Edit: Mạn Già La * Beta: Vợ cả của Mục Tứ Thành

Sau khi tham quan một vòng cơ sở đời sống vật chất của viện nghiên cứu thì đi vào ký túc xá.

“Tới rồi, nơi này là khu vực ký túc xá của chúng ta, về sau các cậu đều sống ở chỗ này.” Babbitt dẫn bọn cậu tham quan ký túc xá.

“Ký túc xá này có quy cách tương tự với phòng thí nghiệm, cho dù xảy ra chuyện gì chỉ cần trốn bên trong thì sẽ không có gì phải lo lắng.” Babbitt nói đùa, “Đương nhiên, hệ thống an ninh của toàn bộ viện nghiên cứu vô cùng hoàn thiện, từ khi được xây dựng cho đến nay chưa từng xảy ra bất kì sự cố nào bất ngờ, đây chỉ là một biện pháp bảo hiểm thôi.”

Những lời này nghe cứ như giây tiếp theo sẽ có chuyện bất trắc xảy ra vậy. Đường Tiếu nghĩ thầm.

Ánh đèn màu đỏ cùng với tiếng chuông cảnh báo chói tai vang vọng khắp khu vực viện nghiên cứu.

Hửm? Cậu còn có thiên phú miệng quạ đen à?

Sắc mặt Babbitt lập tức thay đổi: “Chết tiệt.”

Có lẽ do bị vả mặt ngay lập tức nên biểu cảm của Babbitt khó coi vô cùng, nhưng vẫn lập tức ngăn cản mấy người mới đang hoảng loạn: “Đừng chạy lung tung, cứ ở yên trong đại sảnh ký túc xá, tường và kính ở nơi này đều được làm bằng vật liệu giống với phòng thí nghiệm, nơi này là an toàn.”

“Quấy rầy một chút.” Đường Tiếu bình tĩnh nói, “Vậy nếu tình huống là bởi vì có thứ gì đó chạy ra từ viện nghiên cứu… nó có thể phá vỡ cấu trúc của viện nghiên cứu, liệu có nghĩa cũng có thể phá vỡ nơi này không?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người ở đây đều thay đổi, Babbitt nhìn chằm chằm Đường Tiếu: “Sao cậu lại xác định là  chạy ra từ viện nghiên cứu?”

“Chỉ là một suy đoán thôi.”

Đường Tiếu vừa dứt lời, ánh đèn xung quanh đột nhiên tối sầm.

“Cúp điện?” Có người lẩm bẩm.

Nguồn điện dự phòng của khu ký túc xá lập tức được bật lên, sắc mặt Babbitt khó coi tiến lên định mở cửa ký túc xá ra bằng thẻ quyền hạn, nhưng thất bại.

“Chậc, nguồn điện của của ký túc xá được kết nối với nguồn điện tổng của viện nghiên cứu.” Giữa mày Babbitt hiện ra một vẻ nôn nóng, có lẽ là suy đoán vừa rồi của Đường Tiếu ảnh hưởng đến anh ta, nếu cảnh báo thật sự là vì thể thực nghiệm trốn thoát, bọn họ sẽ tương đương bị nhốt ở chỗ này.

Không, không đúng, cho dù có trốn thoát, cửa ra của viện nghiên cứu cũng không phải ở hướng này, không sai, bọn họ sẽ không sao. Ở đây có người thấp giọng khuyên giải an ủi.

“Suỵt.” Đường Tiếu dùng ngón trỏ dựng trước môi, ra hiệu mọi người yên lặng lại.

Trong hoàn cảnh yên ắng, âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng tới gần, mọi người bất giác dựa vào nhau, nhìn về hướng lối ra tối tăm.

Một chút sợi màu đỏ xuyên qua cửa đến đây.

Cùng lúc nhìn thấy sợi nấm đỏ như máu này, não của mọi người đều cảm thấy như bị gậy gỗ đánh một cái, sợ hãi và bất an lan rộng không thể kiểm soát.

Đồng tử Babbitt co rụt lại, thầm chửi một tiếng, rút khẩu súng nhiệt giắt bên hông ra nhắm ngay phía cửa, rất nhanh, cánh cửa nghe nói là được làm bằng vật liệu tương tự với phòng thí nghiệm kia bị hòa tan, con quái vật họ từng thấy trước đó lao vào như một tia chớp đỏ.

Babbitt từ bỏ mục tiêu ngắm, với độ chuẩn của anh ta mà muốn bắn trúng căn bản là điều viển vông, nhân lúc con quái vật đỏ máu tấn công người mới, anh ta lập tức chạy về phía cửa.

“A a a a a!”

“Đừng, đừng đến đây!”

Tốc độ của con quái vật rất nhanh, Đường Tiếu đã nhanh chóng lẫn vào đám người khi nó xuất hiện ở cửa, những người mới đang hoảng loạn xung quanh cậu lập tức máu bắn ba thước, người nam tóc vàng trước đó là người đầu tiên ngã xuống đất, đầu mình hai nơi, ngay khi Babbitt chạy trốn, Đường Tiếu lập tức xen lẫn trong trong đám người hét lớn: “Cửa! Mau chạy đến cửa!”

Đám người hỗn loạn giống như một con cừu ngoan ngoãn, lập tức chạy về phía cửa, Babbitt lúc này đã thuận lợi chạy ra từ trong cái lỗ bị quái vật ăn mòn, Đường Tiếu xen lẫn trong đám người, tim đập nhanh thình thịch, cố gắng hết sức trốn tránh con quái vật bằng kinh nghiệm luyện thành từ nhiều năm chơi game, cậu có một linh cảm, con quái vật kia là tới tìm cậu.

Ngay lúc Đường Tiếu tới rất gần cửa thì dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái, cậu bị một luồng sức mạnh kéo ngã trên mặt đất.

Cậu cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, trên đoạn cổ chân mảnh khảnh bao trùm một tầng sợi cơ đỏ như máu, như là xúc tu dùng để săn mồi của loài bạch tuộc nào đó.

Đệt.

Quái vật đỏ máu ngó lơ những thi thể nằm la liệt xung quanh, đồng tử dựng đứng màu cam vàng không biết đã được chữa lành hoàn toàn từ khi nào đang nhìn chằm chằm Đường Tiếu giữa các khe sợi, tiết ra dục vọng ham muốn và khát cầu bên trong.

Quả nhiên là, tới vì cậu.

Trán Đường Tiếu túa mồ hôi lạnh, độ thiện cảm mang lại trước đó vì hợp gu thẩm mỹ của cậu tuột không còn một móng, thậm chí trong lòng mơ hồ hiện ra một sự sợ hãi.

Kể cũng kỳ lạ, Đường Tiếu chơi game lâu như vậy, cho dù bị quái vật rất kinh khủng giết chết thì trong lòng cậu cũng không hề gợn sóng, nhưng không biết vì sao, ở thời điểm đối mặt với con quái vật này, trực giác nào đó đang điên cuồng kêu gào chạy đi, chạy đi! Tuyệt đối không thể bị ăn sạch!

Rốt cuộc có đối tượng được công lược của con game nào mà sẽ ăn luôn vai chính của game chứ! Thật sự sẽ không bị phần đa người chơi chửi cho đóng cửa hả?!

Đường Tiếu liều mạng vùng vẫy trên mặt đất, thử vô số cách kích hoạt tuyến chính, tức giận mắng, cầu xin, khẩn cầu thậm chí cam chịu số phận thì cũng chưa thể khiến sức lực giữ chặt mắt cá chân cậu kéo ra phía sau nới lỏng nửa phần.

Cuối cùng, ánh sáng trắng đại diện cho hy vọng cũng bị sợi nấm đỏ máu mảnh khảnh đó nuốt hết, bóng tối từng chút từng chút bao trùm tầm nhìn, kéo cậu vào vực sâu vô tận.

Nhịp tim trong theo dõi trò chơi đang không ngừng lên cao, cho đến một điểm giới hạn.

Thình thịch, thình thịch.

Bên tai cậu đều toàn là tiếng tim đập của chính mình.

[ Cảnh báo, cảnh báo, HP sụt giảm ]

Ha.

Đường Tiếu đã sớm tắt cảm giác đau, giờ phút này cũng không có cảm giác gì, chỉ là giữa lúc mơ màng cậu nhớ tới một điều không biết đã đọc ở đâu, rằng nấm là sinh vật phân giải.

Thật là một ví dụ thích hợp.

Người ở trong bóng tối thì suy nghĩ sẽ không ngừng phát tán, rõ ràng không có cảm giác gì, song cậu lại dường như ‘thấy’ máu thịt cậu dần dần bị sợi nấm cắn nuốt, phân giải, thối rữa thành bùn, mãi đến khi chỉ còn xương trắng bạc phơ.

Cục quái vật đỏ máu kia chui vào cơ thể cậu, cắn nuốt sạch sẽ tất cả nội tạng và máu thịt một cách tham lam, không để lại một chút gì, cho dù chỉ còn lại một thể xác trống rỗng, sợi nấm cũng không muốn rời đi mà quyến luyến không rời quấn quanh bên trên, cải tạo thành hang ổ phù hợp để sinh trưởng.

[ HP: 0, trò chơi thất bại ]

[ Ngài đã mở khóa CG*: 《Ổ》]

* CG: Hình ảnh xuất hiện ở phân cảnh đặc biệt, được minh họa chi tiết để tái hiện sự kiện trong phân cảnh đó.

Đường Tiếu lần nữa quay về giao diện đăng nhập, cậu vẫn còn hơi ngây người, hệ thống bắn ra CG thu được lần này.

Trong đại sảnh tối tăm, sợi nấm đỏ như máu trải rộng mỗi một góc, nhưng tập trung nhất thì vẫn là ở trước một bộ thi thể.

Một bộ thi thể… đã hóa thành xương trắng từ lâu.

Quái vật đỏ như máu trở nên lớn hơn, nó chiếm giữ chặt chẽ xương trắng dưới thân, giống như một con rồng lớn tham lam bảo vệ kho báu, không chịu chừa ra một chút khe hở để nhòm ngó, sợi nấm đỏ như máu mọc lên trong các khe của xương trắng tượng trưng cho cái chết, quyến rũ quỷ quyệt, như được tái sinh.

[ Mô tả CG: ‘Bạn đã trở thành hang ổ trưởng thành của hắn’ ]

Đường Tiếu:…

Thứ gì đây? Vậy đã hết rồi??

Đường Tiếu nhắm mắt, miễn cưỡng ổn định tâm tình, không khỏi nhìn CG thêm hai lần.

Trình độ đồ họa của trò chơi này quả thật cao đáng sợ, cho dù là hình ảnh quỷ dị như thế, song khí chất mâu thuẫn giữa xương trắng trắng hếu và đám nấm màu máu, chết chóc và sinh mệnh mới, chuyển động và tĩnh lặng bên trong đều cực hợp gu thẩm mỹ của Đường Tiếu.

Tiền đề là người bị săn kia không phải cậu.

Cảm giác bị kéo vào vực sâu này tựa như còn đọng lại trong vỏ não, Đường Tiếu yên lặng xoa xoa cánh tay, hậm hực nghĩ, chẳng trách trò chơi này khó như vậy, loại cường độ này ai có thể qua màn chứ! Hơn nữa tuyến chính của game còn khó hiểu nữa!

Đường Tiếu lập tức out khu vực phục vụ khách hàng ra để khiếu nại, lý do khiếu nại là tuyến chính yêu đương không thể hiểu nổi này, cùng với hành vi của đối tượng công lược vậy mà trực tiếp ăn người.

Nhưng bất kể cậu gửi bao nhiêu tin khiếu nại đi, thì câu trả lời của bộ phận chăm sóc khách hàng luôn luôn chỉ có giọng lạnh băng rằng trò chơi đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, có vấn đề đã ghi lại giúp bạn, một khi tuyến chính của game đã được kích hoạt thì không thể đổi mới v.v.

Quả thực chỉ thiếu điều viết rõ ‘thích thì chơi, không chơi thì cút’.

Đường Tiếu có thể chịu nổi cục tức này sao.

Cậu trực tiếp đánh giá một sao ở phần đánh giá cuối trò chơi cùng với thái độ phục vụ khách hàng, rồi định rời khỏi trò chơi, kết quả không biết có phải do uy lực của đánh giá kém hay không, giọng dịch vụ khách hàng lạnh băng ban đầu lập tức thay đổi người trong giây tiếp theo.

‘Đã nhận được ý kiến của bạn, tuy rằng tuyến chính của game không thể đổi mới, nhưng vì biểu đạt lòng xin lỗi, chúng tôi đã cho ra mắt chức năng lưu trữ ~ mong bạn hãy kết hợp với chức năng lưu trữ cố gắng phá đảo trò chơi nhé ~!’

Trò chơi bắn ra một giao diện nhắc nhở.

[ Có trở lại điểm lưu trữ không? ]

Đường Tiếu hơi sửng sốt, mở menu hệ thống ra, ấy mà thật sự nhìn thấy chức năng save và load game trên đó, lần đầu tiên khi cậu vào rõ ràng không có.

Chức năng mới?

Đường Tiếu ngẫm nghĩ, không vội vã rời khỏi trò chơi, cậu kiểm tra các điểm lưu trữ, phát hiện hiện tại chỉ có một điểm lưu trữ, chính là thời điểm mình vừa tiến vào viện nghiên cứu này, điều kiện để mở khóa điểm lưu trữ thứ hai là hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính của giai đoạn một.

Cũng chính là đạt được độ thiện cảm của quái vật nhỏ.

Nghĩ đến kết cục của mình ở vòng trước, Đường Tiếu lập tức đen mặt, quái gì thế, hắn cũng giết tôi rồi mà tôi còn phải thu hoạch độ thiện cảm à?

Đường Tiếu là một streamer game, trải qua bao bão táp mưa sa, chỉ duy không đụng đến game yêu đương, là một trai thẳng sắt thép danh xứng với thực, kêu cậu đánh quái nghĩ cách vượt ải thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng game yêu đương thật sự là điểm mù của cậu.

Điều này khiến cậu sinh lòng do dự, nếu không thử thu thập các tài khoản khác trên mạng xem sao? Lấy thu hoạch độ thiện cảm là tuyến chính, cậu cảm thấy thật sự không ứng phó nổi.

Ngẫm nghĩ, Đường Tiếu quyết định chơi thêm mấy ván nữa để xem tình huống trước.

Nhưng mà trò chơi này như thể đang đối nghịch với cậu.

Ván thứ hai, cậu chạy vào trong ký túc xá sớm trước khi quái vật đến, bị giết.

Ván thứ ba, mới vừa tiến vào trò chơi đã quậy ầm ĩ muốn đi ra ngoài, bị áp giải ra khỏi viện nghiên cứu, quái vật đột phá viện nghiên cứu đuổi theo cậu, bị nuốt chửng.

Ván thứ tư, Đường Tiếu quyết định tìm lối tắt, thử xoát thiện cảm tránh kết cục bị giết, vì thế mới vừa tiến vào phòng thí nghiệm đã đóng nguồn điện của phòng thí nghiệm nhân lúc những người khác chưa chuẩn bị, cố gắng cứu quái vật ra, kết quả bị Babbitt phẫn nộ kêu cảnh vệ bắt giữ.

Ngay khi sắp bị bắn chết ngay tại chỗ thì quái vật nhỏ phá cửa sổ chạy ra, cuốn cậu thoát khỏi viện nghiên cứu.

Một ván này cũng là ván cho Đường Tiếu cảm giác gần gũi nhất với bầu không khí của game yêu đương từ trước đến giờ, trong suốt chặn đường quái vật nấm bảo vệ cậu chặt chẽ ở bên trong, giúp cậu chặn lại tất cả viên đạn, bất kì chuyện nào uy hiếp đến cậu đều bị dọn sạch trước tiên.

Ngay cả Đường Tiếu - tên trai thẳng sắt thép sau mấy lần được quái vật nhỏ cứu cũng lộ ra nụ cười, tựa như thấy được ánh rạng đông trên con đường chân chính phá đảo game.

Ngay khi hai người trốn ra khỏi viện nghiên cứu, Đường Tiếu cho rằng rốt cuộc sắp phát triển dựa theo game yêu đương bình thường, thì quái vật nhỏ đưa cậu tới một hang động an toàn.

Sợi nấm rậm rạp nằm trải dài bên trên đất bùn, như một tầng địa y* đan bằng máu.

* Địa y là một dạng kết hợp giữa nấm và một loại sinh vật có thể quang hợp trong một mối quan hệ cộng sinh. Photobiont có thể là tảo lục hay khuẩn lam. Hình thái học, sinh lý học và hóa sinh học của địa y rất khác biệt với nấm và tảo riêng biệt.

Lúc Đường Tiếu được đặt xuống thì phát hiện không đúng, ánh mắt con quái vật này nhìn cậu vẫn lạnh lùng mà tham lam, cho dù cậu không chơi game yêu đương thì cũng biết ánh mắt này tuyệt đối không phải nhìn đối tượng yêu đương.

Cậu cuối cùng vẫn bị coi thành đồ ăn!

Ngay lúc quái vật nhỏ lần nữa khống chế cậu, Đường Tiếu giãy giụa nhắm khẩu súng nhiệt cướp từ Babbitt lúc rời đi và vẫn giấu trong lòng ngực vào quái vật sợi nấm, bóp cò súng.

Tia nhiệt độ cực cao có tác dụng, thể tập hợp từ sợi nấm bị bắn thủng một lỗ, địa y nứt ra, Đường Tiếu nhân cơ hội định chạy trốn, song lại bị hệ sợi nấm nổi điên kéo về động lần nữa, bị bắt được.

Trong mơ màng, Đường Tiếu thế mà cảm thấy một cơn tê ngứa.

Trò chơi không có cảm giác đau, nhưng cũng không che chắn xúc giác của cậu, Đường Tiếu cúi đầu, ngơ ngác nhìn thấy những sợi nấm đó phân ra thành vô số sợi nấm thật nhỏ, thậm chí không thể nhìn thấy được bằng mắt thường đang chui vào cơ thể cậu, rồi càng thêm vào sâu nhung nhúc dưới làn da.

Toàn thân trên dưới đều không thể nhúc nhích.

Cảm giác tê ngứa kinh khủng tấn công não bộ cậu, cả người Đường Tiếu run rẩy không thể kiềm chế, cảm thấy mỗi một tế bào của mình đều đang bị sợi nấm xâm chiếm.

Không, có lẽ sự thật đúng là vậy.

Khoảnh khắc gần chết, những chấm đen nho nhỏ bắt đầu lan rộng trên võng mạc Đường Tiếu, vô số hình ảnh lóe lên trong đầu như đèn kéo quân, cậu nhớ tới bức ảnh đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy.

Chủ nhân của rừng rậm kỳ thật không phải cây cối, mà là những loại nấm nhỏ bé bên dưới, những loại nấm đó vươn sợi nấm xâm nhập vào tế bào của rễ cây, trở thành “rễ” để chúng hấp thu hơi nước và chất dinh dưỡng.

Bên dưới những cái cây bị nhổ tận gốc đó đều sẽ kéo theo rất nhiều sợi nấm dày đặc màu trắng, đó mới là chủ nhân của chúng.

Mà hiện tại những sợi nấm này cũng đang làm vậy với cậu.

Những sợi nấm đã nhìn thấy trên ảnh chụp hiện giờ cũng đang trải dài trên người mình.

Tưởng tượng đến việc mình sẽ dung hợp thật sâu với con quái vật này ở mặt tế bào, nỗi sợ hãi tựa như thủy triều nhấm chìm cậu thật sâu, toàn thân không thể hít thở, Đường Tiếu liều mạng gọi bảng giao diện hệ thống ra, muốn cưỡng ép rời khỏi trò chơi, đồng thời mở miệng nói:

“Chờ đã! 428, tôi không phải ưm…!”

Sợi nấm dường như nhận thấy được con mồi đang liều chết phản kháng, thế là siết càng chặt hơn, con mồi thậm chí cũng không thể nhúc nhích được một ngón tay, sợi nấm bao lấy miệng chàng trai, ngay cả tiếng nức nở lúc gần chết cũng không cho phép phát ra, cơ bắp đã nằm dưới sự khống chế của sợi nấm.

Đệt! Mẹ nó mày nói với tao đây là game yêu đương đấy hả!?

Mọi âm thanh trong hang động đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh yết hầu nhấp nhô rất nhỏ, sợi nấm đang xâm nhập vào trong cơ thể dọc theo khoang miệng, mạnh mẽ căng yết hầu ra thẳng tới nội tạng.

Những con côn trùng và dơi từng hoạt động trong hang giờ phút này cũng dường như bị dọa sợ bởi một loại tồn tại đáng sợ nào đó, chúng tự giác rời xa hang ổ của mình.

Hang động này chỉ còn lại quái vật và tế phẩm của nó, địa y màu đỏ giống như tế đàn, lại như máu chảy ra từ dưới tế phẩm thuần khiết, chàng trai xinh đẹp mặc áo blouse trắng bị ấn chặt trên tế đàn, ngửa cần cổ trắng nõn giống như chú thiên nga sắp chết.

Vào khoảnh khắc ý thức sắp hoàn toàn biến mất, Đường Tiếu đối diện với đồng tử dựng đứng màu cam vàng của quái vật nhỏ.

Trong con mắt ấy tràn ngập lạnh lùng, nhìn kỹ lại sẽ thấy trong đó có một nét thoả mãn, giống như kẻ săn mồi đang cắn cổ con mồi, lẳng lặng chờ đợi cậu tử vong.

Nháy mắt này, đồng tử Đường Tiếu co chặt, đột nhiên hiểu ra điều gì.

Thợ săn đương nhiên sẽ không yêu con mồi, giống như hổ sẽ không yêu con thỏ, loài người cũng sẽ không yêu thức ăn trên đĩa của mình.

Bởi vì từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không ở một vị trí bình đẳng, nó khát cầu cậu, giống như gấu truy tìm mật ong, con hổ truy săn con thỏ, nhưng cũng sẽ không ai để ý con thỏ kia nghĩ như thế nào, cũng sẽ không để ý trong quá trình con thỏ đang chạy trốn lại làm ra hành động kì lạ gì.

Trước đó con quái vật này chỉ đang bảo vệ chiến lợi phẩm của nó, hắn đang tìm một không gian an toàn tuyệt đối, tham lam đói khát, để đảm bảo có thể hoàn toàn chiếm hữu cậu, mà quá trình này hoàn toàn không hề liên quan đến ý chí cá nhân của Đường Tiếu.

Bởi vì từ đầu tới cuối, con quái vật nhỏ này đều không hề để hành động của cậu vào mắt.

Fuck.

Nhịp tim tăng lên đỉnh điểm vào giờ phút này, lúc thiết bị cưỡng ép đăng xuất được kích hoạt, Đường Tiếu run rẩy giơ ngón giữa với con quái vật nhỏ ở trong lòng.

Mày chờ đó, ông còn sẽ quay lại!

[ HP: 0, trò chơi thất bại ]

[ CG đã đạt được: 《Cây lạ》]

[ Miêu tả CG: Mọi người có lẽ sẽ mãi mãi không biết cái Cây lạ này xuất hiện từ đâu, chỉ biết nó phát triển cực nhanh, trong thoáng chốc đã chiếm lĩnh trái đất. ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play