6
Tôi còn chưa kịp hiểu điều này có nghĩa là gì.
Mẹ tôi đã đột ngột kéo tay tôi, chạy thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
Bà đá mạnh cửa bật tung: "Liên hoan đã tổ chức hơn mười năm rồi, tại sao lại nói hủy là hủy?"
Hiệu trưởng không biết là bị tiếng đạp cửa làm cho hoảng sợ hay bị bộ sườn xám đỏ rực của mẹ tôi làm chói mắt.
Ông ấy ngơ ngác vài giây rồi mới nói: "Nhưng... trong nhóm chat phụ huynh đã thông báo rồi mà..."
Những tin nhắn trong nhóm chat phụ huynh, mẹ tôi chưa bao giờ cho tôi xem.
Mẹ tôi vỗ mạnh tay lên bàn!
Bà gần như hét lên: "Các người chỉ nói sẽ tưởng niệm cái cậu họ Dịch đó thôi! Không hề nói sẽ hủy bỏ phần phát biểu của phụ huynh hạng nhất!"
Lúc đó tôi mới nhận ra.
Phải rồi. Bài phát biểu của phụ huynh.
Dịch Thanh Sơn c.h.ế.t rồi, tôi trở thành người đứng đầu trường.
Mẹ tôi mặc như thế này là để chuẩn bị cho bài phát biểu của phụ huynh học sinh hạng nhất sao?
Nhưng mà...
Hiệu trưởng đang cố gắng giải thích với mẹ tôi, giọng nói xuyên qua màng nhĩ rồi bay đi, tôi không nghe rõ ông ấy nói gì.
Tôi cố gắng suy nghĩ, làm sao mẹ tôi biết trước rằng Dịch Thanh Sơn sẽ c.h.ế.t?
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ, một cái tát mạnh bất ngờ giáng xuống!
Mẹ tôi đã kéo tôi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Tiếng động vừa rồi quá lớn, thêm vào đó trang phục của hai mẹ con tôi hoàn toàn khác biệt so với mọi người, nên nhanh chóng có người kéo đến xem.
Mẹ tôi trừng mắt giận dữ, lại cho tôi thêm một cái tát nữa!
"Đồ vô dụng! Mày không thể trực tiếp thi đỗ hạng nhất cho tao được à?
"Mười tám năm nuôi mày ăn học của tao, đều vô ích cả!
"Ngay cả bài phát biểu của phụ huynh xuất sắc mày cũng không thể giúp tao giành được!"
Hiệu trưởng bước ra cửa, nhưng không dám can ngăn bà.
Ngay lúc đó tôi đột nhiên hiểu ra.
Thì ra tất cả chỉ vì điều này.
Từ nhỏ, việc giáo dục nghiêm khắc của bà, những trận đòn roi tôi phải chịu sau mỗi lần thi hạng hai.
Việc bà ấy lấy trộm tiền học phí đại học của tôi để may chiếc sườn xám đắt tiền.
Mười tám năm đau khổ của tôi, chỉ để đổi lấy một bài phát biểu.
Cuộc đời của tôi, chỉ là để dệt nên giấc mơ huy hoàng của bà ấy mà thôi.
Những cái tát và đẩy mạnh của mẹ tôi vẫn tiếp tục.
"Mày vào cái trường đại học này thì có ích gì?
"Tao sẽ không giúp mày đóng học phí nữa, mày tự ra ngoài mà bán thân đi!
"Mày đi đi, mày đi mà bán!"
Bà nắm chặt chiếc váy của tôi.
Tôi không biết rằng khi mặc váy cần mặc quần bảo hộ, mép quần lót đã giặt đến phai màu của tôi lộ ra trong những cú vung tay của mẹ.
Một số học sinh lấy điện thoại ra bắt đầu quay phim.
Những ký ức về sự nhục nhã và sỉ nhục từ quá khứ bất chợt ùa về.
Việc thiếu nợ tiền quỹ lớp, bị xúi giục bắt nạt, bị đánh đập...
Tất cả đều đến từ người mẹ ruột của tôi.
Bà ấy thực sự, không yêu tôi.
Bà chỉ yêu sự huy hoàng của mình mà thôi.
Trong lúc đẩy qua đẩy lại, đầu tôi chạm nhẹ vào góc tường.
Tôi nghiêng đầu, và thái dương va mạnh vào đó.
Cơn đau dữ dội ập đến, tôi cảm thấy dòng chất lỏng ấm nóng từ từ chảy xuống mặt.
Trong ngôi trường trang trí toàn màu đen trắng này, chỉ còn lại hai màu đỏ, hoàn toàn lạc lõng.
M.á.u của tôi, là màu của đau khổ.
Bộ sườn xám của mẹ tôi, là màu của giấc mơ huy hoàng của bà.
Tất cả hòa quyện, vỡ vụn.
Khuôn mặt của mẹ tôi đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Lần đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt bà xuất hiện biểu cảm gọi là "hối hận."
Ý thức của tôi bắt đầu mờ dần, cơ thể mất thăng bằng và ngã xuống đất.
Trong cơn mơ hồ, , tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ.
"Á! Yến Yến của mẹ!"
7
Tôi tỉnh lại. Nhưng dường như chưa hoàn toàn tỉnh.
Tôi nhìn thấy bản thân mình lúc 14 tuổi.
Mùa hè năm lớp 8, tôi đã có kỳ kinh nguyệt đầu tiên.
Tôi lơ lửng trong không trung, nhìn chính mình đang bối rối trong phòng vệ sinh.
Mẹ tôi thấy tôi ở trong nhà vệ sinh quá lâu, liền đẩy cửa vào, vì nhà tôi không bao giờ cho phép khóa cửa nhà vệ sinh: "Con lại đi đại tiện nữa à? Sáng mới đi một lần, có phải đang lười biếng không... Con có kinh nguyệt rồi à?"
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào vết m.á.u trên chiếc quần lót màu nhạt.
Mẹ tôi giật lấy quần lót, rửa bằng nước nóng, vết m.á.u nhạt đi một chút.
Bà khéo léo vắt khô, sấy bằng máy sấy tóc một lúc rồi đưa lại cho tôi: "Con mặc tạm vào, lót thêm vài lớp giấy nữa, chiều mẹ sẽ dẫn con đi mua băng vệ sinh."
Sau khi mẹ tôi rời đi, tôi lơ lửng đến bên cạnh mình khi 14 tuổi, lo lắng nhắc nhở bên tai: 'Hôm nay đừng chống lại mẹ, làm ơn, cố chịu đựng được không?'
Nhưng dường như tôi không nghe thấy.
Mẹ tôi dẫn tôi đi mua loại băng vệ sinh rẻ nhất ở cửa hàng nhỏ dưới nhà, trước khi dùng phải lau lớp bụi trên bao bì.
Lần đầu tiên sử dụng, tôi dán chúng lệch lạc lung tung.
Tôi nôn nóng lắc đầu mình: "Đừng ngại phiền phức, bóc ra dán lại cho đúng nhé? Làm ơn dán cẩn thận mà…”
Nhưng tôi của lúc đó không nghe thấy...
Từ 10 giờ sáng đến 7 giờ tối.
Tôi, khi còn là học sinh lớp 8, cuối cùng đã làm xong bài tập, vui vẻ đi về phía nhà vệ sinh.
Nước mắt tôi không thể ngừng tuôn ra.
Tôi hét lên bên tai mình: "Cuộn lại! Dùng giấy bọc lại! Đừng để mẹ thấy! Đừng mà!"
Tôi bất lực nhìn mình lúc trẻ tuổi, chỉ đơn giản là gấp băng vệ sinh lại và ném vào thùng rác.
Rõ ràng là không có cơ thể vật lý, nhưng tôi đột nhiên mất hết sức lực.
Tôi ngồi thụp xuống góc tường nhà vệ sinh, chờ đợi mẹ đến.
Bà nhặt băng vệ sinh đã dùng ra từ thùng rác, mở ra, rồi gào thét gọi tôi khi 14 tuổi.
Bà hét lên như thể tôi là tội phạm chiến tranh: "Tề Yến! Mẹ đã bảo con đừng lãng phí rồi đúng không?"
Mẹ ném nó trước mặt tôi: "Góc bên phải chưa thấm đầy, sao con đã vứt rồi?"
"Dán lại đi, dùng cho đến khi hết thì thôi."
Tôi khi còn trẻ tuổi nhìn mẹ không dám tin: "Mẹ, vứt đồ vào thùng rác rồi mà dán lại vào quần lót sẽ bị nhiễm khuẩn đó!"
Mẹ tôi cười lạnh: "Làm gì mà yếu đuối thế? Thời của mẹ còn chỉ dùng vải thôi! Mua băng vệ sinh cho con mà con còn không biết đủ sao? Con có biết mỗi miếng giá bao nhiêu không? Năm hào một miếng đấy!"
"Hơn nữa, làm gì dễ nhiễm trùng vậy? Chỉ có mấy đứa con gái không ra gì mới bị bệnh phụ khoa thôi!"
Tôi khó tin: "Mẹ, bỏ qua miếng này đi được không? Con đã dán miếng mới rồi mà..."
Mẹ tôi nhìn tôi một cái, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười lạnh lẽo đến rợn người.
Tôi run rẩy không ngừng.
Giấc mơ đột nhiên bị tua nhanh.
Từng cảnh tượng trong ký ức méo mó lướt qua trước mắt tôi.
Tôi thấy băng vệ sinh trong cặp sách của mình chỉ còn lại một miếng mỗi ngày.
Tôi thấy tiền tiêu vặt bị cắt giảm, giá cả trong trường thì cắt cổ, tôi phải mất hai ngày mới đủ tiền mua một gói giấy.
Tôi nhìn thấy miếng băng vệ sinh 240mm sau khi dùng một ngày, m.á.u từ từ thấm qua quần.
Tôi thậm chí nhớ lại rằng, vào những ngày ấy, mẹ còn cố tình đổi quần của tôi thành màu sáng.
Tôi thấy vào ngày nhiều m.á.u nhất, dù có hai gói giấy và một miếng băng vệ sinh cũng không thể ngăn được m.á.u chảy.
Chiếc quần màu vàng nhạt trong giờ thể dục hôm đó đã bị nhuộm thành một tấm bản đồ.
Tôi nhìn thấy tất cả mọi người, kể cả giáo viên thể dục, đều nhăn mặt, bịt mũi chỉ trỏ về phía tôi.
Tôi nghe thấy biệt danh mới "Bản đồ đỏ" được ai đó thốt ra, và nhanh chóng lan truyền.
Tôi thấy mình trở về nhà với khuôn mặt đầy nước mắt mà không biết đã khóc bao nhiêu lần, nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của mẹ tôi vẫn như thế.
Bà hỏi tôi, có phục không.
Vẫn là câu hỏi có phục không.
Bà nói rằng băng vệ sinh phải thấm đầy thì mới được thay, nếu tôi không học được, bà sẽ dạy cho tôi.
Bằng cách dùng bạo lực học đường để dạy tôi.
Ánh mắt tuyệt vọng của tôi lúc 14 tuổi đột nhiên chạm vào ánh mắt của tôi lúc 18 tuổi.
Tôi hét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh lại.
8
Không biết có thể coi đó là may mắn hay không?
Việc bị bắt nạt trong trường của tôi không kéo dài quá lâu.
Vì trong kỳ thi giữa kỳ tiếp theo, tôi đứng hạng ba.
Thứ hạng là điều mà mẹ tôi không thể chấp nhận được.
Bà đã tạo ra và dung túng cho việc bắt nạt tôi trong trường học.
Nhưng bà không cho phép nó ảnh hưởng đến kết quả học tập của tôi.
Vì vậy, vào một ngày nọ, khi có một nam sinh vẽ một tấm bản đồ bằng mực đỏ lên sách giáo khoa của tôi, mẹ tôi đã xông vào lớp học với con dao làm bếp trên tay.
Cô giáo tiếng Anh nhỏ bé không thể ngăn cản được bà.
Bà túm lấy đầu cậu nam sinh đó, dí lưỡi dao vào cổ cậu.
Nhưng bà lại nói với tất cả mọi người trong lớp:
"Mấy chuyện nhỏ nhặt tao không quan tâm, nhưng nếu ai dám ảnh hưởng đến việc học của Tề Yến, tao sẽ giết cả nhà nó."
Cậu nam sinh đó đã tè ra quần ngay tại chỗ.
Kết cục của sự việc đó là, trong buổi họp lớp, giáo viên chủ nhiệm đã nói trước mặt tôi và mọi người.
"Từ nay đừng ai chọc vào gia đình Tề Yến nữa. Chẳng có gì hay ho đâu."
Chẳng có gì hay ho.
Việc tôi bị bắt nạt trong trường học đã kết thúc bằng một câu nói như vậy.
Tại sao không thể coi là kết thúc được chứ?
Bị cô lập và cô đơn ư?
Đó chỉ là cuộc sống thường ngày của tôi thôi.
Với tôi, làm sao có thể coi đó là bắt nạt được chứ.
9
Tôi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt đầy ghê tởm của mẹ tôi.
"Mày không c.h.ế.t luôn đi cho xong, giữa ban ngày ban mặt giả vờ cho ai xem?
"Lại còn lãng phí tiền đi chợ của tao!"
Tôi nhìn đồng hồ, mới chỉ hai tiếng trôi qua.
Màu sắc của bộ sườn xám mẹ tôi mặc còn tươi hơn cả màu của túi truyền m.á.u.
"Đã tỉnh rồi thì mau đứng dậy cho tao nhờ, chưa c.h.ế.t thì đừng làm tao mất mặt. Tao đã nộp tiền viện phí rồi, bây giờ thì thật sự hết sạch tiền.”
"Đại học thì mày đừng mơ nữa, học lại một năm đi, giờ không có Dịch Thanh Sơn, mày vẫn có thể thi đỗ hạng nhất."
Hạng nhất à.
Tôi phớt lờ lời mỉa mai của bà, gọi một tiếng: "Mẹ."
Mặt mẹ tôi càng thêm mỉa mai: "Mày vẫn còn biết tao là mẹ mày à? Sao mày không..."
Tôi ngắt lời bà: "Là mẹ đã tung tin ra phải không?"
Mặt mẹ tôi đầy vẻ bối rối: "Tin gì? Có phải mày bị đập vào đầu nên ngu rồi không..."
"Mẹ, việc Dịch Thanh Sơn có một người em gái đã mất, chỉ có hai người biết, một là giáo viên chủ nhiệm, hai là con tình cờ nghe thấy khi đứng ở cửa."
Mặt mẹ tôi lộ ra một sự im lặng đáng sợ.
Sau đó bà ấy nói một cách lảng tránh: "Ai bảo mày hồi đó còn lén lút viết nhật ký ngu ngốc gì đó? Có phải mày có đứa bạn nào đó cũng lén đọc được không, sao lại đổ lỗi cho tao chứ? Tao là mẹ mày mà!"
Tôi thở dài, cười nhẹ.
"Mẹ biết mà. Con không có bạn bè."
Lại một lần nữa im lặng.
"Mẹ biết rằng Dịch Thanh Sơn và gia đình cậu ấy rất thương nhớ người em gái đã mất, nên mẹ đã lợi dụng điều đó để tung tin đồn rằng bố cậu ấy đã lạm dụng con gái mình."
"Mày..." Mẹ tôi cuối cùng đã lộ mặt thật, bà túm lấy chăn của tôi và bắt đầu phát điên, "Làm sao mày biết được?"
Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tinh: "Chị y tá đẩy con vào phòng đã nói chuyện suốt dọc đường. Bố của Dịch Thanh Sơn bị ảnh hưởng bởi tin đồn, trong lúc làm việc đã xảy ra xô xát với đồng nghiệp thích ngồi lê đôi mách, không may bị cuốn vào máy móc, cũng được đưa đến bệnh viện này. Mẹ có biết chuyện này không?"
Chưa kịp để bà mở miệng, tôi tiếp tục nói: "Chuyện này có lẽ không được tính là tai nạn lao động, phải không? Chẳng được bồi thường một xu. Một gia đình tốt đẹp như vậy, giờ đã tan nát rồi."
Tôi hỏi bà ấy: "Mẹ ơi, mẹ thực sự không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Mẹ tôi đột nhiên bắt đầu ném đồ đạc một cách điên cuồng!
Bà hét lên một cách điên cuồng: "Tại sao tao phải cắn rứt! Đáng lẽ người phải cắn rứt là mày, Tề Yến!"
"Tao nuôi mày mười tám năm, chỉ để mày có thể đứng nhất toàn trường! Nhưng mày thì sao, suốt đời chỉ đứng thứ hai! Chính vì mày không chịu cố gắng, nên tao mới phải nghĩ cách!"
Tôi bình tĩnh nhặt lại những đồ đạc rơi vãi trên giường.
"Mẹ ơi, con thi đỗ hạng hai, vẫn nằm trong top 50 của cả tỉnh.
"Tại sao điều đó lại khiến mẹ mất mặt đến vậy?
"Trong lòng mẹ chỉ có mỗi buổi phát biểu hào nhoáng đó, đúng không?"
Lồng ngực mẹ tôi phập phồng dữ dội.
Trong phòng bệnh, tiếng ồn đã quá lớn, có người ở ngoài cửa thì thầm bàn tán.
Mẹ tôi nhanh chóng thay đổi thái độ.
Giọng bà trở nên bình tĩnh: "Đã có sức cãi lại thì chắc là không sao rồi. Truyền xong túi m.á.u này thì về nhà đi."
"Mày có biết truyền một túi m.á.u tốn bao nhiêu tiền không? Hả?
"Tao tốn tiền để mua m.á.u cho mày, còn mày thì lại trách móc tao vì những chuyện không đâu?"
Nói rồi bà xách túi lên, có vẻ như muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Trên sàn vẫn còn sót lại tờ tiền năm đồng chưa được nhặt lên.
Tôi nhìn đăm đăm vào những người đang lén nhìn ở cửa.