Edit: Mạn Già La * Beta: Vợ cả của Mục Tứ Thành

Âm thanh xèo xèo cùng mùi hương bay vào khoang mũi khiến cậu có chút hoảng thần.

Có hơi giống mùi bánh quẩy rán dưới lầu sáng nay.

Đường Tiếu vô thức liếm môi.

Lúc này, bộ đội vũ trang rốt cuộc xông vào phòng bếp, mấy người đi đầu hô to:

“Giơ tay lên.”

Đường Tiếu vô thức giơ bàn tay trong chảo dầu lên, lộ ra làn da đều đã chín, sợi nấm chỉ còn lại một phần tư vô lực rơi xuống mặt đất.

Cảnh tượng kinh khủng này khiến mọi người vô thức giơ súng lên chĩa vào Đường Tiếu đứng trước chảo dầu.

Không vì gì khác, bởi thoạt trông cậu thật sự quá dị thường.

Rõ ràng coi như nhếch nhác, áo blouse trắng trên người dính đầy tro bụi và mảng lớn máu, tóc lộn xộn, mắt kính cũng lệch sang một bên, cánh tay là mảng bỏng đỏ hồng khủng khiếp, thậm chí da cũng bong cả ra, dưới cơn đau dữ dội mà người bình thường khó thể chịu đựng được, song vẻ mặt của cậu có thể gọi là bình tĩnh, đôi mắt đen điềm tĩnh cụp xuống, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt mang một vẻ đẹp kì lạ.

Có số người lúc khỏe mạnh là một kiểu đẹp, lúc ốm yếu là một kiểu đẹp, khi bị thương trong chiến đấu lại có một kiểu khác.

Bản thân Đường Tiếu không biết rằng cậu thích hợp với trạng thái này cỡ nào, khiến người ta vô cớ muốn nhìn dáng vẻ càng sụp đổ hơn của cậu.

Nhân viên có vũ trang cùng những người mới may mắn còn sống sót thấy cảnh tượng này đều bị hình ảnh này mê hoặc trong thoáng chốc, nam tóc vàng càng ngơ ngẩn nhìn Đường Tiếu, không rời mắt được.

“… Cậu là người mới lần này?” Ngay lúc nhân viên vũ trang lưỡng lự, người đàn ông trung niên trong vòng bảo vệ phía sau đưa tới ánh mắt rất có hứng thú, “Tên họ, số hiệu, mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại.”

Đường Tiếu liếm cánh môi khô nứt, nói một cách trật tự rõ ràng: “Đường Tiếu, DF203, như ngài chứng kiến, tôi bị tấn công trong phòng bếp, dùng dầu nóng miễn cưỡng trốn thoát.”

Trò chơi này không có bất kì phân đoạn chỉnh mặt đặt tên nào, nếu không phải tại mấy vòng trước Đường Tiếu nhàm chán có xem qua thẻ thân phận thì thật sự là không trả lời được.

“Cậu vậy mà có thể sống sót dưới tấn công của 428, thật sự hiếm có.”

Đường Tiếu rũ mắt, không nói gì, thật ra chỉ là không biết nên trả lời như thế nào, Babbitt đứng bên cạnh người đàn ông trung niên có chút không vui, nhưng còn chưa đợi anh ta nói gì, thì người đàn ông trung niên bỗng nhìn sang sợi nấm bên cạnh Đường Tiếu: “Bắt lấy nó.”

Thể sợi nấm tụ hợp chỉ còn lại một phần tư lặng lẽ mấp máy bò đi cố gắng chạy thoát từ lỗ thông gió, thoáng chốc thu hút ánh mắt của bộ đội vũ trang, Đường Tiếu sau khi được kiểm tra thông qua có thể đi ra vị trí phía sau.

Vừa lúc ở bên người người đàn ông vừa đặt câu hỏi: “Cậu lợi dụng chảo dầu trong bếp?”

Đường Tiếu theo bản năng nhìn thẻ trước ngực ông.

[ Bud, Học giả cấp 5, Người phụ trách phòng thí nghiệm ]

Babbitt ban đầu dẫn bọn cậu đi tham quan thế mà còn sống, giờ phút này cúi đầu khom lưng đứng phía sau người phụ trách này, chỉ còn lại hai ba người mới cũng quay xung quanh cạnh người này, một nam tóc vàng tương đối quen mắt trong đó còn nhìn mình bằng một ánh mắt kì dị.

Đường Tiếu chỉ nhìn thoáng qua, không để ánh mắt của hắn ta trong lòng, so với người qua đường Giáp, cậu càng để ý NPC mới xuất hiện này hơn, xem ra ông mới là người hướng dẫn chính của phòng thí nghiệm này.

Đường Tiếu cẩn thận trả lời: “Đúng vậy.”

Đối phương gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm.

Đường Tiếu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói nhiệt tình: “Chào Đường, cậu lợi hại thật đó!”

Cậu xoay người, phát hiện là một chàng trai tóc vàng mắt xanh thoạt nhìn bằng tuổi cậu, trên mặt đối phương tràn đầy nhiệt tình, còn bất giác dùng tay khoa tay múa chân: “Vậy mà có thể làm trọng thương con quái vật kia, quá lợi hại! Đúng rồi, tôi tên Dexter · Rocky, chào cậu!”

Đường Tiếu đơn giản gật đầu với chàng trai tóc vàng, biểu cảm của chàng tóc vàng càng thêm kích động, tiến lên một bước định nói gì đó, nhưng động tĩnh chiến đấu kịch liệt bên kia thu hút ánh mắt mọi người nhìn sang.

Con quái vật kia dường như đang ở thế bất lợi.

Chảo dầu cực nóng với nó mà nói quả nhiên là trí mạng, tuy rằng không chết, nhưng cũng bị thương nặng, mà súng nhiệt của nhân viên vũ trang không có bất kì lưu tình nào, đều là theo hướng giết ngay tại chỗ.

Quái vật nhỏ bị Đường Tiếu làm trọng thương đã dần dần không còn sức chống cự, thậm chí sợi nấm cũng không thể tụ hợp thành thật thể, kích thước cũng giảm nhỏ một nửa, nhưng ngay cả như vậy nó vẫn không từ bỏ phản kháng như cũ.

Từ con đồng tử dựng đứng màu cam vàng còn sót lại của hắn, Đường Tiếu thấy được ý chí cầu sinh cực đoan từ một con sinh vật, nó không hề nhìn về phía Đường Tiếu, có lẽ là biết một khi bị bắt được thì kết cục chính là bị tiêu hủy ngay lập tức, phản kháng tương đối kịch liệt, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã đột phá vòng vây của đội ngũ vũ trang.

Tốc độ của quái vật cực kì nhanh, đây là Đường Tiếu nghiệm chứng được sau rất nhiều lần chết, thậm chí việc cậu có thể sử dụng vũ khí bắn trúng quái vật cũng không phải bằng vào thị lực, mà là dựa vào kinh nghiệm và khả năng dự phán sau khi chết mười mấy lần, nếu không cậu hoàn toàn không phải đối thủ của quái vật.

Mà những nhân viên vũ trang này, thế nhưng chỉ dựa vào bảy tám người cùng vũ khí thoạt nhìn không có gì đặc biệt trên tay, nhưng hiển nhiên là một loại công nghệ đen*, đã có thể trấn áp được con quái vật.

* 黑科技 - Black Technology: công nghệ hiện đại vượt xa trình độ khoa học kỹ thuật hiện có.

Xem ra vũ khí của phòng thí nghiệm còn mạnh hơn rất nhiều so với cậu tưởng tượng.

Đường Tiếu không biết là, đương khi cậu nghiêm túc đánh giá sức mạnh vũ trang của tổ chức này, thì người của phòng thí nghiệm cũng thầm kinh hãi, đặc biệt là Bud và nhân viên vũ trang phụ trách chiến đấu càng biết rõ thực lực của quái vật hơn những người khác.

… Cậu người mới kia, thế nhưng chỉ dựa vào chính mình đã vật lộn với con quái vật này lâu như vậy? Thậm chí còn khiến quái vật bị thương nặng?

Bud kinh ngạc dùng tầm nhìn khóe mắt liếc thoáng Đường Tiếu mặt đầy bình tĩnh, ông không phải người duy nhất ở đây làm như vậy, ánh mắt của mấy người mới kia nhìn Đường Tiếu càng không thèm che giấu, thậm chí trong ánh mắt của một số người còn tràn ngập sùng bái.

Người mới có thể được Con Mắt Thứ Ba lựa chọn đều là người thông minh trong đám đồng trang lứa, bọn họ biết quá rõ sự khó khăn khi một mình đối phó với con quái vật này, trừ khi là người có siêu năng lực, nếu không thì một người bình thường chẳng khác gì một đĩa đồ ăn trước mặt loại quái vật này.

Mà người thường muốn tránh né sự đuổi giết của nó dưới tình huống nguy hiểm cực độ, thậm chí dùng chảo dầu bình thường chẳng đặc biệt trong phòng bếp để phản sát, trong đó vận may, trí tuệ, khả năng thực hiện và quả quyết này đều không thể thiếu một thứ.

Bud đã xem qua tư liệu của đợt người mới này trước rồi, đương nhiên trong đó không có người có siêu năng lực, nói như vậy Đường Tiếu chỉ đơn thuần là chiến thắng quái vật dựa vào chính mình, thậm chí khiến đối phương bị thương nặng, xem ra cậu Đường Tiếu này chính là người ưu tú nhất trong lứa người mới này.

Mà lúc này, Đường Tiếu nhìn chiến trường, cảm thấy càng ngày càng không đúng, nói như vậy không phải nên ưu tiên bắt giữ ư?

“Không cần giữ mạng nó ư?” Giọng nói Đường Tiếu khàn khàn hỏi, “Dù gì cũng là thể thực nghiệm.”

“Hửm? Không cần.” Bud bình đạm nhìn về phía 428, nói, “Vốn là muốn tiêu hủy, thí nghiệm đã thất bại, nó đã không còn bất cứ giá trị nào với chúng tôi rồi.”

Thí nghiệm thất bại?

Quả thật mấy vòng trước Babbitt phụ trách giới thiệu đã từng nói, rằng dự án này đã thất bại, tuy nhiên trước đó Đường Tiếu trầm mê phá cửa ải mới gặp đã bị giết nên không để ý nhiều.

Khoan đã, thế còn nhiệm vụ tuyến chính của cậu thì sao!?

Đường Tiếu nhìn về phía quái vật nhỏ, lúc này con quái vật đã bị trấn áp hoàn toàn, họng súng đều bắn về phía điểm trí mạng, mắt thấy kích thước của sợi nấm đỏ máu càng ngày càng nhỏ.

Sức sống trong mắt quái vật nhỏ đã dần dần trôi xa, trực giác tử vong đang điên cuồng cảnh báo trong đầu, nhưng ngay cả như vậy nó vẫn nhìn chằm chằm Đường Tiếu, nhìn chằm chằm Bud, thậm chí vào lúc Bud nói ‘không còn giá trị’ thì phản kháng càng thêm kịch liệt.

Nhưng điều này vẫn không thể thay đổi sự thật rằng nó hiện tại không địch lại, kích thước của quái vật nhỏ này ngày càng nhỏ hơn mà mắt thường có thể nhìn thấy được, số lượng lớn sợi nấm bị đứt gãy màu trắng xám nằm rải rác trên mặt đất, sức lực phản kháng của nó cũng đang dần yếu đi, nhưng dù vậy, nó vẫn mang theo một sự điên cuồng tàn nhẫn cá chết lưới rách.

Chỉ là sự liều chết phản kháng này không thể làm chậm sự thật rằng nó dần dần trượt xuống vực sâu bị xử tử.

“Chờ một chút.”

Lúc này, giọng nói mang theo khàn khàn của Đường Tiếu vang lên, người ở đây vô thức nhìn về phía cậu.

Lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, ngón tay rũ xuống của Đường Tiếu cũng trở nên cứng ngắc, căng da đầu nói: “Tốt hơn là vẫn nên giữ nó lại.”

Bud rất có hứng thú hỏi: “Lý do đâu? Cậu biết vận hành một dự án cần bao nhiêu tài chính không?”

Tuy rằng Đường Tiếu chưa từng đến phòng thí nghiệm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu gì hết, trong nhà cậu cũng đã làm dự án tương quan, ông ba từng than thở với nhà không chỉ một lần rằng phòng thí nghiệm chính là từng con thú nuốt vàng, nhưng cố tình thành quả ra được hoàn toàn là huyền học.

Lý Mộ cũng không chỉ một lần tìm cậu phàn nàn áp lực của họ lớn cỡ nào sau những lần uống say.

Nếu dự án này chú định đã thất bại, thì quái vật nhỏ nhất định không sống được, trừ khi…

Đường Tiếu nhắm mắt, tháo mắt kính xuống, dùng bàn tay bị phỏng kia khó khăn cầm gọng kính, bàn tay phải lành lặn vén góc áo chậm rãi lau chùi thấu kính, động tác này là kéo dài thời gian, cũng là để sắp xếp lại suy nghĩ.

Kệ đi, cùng lắm thì làm một lần nữa.

Mà ở trong mắt những người khác, chàng trai được ông lớn hỏi chuyện không chút hoang mang mà lau chùi mắt kính, dường như căn bản không có dây thần kinh căng thẳng này, thậm chí Bud cũng kiên nhẫn chờ đợi cậu lau xong, chàng trai đeo mắt kính lên lần nữa, nhàn nhạt nói:

“Vật liệu PESA.”

Babbitt nhíu mày: “Vậy thì thế nào?”

“Độ cứng của vật liệu PESA là cấp bậc hàng không vũ trụ, cho dù là nhà máy gia công chuyên dụng cũng cần thời gian không ngắn mới có thể hoàn thành cắt và định hình lại.” Lúc Đường Tiếu nói lời này, trong lòng bàn tay cũng túa mồ hôi lạnh, thứ gọi là vật liệu PESA này là gì cậu dốt đặc cán mai, những tri thức này đều là nam tóc vàng chủ động nói mấy vòng trước, hoặc là thông tin cậu hỏi thăm lúc không hiểu, thuộc về một người học đến đâu dùng đến đó.

[ ‘Cũng may có thêm đầu ra trong quá trình thực nghiệm, gần đây chúng tớ chuyển phương hướng rồi…’ ]

Lời nói buổi sáng của Lý Mộ còn quanh quẩn bên tai, Đường Tiếu cố ý nhìn thoáng qua hướng cửa chính ký túc xá: “Nhưng mà con quái vật này đã mất bao lâu để ăn mòn cánh cửa được làm từ vật liệu này, tôi cảm thấy hẳn sẽ không vượt qua một phút, loại vật chất có thể ăn mòn nhanh chóng này, tôi nghĩ hẳn có một ít giá trị nghiên cứu.”

Nghe vậy, Bud lập tức đã ý thức được điều gì, trước mắt sáng ngời, cúi đầu thao tác trên vòng tay một lát.

Tiếp theo, trên cánh tay xuất hiện một màn hình chiếu màu lam nửa trong suốt, đoạn phim chiếu bên trên chính là giám sát ở cửa chính ký túc xá, ông nhìn chằm chằm hình ảnh trong không trung vài phút, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, theo sau lại quay đầu nhìn Babbitt thật sâu.

Đầu Babbitt sắp gục đến ngực tới nơi, đầu đầy mồ hôi lạnh cúi đầu khom lưng: “Xin lỗi tiến sĩ, tôi, tôi quá sợ hãi, không chú ý tới…”

Bud hừ lạnh một tiếng, thời điểm quay đầu đối mặt Đường Tiếu thì như đổi sắc mặt mà lộ ra nụ cười thân thiết, ánh mắt như có như không dừng trên cánh tay trái của Đường Tiếu, ẩn chứa thử nói: “Đường Tiếu, đúng không? Cậu rất tốt, có điều cậu thật sự có thể tiếp nhận à? Con quái vật kia suýt chút nữa đã giết các cậu, còn tay của cậu nữa… nói không chừng phải cắt cụt.”

Nghe vậy, người ở đây đều nhìn thấy chàng trai hơi sửng sốt, đôi mày đẹp nhíu lại, lạnh nhạt lại khó hiểu hỏi: “Việc này và phải tiếp tục thí nghiệm, có liên hệ tất nhiên gì ư?”

Biểu cảm đương nhiên này của cậu rơi vào trong mắt những người khác lại diễn giải ra một tầng hàm nghĩa khác.

Dường như với cậu mà nói, cảm nhận của cá nhân cậu là không đáng nhắc tới nhất.

Hơn nữa rõ ràng cánh tay cũng sắp bị dầu nóng nấu chín, song trên mặt lại không có bất cứ vẻ đau đớn nào, cộng thêm trí tuệ khác hẳn với người thường.

Hội chứng Savant.

* Hội chứng Savant: Đây là một hội chứng rất hiếm hay còn được gọi là hội chứng thiên tài. Gọi là hội chứng thiên tài vì người mang hội chứng sẽ có những khả năng hết sức đặc biệt mà người bình thường không có. Họ có những khả năng thiên bẩm vô cùng tuyệt diệu về một lĩnh vực nào đó trong cuộc sống.

Tên của chứng bệnh này gần như xuất hiện ngay trong đầu bọn họ trong tích tắc.

Cùng với thiên tai và giới nấm xâm nhập càng ngày càng thường xuyên gần đây, ở con người cũng xuất hiện các loại gen bệnh kiểu mới, trong đó, hội chứng Savant coi là có tác dụng phụ nhẹ hơn.

Bình thường biểu hiện là đầu óc phát triển quá mức, kèm theo chứng không đau, bởi vì sẽ không cảm nhận được đau đớn mà đầu tư quá mức vào sự nghiệp bản thân nhận định, và có xu hướng thiêu thân mãnh liệt lao đầu vào lửa sau khi nhận định một việc gì đó là sự nghiệp cả đời, thậm chí không tiếc hy sinh chính mình.

Nếu là sát thủ, sẽ là phần tử khủng bố cấp hàng đầu. Nếu là quân nhân, thì sẽ là thần hộ mệnh quên mình trong lòng nhân dân, nếu là chính trị gia, thì sẽ vì ích lợi của phe phái mình mà không từ thủ đoạn.

Họ giống như chú kiến thợ cống hiến quên mình trong tổ kiến, có khi có thể là anh hùng, có khi sẽ trở thành ác ma.

Mà nếu là nhà khoa học… thì về cơ bản cùng cấp với thiên tài và kẻ điên.

Các nhà khoa học bị bệnh trong lịch sử, đều không ngoại lệ, đều thành sao chổi sớm thành danh trong lịch sử, cũng mất đi sớm nhất, dùng bộ não hoàn hảo có một không hai của họ chiếu sáng nền văn minh nhân loại, như ánh nến đốt cháy chính mình.

Lần này tổ chức thật sự đã rút được con bài tốt.

Bud có lý do để tiếp tục thí nghiệm, vớt lại tổn thất, tự nhiên sẽ không hạ lệnh giết chết quái vật nhỏ nữa, chỉ kêu người bắt lấy nó.

Sau khi khiến 428 suy yếu đến mức độ nhất định, người thuộc bộ đội vũ trang lấy một chiếc hộp đựng trong suốt có thể mở điện bất cứ lúc nào tới, bỏ quái vật màu máu héo rút thành một quả bóng nhỏ vào, lập tức đi ngang qua người Đường Tiếu, đi về phía cửa.

Đường Tiếu nhàn nhạt đảo mắt liếc qua hộp đựng một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt của quái vật nhỏ trong hộp đựng trong suốt, sợi nấm đều đã đứt gãy hết, tròng mắt màu cam vàng kia đã xuất hiện cháy đen, song lại bướng bỉnh không chịu nhắm lại, ánh mắt ngưng tụ sâu thẳm phức tạp phảng phất cũng thành sợi nấm trong suốt, chấp nhất bám dính trên người chàng trai.

Đường Tiếu nở một nụ cười giễu cợt, đối diện với ánh mắt của quái vật mà không hề e dè.

Chờ đi, tương lai chúng ta còn dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play