắc đến mức sau khi đã cố gắng hết sức mà không thể vượt qua được, ngay cả mẹ tôi cũng từ bỏ việc ép buộc tôi, chỉ cần tôi không đứng thứ ba, bà ấy sẽ bình thản như không có gì.

Cậu ấy cũng giống tôi, được tuyển vào Đại học Q.

Lẽ ra, có thể chúng tôi đã cùng nhau nhập học.

Cậu ấy đã hoàn thành việc thanh toán học phí một cách thuận lợi chứ?

Gia đình cậu ấy chắc hẳn đã vui vẻ chuẩn bị học phí, không ai có thể lấy cắp nó, đúng không?

Mẹ cậu ấy có giống những bậc phụ huynh trong tin tức, tự hào dán tờ giấy đỏ lên tiệm nhỏ của mình không?

Nhưng rồi.

Tờ giấy đỏ sẽ chuyển thành màu trắng.

Học phí sẽ được hoàn trả lại.

Và cậu thiếu niên hoàn hảo ấy đã bị tước đi một tương lai vô hạn.

So với điều đó, việc tôi không có tiền đi học có đáng gì đâu.

Tôi có thể học lại, có thể nghỉ học một năm, có thể xin vay vốn sinh viên.

Ít nhất tôi vẫn còn tương lai.

...

Nhà của Dịch Thanh Sơn không có ai.

Tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhà cậu ấy có kiểu bố trí đặc biệt, trước cửa có một khoảng sân nhỏ hình vuông.

Trên sân bày đầy những chậu cây héo úa, là những bông cẩm tú cầu màu xanh tím, loài hoa có tên gọi là "Vô Tận Hạ."

Trên bậu cửa sổ có một khung ảnh chống nước.

Đó là bức ảnh gia đình cậu ấy.

Đến một thứ đơn giản như vậy, tôi cũng chưa từng có.

...Tôi cũng đã từng có một người bố.

Bố tôi từng là một nhân viên bán hàng xuất sắc của một nhà máy lớn.

Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ đối xử tử tế với ông.

Vì ông không phải là người đứng đầu về KPI.

Vì sau đó, khi ngành gặp khó khăn, công ty đã cắt giảm mạnh nhân sự.

Người đứng đầu phòng kinh doanh, người có thành tích xuất sắc, đã một mình đảm nhận ba mươi phần trăm doanh số.

Vì vậy, phòng kinh doanh chỉ còn lại mỗi người đó.

Sau khi bố tôi bị sa thải, mẹ tôi không bao giờ đối xử tử tế với hai bố con tôi.

Gia đình trở nên khó khăn, lời nói của mẹ tôi ngày càng cay nghiệt.

Cho đến một ngày, bố tôi khi nấu ăn không may bị cắt vào tay.

Ông hút một điếu thuốc để giảm căng thẳng.

Mẹ tôi thản nhiên hỏi ông, sao ông chưa bị ung thư phổi đi? Để bà sớm được giải thoát.

Đêm đó, Bố tôi không về nhà.

Tôi lo lắng gọi điện cho ông.

Ông mới nghẹn ngào nói với tôi rằng, sau khi bà nội mất, ông và mẹ tôi đã ly hôn rồi.

Ông nói: "Yến Yến, xin lỗi con, tha lỗi cho bố."

"Bố thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa..."

Bố tôi biến mất giữa biển người mênh mông.

Và từ giây phút nhận cuộc điện thoại đó.

Tôi biết, tôi đã không còn bố nữa.

Thậm chí không có lấy một tấm ảnh.

Tôi lấy ra ba nghìn tệ từ trong túi.

Xếp chúng ngay ngắn trước bức ảnh gia đình.

Tôi không có cách nào để bù đắp.

Khi rời đi, tôi gặp mẹ của Dịch Thanh Sơn.

Chỉ sau một đêm, bà đã bạc trắng cả đầu, mái tóc dài không được chải chuốt, rối tung cả lên.

Ánh mắt bà vô hồn, khi bước lên cầu thang còn bị vấp ngã.

Tôi đưa tay ra đỡ bà.

Nhưng bà nhẹ nhàng đẩy tôi ra, cố gắng vươn cổ lên, ánh mắt vẫn vô hồn: "Cháu có thấy con trai tôi không?"

"Cao ráo, gầy gò, là một đứa trẻ rất lễ phép, nhìn thấy nó cháu sẽ nhận ra ngay...

"Nếu cháu thấy Thanh Sơn nhà tôi, làm ơn nhắn giúp nó về nhà ăn dưa hấu nhé."

...

Tôi vẫn còn tương lai.

Nhưng.

Tôi có xứng đáng có một tương lai không?

Tương lai của tôi, liệu có thể so sánh được với ánh sáng rực rỡ một phần mười nghìn của Dịch Thanh Sơn không?"

13

Trước khi rời đi, tôi cúi đầu ba lần trước cửa nhà cậu ấy.

Tôi đến tầng thượng của một tòa nhà bỏ hoang.

Dịch Thanh Sơn và bạn bè thường xuyên chơi bóng rổ ở khoảng sân trống phía dưới.

Tôi không phải bạn của cậu ấy, nên tôi không hiểu cậu ấy.

Tôi không biết tại sao cậu ấy lại chọn nhảy từ đây xuống.

Và tôi cũng không còn cơ hội để biết nữa.

Gió trên tầng thượng rất lạnh.

Ngày hôm đó, cậu ấy cũng lạnh như vậy sao?

Cơ thể thật đau đớn.

Tôi đứng yên trong gió, gọi điện cho mẹ.

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng: "Còn biết gọi điện cho tao à? Mấy giờ rồi mà còn chưa về? Không đi học nữa à, Gan mày giờ lớn lắm rồi phải không?'

Tôi nói: "Mẹ, mẹ hãy đi tự thú đi."

Mẹ tôi sững sờ: "Tề Yến, mày có ý gì? Tất cả những gì tao làm chẳng phải đều vì mày sao! Tất cả chỉ vì thứ hạng của mày!”

Tôi cười: "Vì thứ hạng của con, hay vì bài phát biểu huy hoàng của mẹ?"

Bên kia điện thoại là một sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Sau một lúc lâu, mẹ tôi gào lên: "Tề Yến, mày là đứa con bất hiếu! Mày muốn đẩy mẹ ruột của mày vào đường cùng sao? Tao nuôi mày mười tám năm chỉ để mất mặt và bị mày đưa vào tù à? Mày là đứa con bất hiếu, đáng lẽ tao không nên sinh ra mày từ đầu!"

Tôi nhẹ nhàng nói: "Mẹ nói đúng."

Mẹ tôi đột ngột khựng lại: "Mày bị điên à?"

Tôi nói: "Mẹ, đúng là mẹ không nên sinh con ra."

"Mẹ đã chịu nhiều đau khổ, mà con cũng chẳng thể làm mẹ tự hào được."

Giọng mẹ tôi bắt đầu hoảng hốt: "Có phải mày đau đầu không? Nói rõ ràng cho mẹ nghe, mày đang ở đâu, mẹ sẽ đến tìm mày..."

Tôi ngắt lời bà ấy lần cuối: "Mẹ à, kiếp sau chúng ta đừng làm mẹ con nữa."

Tôi cúp máy, tắt nguồn, ném điện thoại xuống dưới, vỡ tan như giấc mơ huy hoàng của mẹ và cuộc đời của tôi.

Tòa nhà bỏ hoang không có ai.

Tôi lấy ra từ túi một cái túi nhờn nhợt.

Đó là cây xúc xích tôi mua bằng đồng xu cuối cùng mà bà nội để lại.

Không biết bà có được sinh ra trong một gia đình tốt không nhỉ?

Chắc bây giờ bà cũng đã lớn tuổi rồi nhỉ?

Hy vọng nửa đời sau của bà sẽ hạnh phúc.

Tôi từ từ ăn hết cây xúc xích đã hơi nguội.

Lần này tôi không khóc.

Thật ngon lành.

Ít nhất tôi có thể c.h.ế.t no bụng, phải không?

Mẹ tôi lần này đến rất nhanh.

Khi tôi ăn hết miếng cuối cùng, dưới chân tòa nhà đã có hơn chục người bị tiếng điện thoại thu hút, chỉ trỏ về phía tôi.

Mẹ tôi vẫn chưa thay bộ sườn xám, bà ném chiếc xe điện qua một bên, đứng dưới tòa nhà hét lên với tôi.

"Yến Yến! Gió to lắm, con mau xuống đi!"

Tôi cười với bà: "Mẹ, mẹ đẹp lắm."

"Nếu không có con, lưng mẹ đã không bị biến dạng vì làm việc nặng nhọc rồi, đúng không?"

Có một khoảnh khắc, tôi thật sự muốn độc ác hỏi bà trước mặt mọi người rằng, cái sườn xám đỏ rực đổi lấy từ việc nhà tan cửa nát có đẹp không?

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không hỏi.

Không có ý nghĩa gì, cũng không cần thiết nữa.

Rõ ràng, mẹ con có thể nương tựa vào nhau mà sống, cùng nhau sưởi ấm cho nhau.

Mẹ có lạnh không? Mẹ ơi?

Con lạnh lắm, mẹ ơi.

Ngoài điểm số hơn sáu trăm trong kỳ thi đại học, tôi chẳng còn gì cả.

Tất cả tài năng và nhiệt huyết mà tôi từng có đã bị chôn vùi bởi chính tay tôi.

Và Dịch Thanh Sơn, người từng có tất cả, giờ đây cũng chẳng còn gì.

Để tôi thử lại một lần nữa nhé. Thử chiến đấu, vượt qua và phản kháng một lần nữa nhé.

Câu cuối cùng tôi nói, là thế này.

"Mẹ ơi, sau này mẹ hãy thường xuyên mặc những bộ quần áo sặc sỡ nhé. Đừng chỉ mặc vào những lúc như thế này thôi."

Tôi nhắm mắt lại, trong tiếng gào thét tuyệt vọng của mẹ, tôi nghiêng mình.

Gió cuốn mạnh qua, thổi tung màu sắc rực rỡ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play