/Weibo: Pictor_清/

Edit: Mạn Già La * Beta: Vợ cả của Mục Tứ Thành

“Khụ, khụ khụ khụ!”

Về lại giao diện đăng nhập trò chơi, Đường Tiếu vẫn không kìm được nửa quỳ trên mặt đất ho khan.

Thậm chí ngay cả đoạn CG mới đạt được kia cũng không muốn xem.

Cảm giác cổ họng bị mạnh mẽ căng ra như thể còn đọng lại trong não, khó chịu gần chết.

Đường Tiếu chơi nhiều game thực tế ảo như vậy, song vẫn là lần đầu tiên chơi đến chật vật như thế, trò chơi này quá mức chân thật, nếu không phải không bị đau, cậu thật sự có một ảo giác sắp dị biến.

Nhưng mà…

Đường Tiếu nắm chặt nắm tay, nhớ tới ánh mắt của con quái vật kia ở cuối vòng vừa rồi, bên môi không khỏi nhếch lên một nụ cười dữ tợn:

Lòng hiếu thắng của cậu, bị khơi dậy rồi.

Người chơi có thể thất bại, nhưng không thể bị xem thường!

Không đổi acc, chỉ cái tuyến chính này thôi, cậu cũng không tin mình không làm được!

Nhưng mà, quái vật nhỏ hung mãnh vượt xa dự đoán của Đường Tiếu, nói rõ ra thì giống như mới vừa vào thôn Tân Thủ đã bị Boss chặn ở cửa vậy, đến về sau Đường Tiếu cũng bị giết đến chết lặng, một khi có dấu hiệu thất bại thì trực tiếp mở reset.

Chỉ có ngọn lửa hừng hực trong lòng càng cháy càng bùng mạnh.

Mãi đến — ván thứ 39.

“Nhìn cho kỹ đi, người mới, nó chính là một trong số những vật thí nghiệm thuộc dự án nghiên cứu chính của Con Mắt Thứ Ba hiện nay, nếu dự án này thành công, cả thế giới đều sẽ run rẩy dưới uy áp của hắn.”

Babbitt vừa dứt lời, liền thấy trong đội ngũ có một người mới có khuôn mặt tuấn tú bước ra, lòng bàn tay áp lên kính, kéo gần khoảng cách, chóp mũi gần như dán lên.

… Thế cũng không cần phải xem như vậy đâu.

Babbitt vừa muốn lên tiếng ngăn lại thì phòng thí nghiệm đột nhiên xảy ra dị biến.

428 vốn nửa chết nửa sống đột nhiên từ trong một góc đâm sầm vào trên tường kính, sợi nấm trải rộng ra giống như tấm lưới, tròng mắt phân bố trong đó nhìn chằm chằm người đi đến ngoài cửa kính.

“Đệt!”

“Làm tôi sợ gần chết!”

Người mới xung quanh phòng thí nghiệm tức thì xôn xao, từng người đều chen lấn lùi về sau.

Chỉ duy một người vẫn đứng tại chỗ.

Cậu người mới tên Đường Tiếu như không nhìn thấy một màn đáng sợ này, dưới tấm kính phòng thí nghiệm phủ một mảng sợi nấm đỏ như máu, cậu đứng ở nơi đó, khoác áo blouse trắng trắng tinh, giống như một con mồi bị mắc vào tấm lưới khổng lồ màu đỏ như máu.

Con mồi này đối mặt trước cái nhìn chăm chú của quái vật, song biểu cảm lại không có chút dao động nào, ánh mắt chậm rãi đảo qua sợi nấm dính liền, đến vô số tròng mắt bên trên…

Những cơn tê ngứa khủng khiếp do sợi nấm xâm lấn đó ở mấy vòng trước như vẫn còn đọng lại trong cơ thể.

Những sợi nấm đỏ máu ấy cùng tròng mắt cam vàng đã từng là ác mộng của cậu, sắc thái bên trong cũng không phải đang nhìn một cá thể độc lập, mà là đang nhìn một phần đồ ăn quá mức mỹ vị, con mồi, hay thậm chí là vật chứa.

Cậu mạnh mẽ đè xuống nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong tim, như không nhìn thấy dục vọng khao khát bên trong đối với mình, mỉm cười rạng rỡ với nhãn cầu đang gần trong gang tấc.

“Xin chào, quái vật nhỏ.”

Lần này, cậu nhất định sẽ tìm được con đường công lược chính xác.

Khoảng cách giữa họ rất gần, dường như con quái vật trong phòng thí nghiệm sẽ phá cửa sổ lao ra bất cứ lúc nào, khoảng ngăn cách một hai centimet kia lại phảng phất thành ranh giới không thể vượt qua, Đường Tiếu nhìn chăm chú sự tồn tại cắn nuốt mình vô số lần cách một lớp kính, nhếch khóe môi, chất chứa ý khiêu khích:

Tới đây, giết tôi lần nữa xem nào!

Đối mặt với khiêu khích của cậu, tròng mắt con quái vật hơi rung động, sợi nấm đảo qua bộ phận mắt của Đường Tiếu làm như đáp lại.

Thơm quá.

Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá!

Từ khoảnh khắc Đường Tiếu bước ra kia, cảm giác khát vọng nào đó đã đang điên cuồng gào thét trong cơ thể 428.

Một luồng khát vọng dường như truyền đến từ sâu trong gen đang thôi thúc hắn đi bắt giữ, đi săn mồi, đi cắn nuốt, dung hợp chủ nhân của mùi hương này.

Đường Tiếu nói gì, làm gì, 428 chẳng thèm quan tâm, các cơ quan khứu giác phân bố trên cơ thể đang hoạt động hết công suất, thu giữ mọi phân tử mùi của người này trong không khí.

Nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ.

Nó chưa bao giờ gặp được tồn tại nào hấp dẫn nó như thế, giống như vào lần đầu tiên đám áo blouse trắng kia thả nó ra thảo nguyên để học cách săn mồi, loại khát vọng nguyên thủy và trần trụi này gần như ngay lập tức chiếm lấy đỉnh não.

428 không nhịn được dùng sợi nấm ‘liếm qua’ đôi mắt người nọ, tuy rằng đã đoán được trước bên trong chỉ liếm tới lớp kính, còn bị dòng điện bên trên làm phỏng nặng.

Người kia đi rồi.

Phân tử mùi càng ngày càng thưa thớt, 428 không hề để ý việc bị độ nóng cao làm phỏng, điều càng thêm dày vò hơn việc này là con mồi hấp dẫn hắn đang rời xa.

Quái vật đỏ máu sửa đổi vẻ lười biếng thường ngày, vô số tròng mắt nhìn về phía lỗ thông gió, những tròng mắt đó đồng loạt chớp một cái, như thể đạt được nhận thức chung nào đó.

Hòa làm một thể với cậu, cắn nuốt, sau đó tiến hóa.

Đây dường như là sứ mệnh và bản năng đã khắc sâu vào trong gen của hắn.

......

Đường Tiếu vẫn dựa theo tuyến đường của mấy vòng trước cùng những NPC người mới khác đi tới ký túc xá, thuần thục thừa dịp đèn đột nhiên tắt tạo thành điểm mù bóng tối mà thó đi khẩu súng nhiệt của Babbitt, rồi lặng lẽ lẻn vào trong bếp, bật nút đun nóng chảo dầu.

Thông qua mấy vòng trước, cậu phát hiện nhiệt độ cao là điểm yếu của quái vật kia, mà cướp súng nhiệt là con đường duy nhất cậu có thể lấy được vũ khí, phòng bếp lại là địa điểm chiến đấu thích hợp nhất.

Đường Tiếu lẳng lặng chờ đợi trong bóng đêm, rất nhanh, cậu đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai.

Nó tới rồi.

Ngay từ đầu cũng không có ai chú ý biến cố xảy ra, mãi đến khi 428 mạnh mẽ đột phá cửa chính ký túc xá, đám người mới lập tức chạy loạn khắp nơi giống như chú cừu non hoảng loạn.

428 tùy ý giết chết mấy tên chắn đường, không lãng phí nhiều thời gian trên nhóm người ở đây.

Mùi hương còn ở chỗ sâu bên trong hơn.

Đám người chạy trốn tứ tán, mà 428 lập tức mò đến phòng bếp, trước tiên diệt đèn trong phòng bếp, khiến phòng bếp bị bao phủ trong bóng đêm.

Trong phòng bếp truyền đến một tiếng hô giật mình thấp thấp, âm cuối giọng trong không khí vô thức mang run rẩy.

428 nhớ tới lần săn nai con đầu tiên.

Đó là lần đầu tiên nhóm áo blouse trắng đưa hắn ra thế giới bên ngoài và thả một con hươu sao nhỏ trước mặt hắn.

Cẳng chân mảnh khảnh của nai con run rẩy, đôi mắt nai tràn ngập sợ hãi, còn có hành động xoay người chạy trốn theo bản năng gần như đã lập tức đánh thức bản năng săn mồi của 428.

Giống như hiện tại.

Nghe thấy giọng run rẩy kia trong phòng bếp, bản năng săn mồi của 428 lần nữa bị kích hoạt.

Trước mắt nó lại lần nữa xuất hiện chú nai con kia, chẳng qua trên người chú nai con này thơm quá mức, có thứ nào đó khiến 428 khát vọng cực độ, thậm chí nếu có thể, nó không chuẩn bị ăn luôn người này trong một lần, sợ quá lãng phí, nó muốn dung nhập cậu vào sợi nấm, hòa vào xương máu.

Sợi nấm để lại chất kết dính khắp nơi trong phòng bếp, dệt thành một tấm lưới lớn trong im lặng chỉ để bắt một con mồi.

Nó nghe thấy tiếng hít thở không vững của chàng trai đang không ngừng trốn tránh, khủng hoảng di chuyển tới lui trong căn bếp không lớn, mỗi một lần đều vừa lúc tránh thoát hướng sợi nấm tấn công.

Lúc này 428 cũng không đề cao cảnh giác, càng không hề nghiêm túc, thậm chí có hiềm nghi vờn mồi.

Suy cho cùng chàng trai trong mắt hắn nhỏ yếu như vậy.

Tựa như khi săn mồi lần đầu tiên, nó thích thú nhìn chú hươu sao kia hoảng không chọn đường mà chạy ùa vào trong rừng cây.

428 ngày thường cũng sẽ không đùa bỡn con mồi, nhưng giờ phút này đột nhiên hưởng thụ nhịp thở run rẩy của cậu, cùng mùi hương càng ngày càng thơm.

Hắn thực sự là một vị thợ săn quá tham lam.

Tuy nhiên trò chơi cũng nên nhanh kết thúc thôi, nếu không nó không có cách nào tận hưởng trọn vẹn sự thơm ngọt của con mồi.

Nghĩ vậy, 428 tăng nhanh tốc độ, sợi nấm quấn quanh vào nhau, dần dần trở nên cứng hơn sắt thép, sắc bén hơn lưỡi dao.

Giống như nhát chém từ tử thần mà chém về phía hai chân con mồi, lúc này đây nó không chậm tốc độ nữa, nhưng thứ chào đón nó lại là một tia nhiệt độ cực cao màu đỏ cam!

Laser chiếu sáng một khoảng đất trong ngắn ngủi, nó thấy cánh môi mỏng nhạt màu run rẩy của con mồi xinh đẹp, hai mắt bị gọng kính che khuất không thấy rõ thần sắc bên trong, nhưng nòng súng lại ổn định một cách kinh người.

Nhiệt độ cao lập tức phá hủy hai con mắt nó, 428 ăn đau, tạm hoãn thế công, một lần nữa tránh trong một góc âm u của tủ bếp.

Có tính toán trước? Hay là vô tình?

428 không thể xác định, cho dù là động vật ăn cỏ vô hại, thời điểm bị ép đến cực hạn cũng sẽ ra sức dùng móng và sừng liều chết một lần.

Nhưng điều này thường cũng có nghĩa chúng đã cùng đường bí lối rồi.

428 còn muốn cẩn thận một chút, nhưng thời gian đã không cho phép, nó có thể nghe thấy tiếng bước chân của tiếp viện bên ngoài, nếu muốn mang con mồi quá mỹ vị này đi thì chỉ có thể là hiện tại.

Quái vật nhỏ xuất kích, hắn cẩn thận ném mạnh kính về phía mặt con mồi, mà sát chiêu chân chính lại giấu ở một hướng khác.

Chàng trai vô thức giơ súng lên bắn những mảnh kính lao đến, nhưng cũng bởi vậy để sót sát chiêu chân chính bên cạnh mình.

— Tới lúc rồi!

428 phảng phất đã nhìn thấy chú hươu sao kia bị ép đến đường cùng, nhìn thấy cái cổ yếu ớt của nó ngửa lên, vì thế người thợ săn núp trong bóng đêm đánh về phía điểm yếu trí mạng không hề do dự chút nào.

Màu đỏ gần như nhuốm đỏ áo blouse trắng trong nháy mắt, chàng trai vô thức nâng cánh tay che ở trước ngực, làn da và máu thịt bị con quái vật leo lên hung hăng xé toạc, giống như một đóa hoa hồng nở rộ trong giết chóc.

Lý trí của 428 gần như đã bị bản năng thay thế ngay khi chạm vào làn da Đường Tiếu, cảm giác đói khát tràn ngập toàn bộ đầu óc hắn, cũng bởi vậy quái vật nhỏ không hề phát hiện, rằng trên mặt của con mồi đặc biệt này không có bất kì vẻ sợ hãi gì, mà chỉ có sự vui sướng và hưng phấn dày đặc sắp thành công.

Trong bóng đêm, Đường Tiếu nhếch môi, biểu cảm là sự điên cuồng mà bản thân cũng không hề hay biết.

Hươu sao nhỏ quả thật đã bị ép tới đường cùng rồi, nó đang đứng bên rìa vách đá bị bụi cỏ che khuất, dùng bản thân làm mồi nhử.

Vào khoảnh khắc người thợ săn tấn công, công và thủ thay đổi.

428 vô thức ngẩng đầu, song điều nhìn thấy lại là ánh mắt lạnh lùng vô cảm đằng sau thấu kính.

Đó mới là ánh mắt của một thợ săn.

Thể sợi nấm không có trái tim, song trong khoảnh khắc này, mọi tín hiệu sinh học, mọi tế bào thần kinh của 428 đều rối tung lên, linh hồn chưa bao giờ dao động từ khi nó ra đời đang run rẩy dữ dội, một cảm xúc xa lạ phức tạp truyền khắp mỗi một sợi nấm, dẫu cho lúc này ngay cả chính nó cũng không biết nó đại diện cho điều gì.

Đường Tiếu xoay người không chút do dự, cùng vói luôn cả cánh tay vào trong dầu nóng đã được đun nóng, da thịt nháy mắt bị nhiệt độ cực cao nóng chín, sợi nấm đỏ máu cũng nhanh chóng khô héo.

Trong cái nóng tột độ, thợ săn bị con mồi kéo cùng rơi xuống vực sâu không đáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play